CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng không nói lớn, nhưng mọi người đều nghe thấy, cảm thấy không khác gì tiếng sấm sét.

Giọng điệu thực bá đạo khiến người ta nghe thấy cũng phải kinh sợ.

Những người được nhà họ Triệu mời đến giúp đỡ gồm đại diện của tập đoàn Thiên Sơn, tập đoàn Hải Bách, tập đoàn Lệ Phàm, tập đoàn Tĩnh Xa, ai nấy đều lập tức hoảng hốt.

Ngay cả Lưu Vũ Tiến cũng bị Triệu Hùng làm cho kinh ngạc.

Triệu Hùng vẻ ngoài nho nhã, ra vẻ thư sinh nhu nhược. Nhưng sự độc đoán tỏa ra từ anh khiến người ta có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, khiến mọi người dường như không thở nổi.

Nhìn thấy khí phách hơn người của con trai, trong mắt Triệu Khải Thời lộ ra vẻ tán thành.

Đã đến lúc phải đối đầu với nhà họ Triệu.

Triệu Khải Thời không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày con trai mình lại ngang nhiên chống lại nhà họ Triệu.

Vì ngày này, ông ấy đã tốn nhiều công sức âm thầm bày ra toàn bộ bố cục này.

Mặc dù Triệu Hùng chưa hoàn toàn tha thứ cho ông, nhưng con trai ông có thể hiểu rằng ông đã làm tất cả những điều này là vì cả gia tộc họ Triệu.

Thấy thời gian đã gần hết, Triệu Hùng làm một cử chỉ lễ phép với Đồng Bạch Vi và nói: “Dì Vi, sắp hết nửa tiếng rồi, chúng ta vào đi!”

“Được!” Đổng Bạch Vi gật đầu, không quên trừng mắt một cái nhìn Triệu Khải Thời, rồi đi về phía tòa án.

“Anh, chúng ta cũng vào đi!” Triệu Khải Nghĩa nói với Triệu Khải Thời nói.

Triệu Khải Thời gật đầu nói: “Đi thôi!”

Sau khi mở lại phiên tòa, chủ tọa phiên tòa Đổng Ngọc Thạch nói với luật sư của cả hai bên: “Luật sư Hà, Luật sư Tuệ, xin hãy bào chữa lần cuối cùng!”

Lưu Thanh Hà nói lớn:”Kính thưa thẩm phán tòa và các bồi thẩm viên! Trung tâm mua sắm Tần Uyển được tạo ra bởi Tập đoàn Khải Thời. Đây là sự thật không thể chối cãi. Mặc dù Triệu Hùng nhận được tài sản ở ba tỉnh phía Đông từ gia đình họ Triệu, nhưng nó chỉ giới trong ba tỉnh miền Đông. Thông tin của chúng tôi đầy đủ và đúng sự thật. Xin chủ tọa phiên tòa và tất cả các bồi thẩm viên có thể đưa ra phán quyết công bằng!”

Sau khi Lưu Thanh Hà nói xong, Hồ Tuệ nói: “Kính thưa thẩm phán và các hội thẩm! Sổ phân chia tài sản trong tay tôi là do Triệu Khải Thời của tập đoàn Khải Thời ký và ghi rõ rằng Triệu Hùng sẽ có được tài sản của gia đình, bao gồm tất cả những gì mà Triệu Hùng và Tần Uyển có được trước đó. Anh Triệu Hùng đã mất quyền thừa kế của gia đình ngay sau khi được giao tài sản! Tên Trung tâm mua sắm Tần Uyển thuộc về Tần Uyển và nên thuộc về Triệu Hùng. Tôi tuyên bố kết thúc phần trình bày của mình!”

Đổng Ngọc Thạch gật đầu, ánh mắt rơi vào các vị bồi thẩm viên, lớn tiếng hỏi: “Mọi người đã đưa ra ý kiến cuối cùng của mình chưa?”

Mấy người trong bồi thẩm đoàn đứng lên, đáp: “Thưa thẩm phán, đã có quyết định!” Nói xong, anh ta cầm một bức thư và đưa cho Đổng Ngọc Thạch một cách kính trọng.

Sau khi mở nó ra, Đổng Ngọc Thạch hắng giọng.

“E hèm …”

“Tòa án Hải Phòng, bản án như sau!”

“Chờ một chút!” Triệu Khải Thời đứng lên nói.

Ánh mắt của mọi người có mặt đều nhìn về phía Triệu Khải Thời.

Đổng Ngọc Thạch hỏi Triệu Khải Thời: “Ông là ai?”

Triệu Khải Thời nói: “Tôi là người sáng lập tập đoàn Khải Thời, Triệu Khải Thời! Chồng của Tần Uyển, bố ruột của Triệu Hùng!”

Đổng Ngọc Thạch “ồ” một tiếng rồi hỏi: “Ông muốn nói gì?”

Triệu Khải Thời thở phào nhẹ nhõm và nói: “Tôi không còn là chủ tịch của Tập đoàn Khải Thời, nhưng đại diện cho cá nhân, tôi đồng ý đem Trung tâm thương mại Tần Uyển giao cho con trai tôi Triệu Hùng. Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, mong thẩm phán xem xét.”

“Anh cả, cái này...”

Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Đức đồng thời đứng lên.

Triệu Khải Trí đứng lên nói: “Tôi, Triệu Khải Trí, đứng trên phương diện cá nhân, tôi đồng ý với ý kiến của anh cả Triệu Khải Thời!”

“Chú sáu, chú …”

Đám người Triệu Hùng nhìn về chỗ ngồi của nhà họ Triệu. Không ngờ vào thời khắc mấu chốt nhất, Triệu Khải Thời lại xông tới. Ngay cả Triệu Khải Trí cũng ủng hộ Triệu Khải Thời.

Lưu Vũ Tiến khi nhìn thấy cảnh này, tức giận đến mức muốn mắng người.

Anh ta đã bày ra mọi thứ một cách hoàn hảo, chuẩn bị thu hoạch Tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng, không ngờ rằng lúc này Triệu Khải Thời lại nhảy ra làm hỏng việc tốt của anh ta.

Tranh chấp Trung tâm mua sắm Tần Uyển không chỉ liên quan đến tranh chấp giữa Tập đoàn Hùng Quang và Tập đoàn Khải Thời, mà còn liên quan đến cách bố trí kinh doanh của nhà họ Lưu.

Đổng Ngọc Thạch vung búa gỗ, uy nghiêm nói: “Im lặng! Ông Thời, mời ngồi trước đi. Tôi đã có phán quyết của riêng mình!”

Triệu Khải Thời và những người khác lại ngồi xuống.

Đổng Ngọc Thạch nhìn xung quanh những người có mặt và nói lớn: “Tổng hợp ý kiến của bồi thẩm đoàn và ý kiến riêng của Triệu Khải Thời. Phán quyết của tòa án như sau. Tên của Trung tâm mua sắm Tần Uyển nên thuộc về chính Tần Uyển. Triệu Hùng vào thời điểm phân chia tài sản, đã được xác nhận rõ ràng mọi tài sản thuộc quyền sở hữu của Tần Uyển sẽ giao cho Triệu Hùng. Cho nên, tòa tuyên bố Trung tâm thương mại Tần Uyển sẽ thuộc sở hữu của tập đoàn Hùng Quang, có hiệu lực ngay lúc này. Tranh chấp có thể được đệ trình lên Tòa án Cấp cao của Tỉnh trong vòng 30 ngày.”

“Kết thúc phiên tòa.”

“Cộp!”

Lời tuyên bố vừa rơi xuống, Nông Tuyền, Lý Diệu Linh, Hà Ngọc Kỳ và những người khác lập tức vỗ tay hoan hô.

Kim Trung và Mã Bá Lộc đi đến và sôi nổi chúc mừng Triệu Hùng.

Nhìn vẻ mặt của Triệu Hùng phấn khích không thôi, trên mặt Lý Thanh Tịnh cũng rơi lệ vì vui sướng.

Bao ngày lo toan, gánh nặng cuối cùng cũng nguôi ngoai.

Trung tâm mua sắm Tần Uyển rất quan trọng đối với Triệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh thực sự mừng cho Triệu Hùng.

Đổng Bạch Vi cười với Triệu Hùng và nói: “Triệu Hùng, xin chúc mừng!”

Sau khi Triệu Hùng lấy lại tinh thần, anh biết rằng Đổng Bạch Vi đã đóng một vai trò lớn trong sự việc lần này. “Dì Vi, cám ơn dì!”

"Đừng cám ơn tôi, đây là điều xứng đáng dành cho cậu. Tôi hy vọng cậu có thể làm cho trung tâm mua sắm ngày càng lớn mạnh, để mẹ của cậu sẽ không hổ thẹn với cái tên này.”

“Dì yên tâm, tôi sẽ làm được.” Ánh mắt Triệu Hùng hiện lên vẻ kiên định.

Lưu Vũ Tiến hừ lạnh trong mũi, kêu mấy người xung quanh: “Đi thôi!”

Triệu Khải Nghĩa nhìn thấy Lưu Vũ Tiến tức giận rời khỏi chỗ đó, ông ta lắc đầu nói với Triệu Khải Thời: “Anh, chúng ta cũng đi thôi!”

“Chờ một chút, anh muốn nói mấy câu với Triệu Hùng.”

Triệu Khải Thời chậm rãi đi về phía Triệu Hùng.

Khi Triệu Hùng nhìn thấy Triệu Khải Thời đến gần, anh đã chủ động chào hỏi.

“Triệu Hùng, chúc mừng!” Triệu Khải Thời cười nói với Triệu Hùng.

“Cảm ơn ông!”

Triệu Hùng thấy Triệu Khải Thời sắc mặt tái nhợt, quan tâm hỏi: “Vết thương của ông thế nào rồi?"

“Không chết được!” Triệu Khải Thời khóe miệng lộ ra nụ cười bất lực.

“Con mạnh mẽ và kiên định hơn bố nghĩ, lại càng có năng lực hơn. Tần Uyển sinh được một đứa con thật xuất sắc.”

“Tôi hiếm khi được nghe ông khen tôi!” Triệu Hùng nói.

“Đó là bởi vì con còn nhỏ, khen nhiều sẽ khiến kiêu ngạo. Cuộc sống tuyệt vời của con vừa mới bắt đầu, con cứ như vậy hãy tự mình xử lý đi!” Triệu Khải Thời xoay người muốn rời đi.

“Chờ một chút!” Triệu Hùng gọi Triệu Khải Thời.

“Còn có chuyện gì sao?” Triệu Khải Thời hỏi.

Triệu Hùng nói: “Triệu Niệm rất đáng yêu! Tôi hy vọng lần này ông có thể làm một người bố tốt.”

Cả Lưu Văn Nhân và Lý Thanh Tịnh đứng bên cạnh đều nhìn Triệu Hùng với ánh mắt kinh ngạc.

Nội dung thông tin trong lời nói của Triệu Hùng thật sự quá tuyệt.

Triệu Khải Thời gật đầu nói: “Con sẽ sớm làm bố của ba đứa trẻ! Nói với Dao Châu rằng ông nội sẽ rất nhớ con bé...”

Bình luận

Truyện đang đọc