CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trong phòng Triệu Hùng, Tống Y Sa ngồi trên giường, đôi mắt đẹp ngước nhìn anh: “Em trai thối, tôi có chút còn chưa hiểu rõ. Tại cuộc bầu cử vị trí hội trưởng thương hội Tân Thành, tại sao tôi lại nhận được nhiều phiếu bầu như vậy?”

Triệu Hùng mỉm cười nhìn Tống Y Sa, nói: “Chị Sa, có nhiều phiếu bầu không tốt sao? Đừng quên, hiện tại chị chính là hội trưởng của thương hội Tân Thành, vị trí này có biết bao nhiêu người ghen tị thèm muốn.”

“Cậu đừng nói sang chuyện khác, cậu biết rằng đây không phải ý của tôi.” Tống Y Sa nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng: “Không phải cậu đã động tay động chân vào việc này đấy chứ?”

Triệu Hùng nhún vai và nói: “Tôi mới đến Tân Thành không được bao lâu, làm sao có thể quen biết nhiều người như vậy được? Trừ khi tôi là người phụ trách, như vậy mới có thể quyết định mọi thứ được.”

Anh rõ ràng không thừa nhận, nhưng lại cũng không phủ nhận.

Tại thời điểm này, Triệu Hùng cũng có thể nói mọi chuyện với Tống Y Sa. Nhưng anh không muốn xác nhận vào lúc này, trong tương lai còn muốn cho Tống Y Sa một sự bất ngờ. vì vậy, anh cũng không thẳng thắn thừa nhận.

Anh lập tức đổi chủ đề, nói: “Chị Sa, chủ tịch Tần Quyên của tập đoàn Hắc Quyên gọi tới, nói rằng ông chủ của họ muốn gặp chị.”

“A, thật vậy sao?” Ánh mắt Tống Y Sa lộ ra vẻ vui mừng.

Sau khi lật đổ tập đoàn Tam Giao, giới kinh doanh của Tân Thành bây giờ giống như một kiềng ba chân gồm tập đoàn Y Hổ, tập đoàn Đường Sư và tập đoàn Hắc Quyên.

Ông chủ lớn phía sau tập đoàn Hắc Quyên quá thần bí. Nếu không thể biết được chi tiết của đối phương, mọi chuyện sẽ ngày càng phức tạp hơn. Nhưng nếu có thể nhận được sự hỗ trợ của tập đoàn Hắc Quyên, cho dù là Tống Y Sa hay Đường Tân Khải cũng đều sẽ dễ dàng đánh bại đối thủ.

Hiện tại, cô có tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng hỗ trợ, Đường Tân Khải có tập đoàn Hoài An đứng sau. Tuy rằng bọn họ có Lâu Như Mỹ trong tay, nhưng người phụ nữ này thực sự quá cứng miệng, thà tự mình chịu cảnh tù đày cũng nhất quyết không khai ra Đường Tân Khải là người đứng sau.

Triệu Hùng gật đầu rồi mỉm cười: “Đương nhiên là thực. Tuy nhiên vẫn chưa biết ngày cụ thể bây giờ chỉ có thể chờ điện thoại mà thôi.”

“Triệu Hùng, chúng ta phải cố gắng lấy được sự ủng hộ của Hắc Quyên. Ngay cả khi chúng ta không thể, thì cũng không thể để con cáo già Đường Tân Khải đạt được mong muốn.”

“Đừng lo, tôi chính là người làm chủ tình hình, sao có thể để cho lão cáo già Đường Tân Khải đó đắc ý được.”

Trong lòng Triệu Hùng liền không khỏi cười thầm: Nếu Tống Y Sa biết rằng anh chính là ông chủ đứng sau tập đoàn Hắc Quyên, thực không biết chị ấy sẽ nghĩ gì.

Sau khi ăn sáng, Triệu Hùng và Tống Y Sa chuẩn bị một chút rồi tới tập đoàn Tam Giao.

Thấy Triệu Hùng đang rời đi, Hà Ngọc Kỳ liền chạy tới, nói với Triệu Hùng: “Này, anh lại muốn đi đâu vậy?”

“Cùng chị Sa đi bàn chuyện công việc.”

“Vậy tại sao anh không đưa tôi theo? Đừng quên, tôi chính là trợ lý cá nhân của anh, vậy mà bây giờ lại bị biến thành bảo mẫu, cả ngày phải trông chừng Lâu Như Mỹ.”

Triệu Hùng cau mày, vẻ mặt có phần nghiệm trọng nhìn Hà Ngọc Kỳ rồi nói: “Tôi để cô coi chừng Lâu Như Mỹ chính là vì tôi tin tưởng cô. Chẳng lẽ cô không biết người phụ nữ đó quan trọng với chúng ta thế nào sao?”

Hà Ngọc Kỳ không khỏi bày ra bộ mặt chán nản, chu miệng nói nhỏ: “Biết thì có biết, nhưng anh không thể để tôi cả ngày ở nhà, còn anh thì ra ngoài chơi bời phong lưu.”

“Tôi ra ngoài chơi bời? Tôi là đi làm việc quan trọng, không được ư?”

Hà Ngọc Kỳ đưa mắt liếc nhìn Tống Y Sa, khó chịu nói: “Tôi không tin anh đi làm việc quan trọng.”

Triệu Hùng cũng không muốn giải thích dài dòng, chỉ nói: “Cô cứ ngoan ngoãn ở nhà canh chừng Lâu Như Mỹ đi, nếu cô có thể khiến cô ta khai ra Đường Tân Khải là người đứng sau, nhất định tôi sẽ thưởng lớn cho cô.”

“Người phụ nữ đó giống như kẹo kéo, miệng đã dính chặt vào rồi. Nếu cô ta muốn khai ra, chẳng lẽ còn phải đợi đến tận bây giờ sao?”

Triệu Hùng dùng ngón tay gõ vào đầu Hà Ngọc Kỳ, nói: “Con đường còn khó khăn, chính cô nên vận động não bộ một chút.”

Nói xong, anh cũng không quan tâm cô thêm nữa, nhìn Tống Y Sa rồi nói: “Chị Sa, chúng ta mau đi thôi.”

Sau khi rời khỏi nhà, trên đường tới tập đoàn Tam Giao, Tống Y Sa mỉm cười và nói với Triệu Hùng: “Em trai, tôi thấy cô gái ấy cũng rất tốt, tại sao cậu lại đối xử với cô ấy khó khăn như vậy?”

“Chị Sa, chẳng lẽ chị không nhận ra, cô ta lại gần chúng ta, động cơ không hề đơn giản.”

“Chúng ta đều làm việc đúng, việc gì phải sợ chứ.”

“Chà, chị vẫn còn chưa thực sự hiểu cô gái này. Nếu như cô ta nắm được đủ tin tức, hoàn toàn có khả năng phóng đại chúng và biến thành tin nóng. Tốt nhất vẫn là nên để cô ấy ở nhà, cũng bớt được một nỗi lo.”

Tống Y Sa lắng nghe và nở một nụ cười, khuôn ngực nhấp nhô lên xuống.

Triệu Hùng và Tống Y Sa đã rời đi, Hà Ngọc Kỳ có chút hờn dỗi, không biết làm thế nào cho hả giận, liền nghĩ một chút rồi tới phòng của Lâu Như Mỹ.

Lâu Như Mỹ còn đang ăn, Hà Ngọc Kỳ vừa bước vào đã hất đổ đồ ăn của cô ta.

Lâu Như Mỹ bàng hoàng nhìn Hà Ngọc Kỳ: “Cô muốn làm gì?”

Hà Ngọc Kỳ tiến về phía trước, nắm lấy tóc Lâu Như Mỹ, ra vẻ tức giận, hung hăng hỏi: “Đồ ti tiện. Cô đừng tưởng cô đang mang thai, có thể ở chỗ chúng tôi tác oai tác quái. Cô là kẻ giết người, nhất định sẽ phải vào tù.”

“Tôi biết chứ. Vì vậy trước khi bị đưa vào tù, tôi có thể ăn được gì thì ăn, uống được gì thì uống. Đúng rồi, quên không nói với cô, hiện tại tôi đang mang thai, có thể tìm người bảo lãnh.”

“Chà, cô còn rất am hiểu pháp luật đấy.” Hà Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm vào Lâu Như Mỹ, nói: “Chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua, thật thà được khoan hồng, dối trá bị nghiêm trị sao? Chỉ cần cô kiên quyết không công nhận Đường Tân Khải đứng sau sự việc này, tội của cô nặng càng thêm nặng.”

“Cô Hà, cô không cần bày trò với tôi. Chuyện này căn bản không liên quan tới ông chủ Đường, làm sao cô bắt tôi đổ oan cho ông ấy được. Nếu tôi không khai báo dối gian, làm sao tội càng thêm nặng được chứ?”

“Cô …”

Hà Ngọc Kỳ buông Lâu Như Mỹ ra, nói: “Cô đừng tưởng rằng cô không nói là tôi không có cách bắt cô nói. Tôi sớm muộn cũng khiến cô phải nói ra.”

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng Lâu Như Mỹ, yêu cầu bảo mẫu vào dọn bộ đồ ăn vừa đánh đổ, cũng dặn bỏ đói cô ta một ngày, không mang đồ ăn tới.

Sau khi xuống lầu, cô thấy Trần Văn Sơn đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa.

Trần Văn Sơn là thám tử nổi tiếng cả nước, có thể sẽ có cách gì đó.

Suy nghĩ một lát, Hà Ngọc Kỳ đến bên Trần Văn Sơn và nói với anh: “Anh Văn Sơn, không phải anh là thám tử hay sao? Anh có biện pháp nào để cô ả Lâu Như Mỹ kia đứng ra làm chứng tố cáo Đường Tân Khải trước tòa không?”

Trần Văn Sơn lắc đầu và nói: “Lâu Như Mỹ đang mang thai, tôi có thể làm gì chứ? Không thể sử dụng biện pháp nào với cô ta cả. Không phải cậu chủ giao nhiệm vụ này cho cô sao, cô vẫn không có cách ư?”

Hà Ngọc Kỳ thở nặng nhọc, nói: “Cô ta kiên quyết không thừa nhận, tôi cũng không có cách nào.”

Trần Văn Sơn trong lòng không khỏi cười thầm, anh biết Hà Ngọc Kỳ tính cách điêu ngoa tùy hứng, lúc này nhìn cô nghẹn họng không nói được gì, thực sự khiến anh có chút hả hê.

Khi Triệu Hùng và Tống Y Sa tới tập đoàn Tam Giao, thấy các thành viên hội đồng quản trị đều đã tới, ngoại trừ Đồng Hải Đinh.

Nếu không tính số cổ phần của ba anh em nhà họ Đồng, các cổ đông khác của tập đoàn Tam Giao chỉ chiếm một lượng nhỏ cổ phần.

Sau khi Triệu Hùng và Tống Y Sa ngồi xuống, Tống Y Sa cũng đưa mắt nhìn Triệu Hùng một cái, muốn nói với anh Đồng Hải Đinh đã không có mặt.

“Thư ký!” Triệu Hùng vẫy tay gọi thư ký của Đồng Hải Đinh.

“Ông Triệu, ông cần gì?”

Thư ký nhìn Triệu Hùng, vẻ mặt cung kính và có chút lo lắng. Hiện tại công ty xảy ra biến cố lớn, e rằng vị trí của anh ta cũng khó giữ được nữa.

Triệu Hùng nói với thư ký của Đồng Hải Đinh: “Lập tức gọi cho sếp Đồng của anh, nói với ông ta rằng lập tức tới đây ngay lập tức. Nếu còn không đến, tuân theo quy định hội đồng quản trị, xóa tên ông ta khỏi thành viên hội đồng.”

Vừa dứt lời, Đồng Hải Đinh đã đẩy mạnh cánh cửa phòng họp, trầm giọng nói: “Không cần gọi, tôi tới rồi đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc