CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lúc nghe thấy cái tên “Triệu Hùng” này, Ngô Long An và những nhân viên bán nhà ở chỗ Giám đốc Tôn toàn bộ đều ngẩn ngẩn ra.

Bố của Ngô Long An, Ngô Đức Thành, đã từng cảnh cáo Ngô Long An rằng ở đất Hải Phòng này, có một người không nên dây dưa vào chính là con rể của nhà họ Lý – Triệu Hùng.

Mặc dù Ngô Long An không biết tại sao nhưng mà từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn chuẩn chỉ tuân thủ theo quy tắc này. Nhưng mà anh ta không ngờ được rằng, người mà mình không muốn dây dưa vào nhất lại xuất hiện.

“Anh... Anh là thằng ở rể của nhà họ Lý, Triệu Hùng đó sao?” Biểu cảm trên mặt Ngô Long An co quắp lại, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng và hỏi.

Bố anh ta chỉ dặn dò là không được dây dưa vào Triệu Hùng nhưng mà anh ta vốn không biết thân phận thật sự của Triệu Hùng.

“Bốp...”

Triệu Hùng tặng một cái tát lên mặt Nguyễn Long An, lạnh lùng nhìn anh ta rồi quát lên: “Thằng ở rể là cái tên để anh gọi sao?”

Ngô Long An bị Triệu Hùng giáng một cái tát nhưng cũng không dám đáp trả.

Ngô Long An biết Triệu Hùng là tài xế lái xe của Trần Thiên Trung mà bố của anh ta lại đang làm việc ở Công ty của Trần Thiên Trung. Nếu vì vậy mà tự đạp đổ bát kiếm cơm của mình thì cuộc sống sau này không tốt đẹp đâu.

Mặt Đinh Lệ Quyên vô cùng kinh ngạc, lấy tay che miệng. Cô ta không ngờ rằng mình lại đón tiếp một người khách hàng lợi hại như vậy, ngay cả cậu An cũng không dám đánh trả.

Giám đốc Tôn nhìn thấy Ngô Long An bị đánh vội tiến lên khuyên nhủ Triệu Hùng: “Anh Hùng, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Anh là tài xế của ông Trung đúng không ạ? Bố của cậu An là Giám đốc phụ trách bất động sản, chúng ta đều làm việc cho tập đoàn Hùng Quang. Thực ra thì đều là người một nhà cả mà.”

"Người một nhà?" Triệu Hùng cười lạnh một tiếng. Sau đó, rút điện thoại di động ra bấm gọi điện thoại cho Hồ Dân.

“Phó tổng giám đốc Dân, bây giờ, tôi đang ở Ngã Nguyệt Đàm xem nhà. Chú bảo Giám đốc phụ trách bất động sản lập tức tới đây. Ở đây, tôi và con trai của ông ta đang có chút xích mích.”

Hồ Dân vừa nghe thấy, sắc mặt liền biến đổi.

Mình lúc nào cũng muốn làm thân với từ trên xuống dưới của Tập đoàn Hùng Quang, để tránh gặp xui xẻo. Theo lý thuyết, Tập đoàn sẽ không phát hiện ra những sơ hở ở phương diện quản lý. Không ngờ rằng, Triệu Hùng lại xảy ra mẫu thuẫn với con trai của Ngô Đức Thành ở đây.

Không ngờ được rằng là con trai của Ngô Đức Thành lại chọc giận Triệu Hùng.

Ngô Long An và Giám đốc Tôn vừa nghe thấy, sắc mặt hai người này đồng thời biến đổi rõ rệt.

Triệu Hùng người ta gọi điện thoại cho Phó tổng giám đốc Dân ở bên kia rồi, xem ra chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa rồi.

Trong lòng Giám đốc Tôn âm thầm vui mừng. Cũng may là mình đang bận bịu làm việc nên không có động chạm gì đến nhân vật tầm cỡ như Triệu Hùng này. Anh ta cảm thấy, Triệu Hùng không phải tới đây để mua nhà mà là đến để làm việc phụng sự Trần Thiên Trung.

Như như Triệu Hùng thật sự muốn đến để mua nhà thì chỉ cần đi đường tắt thông qua Trần Thiên Trung hoặc là Hồ Dân thôi là được rồi. Tại sao lại rảnh dỗi chạy đến tận trung tâm môi giới bất động sản để trả giá cùng mình chứ?

Triệu Hùng còn nói với Nguyễn Long An và Giám đốc Tôn: “Hai người cứ đứng yên ở đây cho tôi. Chờ Phó tổng giám đốc Dân và Tổng giám đốc Thành đến, để bọn họ xử lý hai người.”

Trong lòng Giám đốc Tôn nghe thấy từng tiếng lộp bộp. Nghĩ đi nghĩ lại trong đầu thì mình cũng đâu có trêu chọc gì anh đâu nhỉ? Sao còn có cả chuyện của mình nữa vậy?

“Cô Quyên, ở chỗ này của mấy người có trà không nhỉ?” Triệu Hùng hỏi Đinh Lệ Quyên.

“Tôi không thích uống cà phê, pha cho tôi một ly hồng trà đi.”

“Vâng ạ, vậy anh cứ ngồi nghỉ ở đây trước, tôi chạy đi pha trà cho anh ạ.”

Triệu Hùng tìm một chỗ rồi đi tới và ngồi xuống. Sau đó, anh nói với Nguyễn Long An và Giám đốc Tôn: “Hai người đứng dạt qua một bên đi, đừng làm ảnh hưởng đến những khách hàng đến xem chung cư.”

Trong lòng Nguyễn Long An vô cùng tức giận.

Ở cái đất Hải Phòng này, dù gì thì mình cũng là con nhà giàu có tiếng. Nhưng gặp phải tên khắc tinh Triệu Hùng này thì lại chẳng được xem ra gì cả. Trong lòng chỉ biết thầm phó thác lên người bố mình là Ngô Đức Thành, hy vọng sau khi ông ấy đến, có thể dạy dỗ thằng nhóc Triệu Hùng này một cách đàng hoàng.

“Hừ. Để rồi xem, thằng nhóc này, tôi sẽ khiến cho anh phải giãy giụa một hồi.”

Biểu hiện của Nguyễn Long An rất nghe lời, anh ta và Giám đốc Tôn giống như hai người vệ sĩ, đứng ở bên cạnh Triệu Hùng.

Sau khi Đinh Lệ Quyên bưng hồng trà lên và đưa cho Triệu Hùng, âm thanh đầy ngọt ngào nói: “Anh Hùng, trà mà anh gọi đây ạ.”

Triệu Hùng nhận lấy tách trà nóng, nói một tiếng "Cám ơn!" rồi nói tiếp với Đinh Lệ Quyên: “Cô Quyên, ngồi xuống đi.”

“Tôi...”

Nét mặt ngây ngô của Đinh Lệ Quyên lộ ra vẻ run sợ.

Giám đốc Tôn và Ngô Long An vẫn còn phải đứng ở bên cạnh, thế mà Triệu Hùng lại bảo mình đàng hoàng ngồi xuống.

“Anh Hùng, chuyện này hình như không thích hợp cho lắm. Bây giờ, tôi vẫn còn đang trong giờ làm việc ạ.”

“Không sao đâu, ngồi xuống đi. Cứ coi như là tôi đang mượn cô để tư vấn bán nhà cho khách hàng thôi.” Triệu Hùng cười một cái.

Đinh Lệ Quyên khiếp sợ một phen nhìn sang Giám đốc Tôn ở bên cạnh, cuối cùng ngồi xuống đối diện Triệu Hùng.

Triệu Hùng vừa nói chuyện phiếm với Đinh Lệ Quyên, vừa đợi Hồ Dân và Ngô Đức Thành đến. Anh biết Hồ Dân không yên tâm, nhất định sẽ tự mình tới cùng.

"Cô Quyên, cô làm việc ở đây bao lâu rồi nhỉ?" Triệu Hùng nhấp một ngụm trà, nhìn Đinh Lệ Quyên hỏi.

“Tôi mới đến làm ba tháng trước thôi ạ, trước kia tôi làm ở Công ty bất động sản Đông Hải.”

“Ồ, thế so với Công ty bất động sản Đông Hải kia thì cô thấy Tập đoàn Hùng Quang như thế nào?”

“Chế độ đãi ngộ và phúc lợi cho nhân viên tốt hơn nhiều so với Đông Hải.”

“Vậy, doanh thu cô thu về được cho công ty ổn chứ?”

“Vậy doanh thu của cô như thế nào?” Triệu Hùng muốn thông qua việc nói chuyện với nhân viên để nắm bắt tình hình của công ty.

“Cũng tạm ổn ạ. Lúc mới đến thì chưa làm được nhiều, một tháng chỉ bán được năm căn. Nhưng tháng này, mới chỉ có hơn hai mươi ngày tôi đã bán được mười tám căn rồi.”

“Hoa hồng thế nào?” Triệu Hùng thuận miệng hỏi

Hoa hồng là bí mật của công ty. Đinh Lệ Quyên rất thông minh, chỉ cười rồi trả lời một câu: “Rất tốt ạ.”. Cô ta không định tiết lộ với Triệu Hùng một tháng mình thu nhập được bao nhiêu.

Triệu Hùng hiểu ý, mơ hồ đoán được Đinh Lệ Quyên có nỗi niềm khó nói. Bởi vì, lúc cô ta đang trả lời vấn đề của mình còn liếc nhìn sang Giám đốc Tôn ở bên cạnh một cái.

Triệu Hùng cũng không quá để ý, thuận miệng tiếp tục hỏi Đinh Lệ Quyên: "Bạn trai cô làm đầu bếp, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?"

“Mỗi tháng khoảng hai mươi triệu ạ. Anh cũng biết đấy, Hải Phòng là một trong những thành phố lớn, lương tháng hai mươi triệu thì cũng chỉ là mức thu nhập trung bình.” Đinh Lệ Quyên giải thích.

Triệu Hùng gật đầu một cái, anh rất hiểu tình hình kinh tế của toàn bộ Thành phố Hải Phòng này.

Ngô Long An và Giám đốc Tôn đứng ở bên cạnh, trong lòng rất lúng túng với những chuyện này!

Hai người giống như là hai cái cây gỗ, khách hàng ra vào trung tâm môi giới đều phải nhìn họ một cái.

Ước chừng khoảng mười phút sao, Hồ Dân và một người đàn ông trung niên có vóc dáng hơi mập mập dắt nhau đi vào Trung tâm môi giới bất động sản “Ngã Nguyệt Đàm”.

Người đàn ông này chính là một trong những quản lý cấp cao của Tập đoàn Hùng Quang, Nguyễn Đức Thành.

Nguyễn Đức Thành là trợ thủ đắc lực của Hồ Dân, quan hệ giữa Hồ Dân và Nguyễn Đức Thành rất tốt.

Hồ Dân biết được chuyện con trai của Ngô Đức Thành chọc phải Triệu Hùng, đương nhiên là ông ta muốn tới để xem xem chuyện gì đã xảy ra rồi. Lúc cần thiết còn có thể điều hòa lại mọi chuyện.

Đinh Lệ Quyên thấy cấp trên của mình tới, lập tức đứng lên.

Trước đó, Hồ Dân và Ngô Đức Thành đã tới "Ngã Nguyệt Đàm" để kiểm tra nên dĩ nhiên Đinh Lệ Quyên nhận ra được hai người này.

Cái miệng nhỏ nhắn, ngọt ngào của Đinh Lệ Quyên vội càng chào hỏi Hồ Dân và Nguyễn Đức Thành: “Chào Tổng giám đốc Dân, chào Phó tổng giám đốc Thành ạ.”

Ánh mắt của Hồ Dân và Ngô Đức Thành đồng thời rơi lên người Đinh Lệ Quyên. Thấy cô gái này dáng dấp rất đẹp nên cho rằng Triệu Hùng vốn coi trọng người phụ nữ này.

Ngô Long An thấy bố mình Ngô Đức Thành tới, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt toát ra vẻ vui mừng, gọi: “Bố...”

Bình luận

Truyện đang đọc