CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Thông qua sự nhắc nhở của Vân Nhã, Triệu Hùng và Lý Tình lại bắt đầu phân tích lại người phụ nữ Thang Mai Tuyết này.

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một lát rồi nói với Vân Nhã: "Tiểu Nhã, nếu như Thang Mai Tuyết là người mà chú cô giới thiệu vào công ty, chẳng lẽ chú cô lại có thể hại nhà họ Vân các cô hay sao?"

"Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi! Tôi luôn cảm thấy dạo này chú tôi làm việc cứ là lạ." Vân Nhã thở dài.

Triệu Hùng hỏi Vân Nhã: "Vậy có cần tôi cử người điều tra chú cô một chút không?"

"Anh giúp tôi điều tra người phụ nữ Thang Mai Tuyết này đi! Nếu như người phụ nữ này có vấn đề sẽ điều tra thêm chú tôi. Tình cảm giữa bố tôi và chú tôi vẫn rất tốt, nếu như chú tôi thực sự có lòng bất chính thì tôi không biết phải nói chuyện này với bố tôi thế nào nữa?"

Lý Thanh Tịnh an ủi Vân Nhã: "Cô vừa mới tiếp quản công ty của nhà họ Vân, có thể nhìn ra những thủ đoạn này đã không dễ dàng! Nếu thật sự đến bước đó thì lúc đấy nói sau! Tin rằng Chủ tịch Vân sẽ hiểu cho cô thôi."

"Chỉ mong bọn họ đừng có vấn đề!" Vân Nhã nói.

Lúc này, một chiếc xe taxi dừng ở trước mặt ba người Triệu Hùng.

Sau khi Nông Tuyền xuống xe thì thấy Vân Nhã cũng ở đây.

Cậu ấy không thích người phụ nữ Vân Nhã này, luôn cảm thấy Vân Nhã là một con hồ ly tinh, sẽ phá hỏng cuộc hôn nhân hạnh phúc của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.

Nông Tuyền nói với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: "Cậu chủ, mợ chủ, chúng ta đi thôi!"

Triệu Hùng nói với Vân Nhã: "Vân Nhã, cô lên xe đi trước đi!"

Vân Nhã "Ừ!" một tiếng rồi nói một tiếng "Bye bye!" với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, tiếp đó lên xe đi trước.

Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh về đến nhà, Triệu Hùng vọt vào tắm, lúc trở lại trên giường thì thấy Lý Thanh Tịnh vẫn chưa ngủ.

"Thanh Tịnh, sao em vẫn chưa ngủ?" Triệu Hùng vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa oán giận nói với Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nhíu đôi lông mày thanh tú, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh nói xem nếu như quả thật cái cô Thang Mai Tuyết kia có vấn đề, liệu có phải âm mưu của Am Cẩu không?"

"Chắc không đâu?" Triệu Hùng giật mình.

"Anh còn nhớ Mai Lệ Thủy không?"

"Đương nhiên là nhớ! Cô ta là bạn học đại học của em, làm sao anh quên được."

Lý Thanh Tịnh nói: "Lúc trước Mai Lệ Thủy vì bị lợi ích làm mê muội mà cam chịu bị người khác sai sử. Nhà họ Vân lại là người của anh, nếu như nhà họ Vân xảy ra vấn đề thì đối với anh mà nói cũng là một tổn thất lớn."

Được Lý Thanh Tịnh nhắc nhở như vậy, Triệu Hùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Lại liên tưởng đến chuyện Từ Anh Mão của Tập đoàn Thành Hòe ra tay đối phó với nhà họ Đào, chẳng lẽ lại thực sự có liên quan đến Am Cẩu?

"Thanh Tịnh, em nói đúng lắm! Càng là lúc này thì càng không thể phớt lờ. Lát nữa anh sẽ bảo người điều tra cô Thang Mai Tuyết này."

"Anh nên điều tra cả ông chú của Vân Nhã nữa, Thang Mai Tuyết là do chú của Vân Nhã giới thiệu vào, nếu như có vấn đề thì hai người này đều có vấn đề."

Triệu Hùng "Ừm!" một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.

Anh đã biết được đối thủ là quân cờ cao tay của Tây Giao.

Người này là một cao thủ sắp đặt bố cục thương nghiệp, từ lúc Tập đoàn Khải Thời đối phó với anh đã bắt đầu chôn xuống quân cờ ngầm Từ Anh Mão này.

May mà anh đã kịp thời nhìn thấu thủ đoạn của Từ Anh Mão, nếu không thì không đơn giản là vấn đề tiền, mà cũng là một cú đả kích vào khí thế của bên anh.

Càng đáng sợ hơn là người này còn có chiêu sau, sát thủ đã ẩn náu bên cạnh Từ Anh Mão, chỉ cần Từ Anh Mão tiết lộ thân phận là sẽ bị diệt khẩu ngay.

Mưu kế rất sâu, bố cục cũng rất tỉ mỉ!

Xem ra anh phải phản kích thôi!

Sau khi quyết định biện pháp, Triệu Hùng khuyên nhủ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, thời gian đã rất muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Yên tâm đi, cho dù đối phương dùng thủ đoạn gì thì ông xã của em cũng sẽ không bị đánh bại dễ dàng."

"Vậy anh mau sấy khô tóc rồi lên giường ngủ đi!" Lý Thanh Tịnh nói.

Triệu Hùng "Ừm!" một tiếng, một lần nữa trở lại nhà tắm, cầm máy sấy tóc lên sấy khô tóc.

Hôm sau, Nha Trang!

Mã Bá Lộc đang muốn đón xe đi công ty thì quản gia đến báo, nói là bên ngoài có một người tự xưng là do Triệu Hùng giới thiệu tới, muốn gặp anh ta.

"Dẫn tôi đi xem một chút!" Mã Bá Lộc không dám khinh thường, bèn nói với quản gia.

Quản gia dẫn Mã Bá Lộc đi tới cửa chính.

Mã Bá Lộc thấy một người đàn ông xa lạ đang đứng ở đó bèn tiến lên hỏi: "Xin hỏi anh là...?"

"Cậu Lộc, tôi là Sơn đây." Trần Văn Sơn dùng giọng nói thật của mình.

"A! Sao cậu lại...?" Mã Bá Lộc nhìn xung quanh một lượt rồi mới nói với Trần Văn Sơn: "Mau cùng tôi đi vào!"

Trần Văn Sơn khẽ gật đầu, đi theo sau Mã Bá Lộc vào biệt thự của nhà họ Mã.

Sau khi đi vào phòng của Mã Bá Lộc, lúc này Triệu Văn Sơn mới tháo mặt nạ trên mặt xuống, nói với Mã Bá Lộc: "Cậu Lộc, tha lỗi cho tôi vì dùng loại phương thức này để gặp mặt cậu. Tai mắt của nhà họ Lưu ở Nha Trang quá nhiều, tôi sợ bị lộ thân phận nên mới bất đắc dĩ ra hạ sách này."

"Hiểu mà! Cậu đến cứu cô Kim Châu à?" Mã Bá Lộc hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn "Ừ!" một tiếng, khẽ gật đầu nói: "Tiết Ân đâu?"

"Cậu ta đang nghỉ ngơi ở phòng của mình đó, để tôi bảo người đi gọi cậu ta!"

Mã Bá Lộc đi ra ngoài gọi vệ sĩ, bảo anh ta đi gọi Tiết Ân, nói là mình tìm cậu ta có việc.

Sau khi Tiết Ân đến thì thấy có một người đàn ông xa lạ đang đứng trong phòng Mã Bá Lộc.

Tiết Ân cũng không nhận ra Trần Văn Sơn, mặt nạ mà Trần Văn Sơn đeo trên mặt là do Triệu Hùng tự tay chế tạo, không khó để nhìn ra mức độ tinh xảo của mặt nạ này.

"Cậu Lộc, cậu tìm tôi có việc gì không?" Tiết Ân hỏi Mã Bá Lộc.

Mã Bá Lộc cười một tiếng rồi chỉ vào Trần Văn Sơn nói: "Không phải tôi tìm cậu, mà là người này tìm cậu."

Ánh mắt của Tiết Ân lại một lần nữa dừng ở trên người Trần Văn Sơn, cứ luôn cảm thấy có vẻ rất quen thuộc nhưng trong ấn tượng của anh ta thì chưa từng gặp người này.

"Xin chào! Xin hỏi anh là..." Tiết Ân cau mày, nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn đưa tay tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt vốn có.

"Sơn, hóa ra là cậu à!" Tiết Ân tiến lên vỗ vào bả vai Trần Văn Sơn, hưng phấn nói.

Tiết Ân là một người đàn ông lạnh lùng ít khi biểu đạt tình cảm của bản thân.

Sau khi anh ta được Trần Văn Sơn cứu thì trong lòng vẫn luôn coi Trần Văn Sơn là ân nhân của mình. Vì bỗng nhiên nhìn thấy Trần Văn Sơn nên mới có loại phản ứng như vậy.

Trần Văn Sơn mỉm cười nói với Tiết Ân: "Tiết Ân, lần này tôi tới giúp cậu."

Tiết Ân thở dài nói: "Đều là do tôi không tốt, không trông coi được cô Kim Châu."

"Chuyện này không liên quan đến cậu! Tôi hiểu rõ tính tình của cô Kim Châu, cô ấy nóng lòng tìm kiếm em gái của mình là cô Ngân Châu nên mới bí quá hóa liều. Bây giờ cô Kim Châu đã rơi vào trong tay nhà họ Lưu ở Nha Trang, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới được."

Mã Bá Lộc hỏi: "Sơn, nếu cần tôi giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng."

"Không cần!" Trần Văn Sơn lắc đầu nói với Mã Bá Lộc: "Cậu Lộc, tâm ý của cậu chúng tôi xin giữ trong lòng. Cậu chủ nhà tôi nói chuyện này không thể để liên lụy đến nhà họ Mã. Cậu cứ đi làm việc của cậu trước đi! Bảo người làm cho tôi chút gì đó để ăn là được rồi."

"Vậy tạm thời cậu và Tiết Ân cứ ở cùng nhau đi! Tôi bảo người chuẩn bị đồ ăn, lát nữa sẽ đưa đến phòng của các cậu." Mã Bá Lộc nói: "Hôm nay tôi phải đi đàm phán một thương vụ quan trọng, trước mắt không thể ở cùng các cậu được. Đợi buổi tối sau khi trở về sẽ cùng nhau uống hai ly."

"Cậu Lộc, cậu cứ đi làm đi!" Trần Văn Sơn khẽ gật đầu.

Đợi sau khi Mã Bá Lộc rời đi, Tiết Ân lôi kéo Trần Văn Sơn hưng phấn nói: "Đi nào Sơn! Đến phòng của chúng ta nói chuyện đi."

Bình luận

Truyện đang đọc