CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi đến công ty của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng  không cần đợi mấy phút sau Lý Thanh Tịnh đã đi xuống.

Điều khiến Triệu Hùng dở khóc dở cười chính là Lý Thanh Tịnh sau khi lên xe câu đầu tiên cô hỏi Thẩm Hải, cũng là hỏi cậu hôm nay ở trường có đánh nhau với người khác không.

Thẩm Hải lắc đầu nói không, lúc này Lý Thanh Tịnh mới an tâm ngồi xuống.

Dao Châu ở bên cạnh nói với Lý Thanh Tịnh: "Mẹ! Ở trường mẫu giáo của con, hôm nay có hai bạn đánh nhau. Cô giáo Tô có phê bình họ không?"

Lý Thanh Tịnh thuận miệng nói: "Dao Châu! Đánh nhau không phải đứa trẻ ngoan, chúng ta không đánh nhau."

Người nói vô ý, người nghe hữu tình!

Thẩm Hải nghe được Lý Thanh Tịnh nói, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Lý Thanh Tịnh không nhận thấy những thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của Thẩm Hải.

Điều khiến Triệu Hùng cảm thấy chán nản là Lý Thanh Tịnh vợ anh dường như vẫn còn giận anh. Từ lúc bắt đầu lên xe, cô chỉ nói chuyện với hai đứa nhỏ mà không hề để ý đến anh.

Triệu Hùng biết Lý Thanh Tịnh nói anh nên đi gặp Vân Nhã, nhưng trong lòng nhất định không vui, cũng không dám lên tiếng chọc giận cô.

Sau khi đến "Trường trung học thực nghiệm Hải Phòng!" của Lý Diệu Linh, Triệu Hùng thấy em dâu Lý Diệu Linh vẫn chưa ra, vì vậy anh  gọi điện và hỏi cô ấy bao lâu nữa thì ra.

Lý Diệu Linh nói với Triệu Hùng đợi khoảng vài phút nữa, nói cô còn chút việc ở trong trường.

Sau khi anh cúp điện thoại, Lý Thanh Tịnh mới nói câu đầu tiên với Triệu Hùng.

“Diệu Linh, khi nào mới ra?” Lý Thanh Tịnh  hỏi.

"Con bé nói có chuyện ở trường học, vài phút nữa!"

Triệu Hùng không có việc gì làm, bật nhạc trong xe lên, mới vừa vặn mở nhạc lên đã nghe Lý Thanh Tịnh nói: "Bật nhạc nhỏ xuống!"

Triệu Hùng sợ động chạm vào tâm tình của Lý Thanh Tịnh, lập tức giảm âm lượng.

Lúc này, Lý Thanh Tịnh mới đưa hai cái túi trong tay cho Triệu Hùng, nói: "Này! Đây là quà tặng anh."

"Thanh Tịnh, nay không phải sinh nhật anh, em tặng quà làm gì?"

Triệu Hùng cầm túi nhìn, ngẩn người.

Anh thấy một bộ vest nam "Versace" và một chiếc thắt lưng trong túi.

Triệu Hùng nhìn đồ trong túi, vẻ mặt kinh ngạc một lúc lâu.

Trước đó, Triệu Hùng đã nói chuyện điện thoại với Lý Thanh Tịnh, nói là Vân Nhã đã tặng cho mình một bộ quần áo và một chiếc thắt lưng. Sau khi bị anh từ chối, Vân Nhã đã dùng kéo cắt bộ đồ đó và cả chiếc thắt lưng.

Không ngờ vừa đến, Lý Thanh Tịnh đã mua cho anh một bộ âu phục và thắt lưng khác.

Lòng dạ đàn bà như kim đáy bể! Không thể nào hiểu được.

Triệu Hùng cảm thấy sống lưng lắc lư, anh tưởng rằng mình đã hiểu rõ Lý Thanh Tịnh vợ của mình. bây giờ anh mới biết rằng đó là một sai lầm lớn.

Một khi phụ nữ ghen tuông, cô ấy có thể làm tất cả những điều điên rồ nhất.

“Thích không?” Lý Thanh Tịnh thản nhiên hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng làm sao dám nói không thích, bốt chấp nói: "Anh thích! Anh thích!"

"Sau này nếu anh thiếu thứ gì nói với em, em sẽ mua cho anh. Anh không được phép nhận quà của người phụ nữ khác!"

"Anh hiểu rồi bà xã!"

Sau khi Triệu Hùng cất túi quà đi, anh nhìn thấy Lý Diệu Linh đã đi ra, anh không nhịn được bóp còi vài cái.

Bíp bíp!... Lý Diệu Linh nhìn thấy, cô ấy vẫy tay với Triệu Hùng, bước tới đây với nụ cười tươi như hoa.

Sau khi lên xe, Lý Diệu Linh nhìn thấy Lý Thanh Tịnh, Thẩm Hải và Dao Châu ở ghế sau.

Cô vẫn chưa biết chuyện Thẩm Hải đánh nhau với người khác, thấy trên mặt cậu có rất nhiều thương tích, cô cau mày hỏi Thẩm Hải: "Tiểu Hải, trên mặt làm lại bị thương thế?"

“Đánh nhau!” Thẩm Hải đáp.

Lý Diệu Linh hỏi: "Cháu thua à?"

"Cháu không thua, chỉ là bọn họ nhiều người hơn thôi."

Lý Thanh Tịnh cười nhạo "Phì!" Và nói với Thẩm Hải: "Tiểu Hải, sau này con không được phép đánh nhau với các bạn ở trường nữa được không?"

"Chỉ cần bọn họ không tới gây chuyện với con, con tự nhiên sẽ không cùng bọn họ đánh nhau."

Lý Thanh Tịnh xoa đầu Thẩm Hải nói với cậu: "Ừm! Phải hòa đồng với các bạn."

"Con hiểu rồi, thưa mợ!"

Lý Thanh Tịnh nghe cách cậu xưng hô "thưa mợ!" đã cảm thấy kỳ lạ!

Mặc dù tính tình của Thẩm Hải trở nên hơi bướng bỉnh hơn, nhưng đứa trẻ này có bản chất không tệ. Chỉ là tâm tư quá nặng làm cho cậu có xu hướng tự kỷ.

Lý Thanh Tịnh  dự định sau này sẽ đưa Thẩm Hải và Dao Châu đi dạo, sau đó sẽ từ từ giảng giải cho cậu hiểu, có lẽ có thể  giúp cậu thoát khỏi tâm lý nặng nề.

Sau khi đến nhà họ Đào, ngoài Đào Yên Hoa, tất cả người nhà họ Đào đều ở đó.

Bà cụ Đào thấy gia đình Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến, bà mỉm cười chào đón Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, mau vào đây! Ngồi bên cạnh bà."

Triệu Hùng thấy bên cạnh bà cụ Đào còn chỗ trống, anh ôm Dao Châu, cùng em dâu Lý Diệu Linh và Thẩm Hải, đi phía sau Lý Thanh Tịnh.

Dao Châu chúm chím miệng ngọt ngào gọi: "Bà ngoại!"

“Dao Châu, ngoan quá!” Bà cụ Đào vui vẻ cười nói.

Thẩm Hải đi theo cũng gọi một tiếng: "Bà ngoại!"

Trong chốc lát, ánh mắt của cả nhà họ Đào tập trung vào Thẩm Hải.

Bà cụ Đào nhìn Thẩm Hải và hỏi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh! Đứa trẻ này là ai?"

"À! Đây là Thẩm Hải, được Triệu Hùng nhận làm học trò. Hoàn cảnh của đứa nhỏ rất tội nghiệp, không còn bố mẹ nên sẽ ở cùng chúng  con."

"Học trò?"

Nghe vậy bà cụ Đào hơi cau mày, liếc nhìn Triệu Hùng. bố không biết Triệu Hùng có thể dạy đứa trẻ này cái gì.

Bà thấy vẻ mặt Thần Hải rất tốt, nhìn cũng rất vừa lòng, chỉ là không hiểu tại sao trên mặt cậu lại có nhiều vết thương như vậy.

“Mặt Thẩm Hải bị sao vậy?” bố cụ Đào hỏi.

Lý Thanh Tịnh trả lời: "Đánh nhau với người khác ở trường."

Bà cụ Đào gật đầu.

Lúc này, Đào Yên Hoa từ ngoài cửa bước vào, vẻ mặt ủ rũ không vui.

Bà cụ Đào chào con gái Đào Yên Hoa nói: "Thiên Trúc, con về đúng lúc lắm. bảo nhà bếp dọn thức ăn lên thôi."

Đào Yên Hoa thông báo với nhà bếp xong, bà ta quay lại bốn, trừng mắt nhìn Triệu Hùng quát lên: "Triệu Hùng, cậu đứng lên cho tôi!"

Triệu Hùng phớt lờ Đào Yên Hoa mà vẫn ngồi trên ghế.

Anh không còn là đứa con rể dễ bị ức hiếp nữa.

Bà cụ Đào cau mày nhìn cô con gái Đào Yên Hoa hỏi: "Thiên Trúc, sao con lại quát Triệu Hùng?"

"Mẹ! Triệu Hùng đánh con."

"Triệu Hùng đánh con? Có chuyện gì vậy?" Bà cụ Đào cau mày hỏi.

Triệu Hùng nói: "Hay là để con nói cho rõ!"

Vì thế, Triệu Hùng đã kể cho mọi người nghe về cuộc tranh chấp giữa cha vợ Lý Quốc Lâm và mẹ vợ Đào Yên Hoa ngày hôm đó.

Kể xong, Triệu Hùng nói với bà cụ Đào: "Bà, con có tát mẹ chồng. Nhưng con tin rằng bà là người hiểu lý lẽ. Nếu bà nghĩ rằng cái tát này không nên tát, con có thể để mẹ chồng tát lại một cái."

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bà cụ Đào.

Đào Yên Hoa đặt hết hy vọng vào mẹ mình, chợt nghe lời bà cụ Đào nói: "Nên đánh! Triệu Hùng, con đánh tốt lắm."

Đào Yên Hoa bị sốc, nôn nóng hỏi bố cụ Đào: "Mẹ! Tại sao mẹ lại về phe đồ bỏ đi Triệu Hùng này chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc