CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng sở dĩ dám đi theo Tàn Kiếm Hồ A, là bởi vì nếu như Hồ A muốn giết Triệu Hùng, như vậy đối với Triệu Hùng mà nói, khẳng định lành ít dữ nhiều.

Ngược lại Tàn Kiếm Hồ A không có giết anh, Triệu Hùng cũng muốn nhìn xem Tàn Kiếm Hồ A muốn làm cái gì.

Triệu Hùng đã chuẩn bị cùng Tàn Kiếm Hồ A đồng quy vu tận, chỉ cần Hồ A có ý đồ giết anh, anh sẽ dùng rồng lân để giải quyết cậu ta. Cho nên, Triệu Hùng chỉ có một cơ hội duy nhất để động thủ trước với Tàn Kiếm Hồ A.

Không phải vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không đánh ra lá bài tẩy cuối cùng.

Sau khi Triệu Hùng đi theo Tàn Kiếm Hồ A qua hai ngõ hẻm, chỉ thấy một chiếc xe phía trước, đứng đó là một người phụ nữ mặc áo khoác dài.

Khi Triệu Hùng nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ đó, cảm thấy người này hẳn là biết anh. Đột nhiên, trong đầu hiện lên một người, thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ là cô ấy?’

Tàn Kiếm Hồ A đưa Triệu Hùng đến gần người phụ nữ nhân, nói: “Chị Lê, tôi đưa Triệu Hùng đến rồi.”

Người phụ nữ được gọi là “chị Lê”, cơ thể chầm chậm quay lại.

Khi cô ta lấy xuống kính râm đen, mắt Triệu Hùng lộ ra cảm xúc mừng rỡ, cùng người phụ nữ chào hỏi nói: “Tôi còn tưởng là ai, đã lâu không gặp, Lê Mai!”

Lê Mai nhìn về phía Triệu Hùng cười nhẹ một tiếng, hàn huyên nói: “Anh Triệu, đã lâu không gặp!”

“Đã lâu không gặp!” Triệu Hùng tiến đến Lê Mai ôm một cái.

Triệu Hùng thấy Lê Mai đem tóc dài cắt thành tóc ngắn, so với trước đó trở nên thời trang hơn nhiều.

Lê Mai này là người lúc trước nhà họ Hà phái tới làm mật thám nhân cơ hội giết Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, về sau bởi vì Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh giúp đỡ Lê Mai quá nhiều lần, Lê Mai và Lý Thanh Tịnh trở thành bạn bè tốt.

Với sự giúp đỡ của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, Lê Mai rời khỏi Hải Phòng, không nghĩ tới cô ta lại trở về!

Lê Mai giới thiệu Tàn Kiếm Hồ A cho Triệu Hùng biết: “Anh Triệu, cậu ta tên Hồ A là em trai tôi nhận nuôi ở cô nhi viện.”

Triệu Hùng không nghĩ tới Lê Mai và Tàn Kiếm Hồ A còn có cái quan hệ này, rốt cuộc chứng minh lúc Tàn Kiếm ở trên lôi đà, với Nông Tuyền không có tiếp vài chiêu, thì cam nguyện nhận thua.

Tàn Kiếm Hồ A nhìn Triệu Hùng chắp tay nói: “Anh Triệu, trước đây có gì không phải! Xin anh thông cảm.”

Triệu Hùng vỗ vỗ bả vai Tàn Kiếm Hồ A, cao hứng cười nói: “Nếu là người một nhà, đương nhiên không nói đến mấy chuyện đó. Cậu là em trai của Lê Mai, cũng chính là em trai của Triệu Hùng tôi. Sau này ở Hải Phòng có cần giúp đỡ gì, cứ việc nói với tôi, Triệu Hùng tôi ở Hải Phòng vẫn còn có chút quyền thế.

“Cảm ơn! Nhưng tôi không có chuyện gì cần giúp đỡ cả.” Tàn Kiếm Hồ A cười cười.

Nếu như người khác nói lời này, Triệu Hùng nhất định sẽ nói hắn rất ngông cuồng, nhưng Tàn Kiếm Hồ A có cuồng vọng vốn liếng.

Lê Mai cười nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, thứ lỗi cho tôi dùng loại phương thức này để gặp mặt anh. Nếu để ông chủ Hùng Lạc Chu Minh Tuấn biết tôi và Hồ A có quan hệ, sẽ gây bất lợi cho anh.”

Triệu Hùng nhẹ gật đầu, anh có thể hiểu được nổi khổ tâm của Lê Mai.

Anh tò mò hỏi Lê Mai: “Lê Mai, khi đó cô không phải được nhà họ Hà nhận làm con nuôi sao? Làm thế nào cô quen biết Tàn Kiếm Hồ A?”

“À! Lúc đó, ngoại trừ nhà họ Hà, nơi duy nhất tôi đến chính là cô nhi viện. Mà Hồ A lần nào cũng bị người bắt nạt, tôi bên vực cho cậu ấy, rồi nhận cậu ấy làm em trai. Về sau, Hồ A bị người khác nhận nuôi rời khỏi cô nhi viện. Tôi cũng không nghĩ tới, lần này về Hải Phòng sẽ gặp lại Hồ A. Càng không có nghĩ tới, cậu ấy chính là Võ Thần là cao thủ trên Địa Bảng xếp hạng thứ tám.”

Triệu Hùng bên này đang cần cao thủ, nếu như có thể đưa Tàn Kiếm Hồ A gia nhập dưới trướng của anh. Với anh mà nói, không khác như hổ thêm cánh.

Triệu Hùng nghĩ đến việc trân trọng nhân tài, anh đã biết được quan hệ của Lê Mai và Tàn Kiếm Hồ A. Nhưng mà, Triệu Hùng ở Hải Phòng đã không có đối thủ, chỉ cần cho Lê Mai đổi thân phận, cô ta đã có thể sống ở Hải Phòng, mà Triệu Hùng trùng hợp có khả năng này.

Nghĩ được như vậy, Triệu Hùng nói với Lê Mai: “Lê Mai, nếu Thanh Tịnh biết cô trở về, nhất định sẽ rất vui. Như vậy đi! Trước hết tôi đặt một bàn ăn ở nhà hàng, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối được không?”

“Đương nhiên được, tôi cũng muốn gặp Thanh Tịnh. Mà này, anh tốt nhất cũng gọi cả bác sĩ Hoa đến đi. Lúc trước, nếu không phải bác sĩ Hoa cứu tôi, tôi đã sớm chết rồi.”

“Vậy khối u của cô đã được khống chế rồi sao?” Triệu Hùng kinh ngạc hỏi.

Lê Mai cười nhẹ một tiếng, nói: “Khống chế được rồi, ta đến bệnh viện kiểm tra qua, người ta nói đã không có dấu hiệu của bệnh ung thư nữa.”

Triệu Hùng nghe vậy rất vui mừng, chuyện này chứng minh các loại thuốc trị bệnh ung thư của bác sĩ Hoa có hiệu quả.”

Thế là, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Văn Báo, nói hắn chủng bị cho mình một phòng ăn tốt ở khách sạn Thanh Hùng, tối nay mở tiệc chiêu đãi bạn bè.”

Văn Báo lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách ở khách sạn Thanh Hùng.

khách sạn Thanh Hùng có hai gian phòng riêng đặc biệt chuyên cung cấp cho Triệu Hùng dùng, mỗi ngày trước năm giờ tối, Văn Báo mới được phép mở cửa cho khách. Cho nên, trước lúc này, Triệu Hùng đều sẽ đặt trước một phòng riêng.

Sau khi Triệu Hùng gọi điện thoại xong, nói với Lê Mai: “Lê Mai, ngay bây giờ tôi phải đi đón con gái. Một hồi xe của cô đi theo tôi, chúng ta cùng đến khách sạn Thanh Hùng.”

Vậy anh đi đón con gái trước đi, tôi đến trước trạm xe buýt Ba Xuyên đợi anh.”

“Được! Lát nữa gặp lại.”

Triệu Hùng và Lê Mai, Tàn Kiếm Hồ A phất phất tay, quay người nhanh chóng rời đi.

Khi anh trở lại cổng trường mẫu giáo, Triệu Hùng xem đồng hồ thấy còn hơn mười phút nữa bọn trẻ mới tan học. Anh gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh trước, sau đó gọi điện cho bác sĩ Hoa, nói muốn giới thiệu cho bọn họ một người bạn quen thuộc.

Ở trong điện thoại, Triệu Hùng căn bản không nói cho Lý Thanh Tịnh biết người anh muốn giới thiệu là Lê Mai.

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng cứ tỏ ra bí mật về người bạn kia, trong lòng rất hiếu kì, rốt cuộc người là ai.

sau khi Triệu Hùng gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh và bác sĩ Hoa xong, lại gọi điện cho Nông Tuyền, bảo cậu ấy đến khách sạn Thanh Hùng tìm anh.

Sau khi gọi điện thoại xong, Triệu Hùng thấy đã đến lúc con gái tan học. Trước tiên là đón con gái Triệu Dao Châu, rồi đến đón Thẩm Văn Hải ở trường Trung học số bốn Hải Phòng. Sau đó, lại gọi cho Lý Thanh Tịnh, để cô nói với cả nhà tối nay bọn họ không ăn cơm ở nhà.

Sau khi Triệu Hùng và Lê Mai tụ họp lại, hai chiếc xe theo hàng chạy về phía khách sạn Thanh Hùng.”

Triệu Hùng dẫn theo hai đứa bé Triệu Dao Châu và Thẩm Văn Hải, Lê Mai vừa nhìn thấy Triệu Dao Châu, thì giống như là nhìn thấy con của mình, yêu mến Triệu Dao Châu hết mực.

Triệu Dao Châu đáng yêu nói với Lê Mai: “Cháu nhớ được cô, cô là cô Mai!”

Lê Mai mỉm cười, nói với Dao Châu: “Trí nhớ Dao Châu thật tốt!”

Ánh mắt Lê Mai rơi vào trên người Thẩm Văn Hải, hỏi Triệu Hùng: “Anh Triệu, đứa bé này là ai vậy?”

“À! Nhóc đó tên là Thẩm Văn Hải, là học trò của tôi.”

“Học trò của anh sao?” Lê Mai nghe xong liền nở nụ cười: “Một đoạn thời gian không gặp, không nghĩ tới Anh Triệu cũng thu nhận học trò đó.”

Lê Mai thấy sắc mặt Triệu Hùng cực kém, trông giống như ma bệnh vậy.

Cô ta là người tập võ, nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi một câu: “Anh Triệu, sắc mặt của anh có chút không tốt đó, có phải là cơ thể không thoải mái không?”

Triệu Hùng không nói chuyện mình bị nội thương cho Lê Mai biết.

Cũng không phải anh không tin tưởng Lê Mai, mà là loại chuyện riêng tư này, người biết càng ít càng tốt!

“Gần đây cơ thể thật sự xảy ra chút vấn đề, nhưng mà không có gì đáng ngại cả.”

Triệu Hùng vừa dứt lời, liền nghe thấy Nông Tuyền lớn tiếng quát: “Hồ A, để tôi xem lần này cậu chạy đi đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc