CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lục Tiểu Xuyên tức giận, nhìn chằm chằm Tiết Ân mà nói: “Này nhóc con, gọi tôi là cầm thú, anh không có tư cách đó đâu.” Nói xong, anh ta lắc cổ tay, ba nhát phi đao, tạo thành hình chữ phẩm bay về phía ngực của Tiết Ân.

Khoảng cách giữa hai người chỉ có năm sáu mét, với khoảng cách gần như vậy, Tiết Ân vội vung kiếm chống cự.

Có hai chiếc phi đao bị chặn lại, còn chiếc kia đập vào thanh kiếm, rồi hất lên trên, quẹt qua bả vai của Tiết Ân.

Một cơn đau dữ dội ập đến, Tiết Ân bị chiếc phi đao làm bị thương.

Vốn dĩ thứ hạng của Lục Tiểu Xuyên cao hơn Tiết Ân rất nhiều.

Ngay cả khi so sánh kỹ thuật phi đao của anh ta với Trần Văn Sơn, thì cũng chẳng khá hơn là bao. Chí ít cả hai phải đấu nhau một nghìn chiêu, thì mới có thể phân định được thắng thua.

Tiết Ân nâng thanh kiếm lao thẳng về phía Lục Tiểu Xuyên, hai người lao vào đấu nhau.

Những tù nhân lao ra khỏi phòng giam, cùng những người được Trác Kỳ dẫn đến cũng cùng nhau lao vào chiến đấu. Trong số đó, có hai người giỏi võ công, còn những người khác vốn dĩ ở trong phòng giam ăn không ngon ngủ không yên, hai ba người đã bị giết chết ngay tại chỗ, còn có mấy tên sẩy tay mà bị tóm.

Trác Kỳ nhìn thấy hai người này, họ chính là hai cao thủ địa bang bị xử phạt ở trận trước.

Anh ta vốn có ý định lôi kéo, nhưng cả hai người đều không làm theo, nên mới bắt giam hai người vào nhà tù. Đã không có ích cho tôi, thì đương nhiên phải giết.

Trong ánh mắt Trác Kỳ hiện lên vẻ sát khí, anh ta nhún người nhảy vụt lên, lao tới chỗ hai người. Tung một cú đá vô lê thẳng vào một người trong số họ.

Một đá đã khiến đối phương bay đập vào tường.

Tên "địa bang" còn lại bỏ chạy, vung quyền  đấm vào mặt Trác Kỳ.

Trác Kỳ lườn người né tránh, nắm lấy cổ tay của đối phương, chỉ thấy bàn tay của Trác Kỳ  hiện hình vuốt đại bàng, sau khi siết chặt cổ tay đối phương, thì bẻ gập tay lại.

Một tiếng “Răng rắc!” Tiếng xương gãy vang lên, cánh tay của người đó, đột ngột bị Trác Kỳ bẻ gãy.

Sau khi bị thương, cơ thể loạng choạng lùi lại phía sau.

Trác Kỳ lạnh lùng nhìn đối phương: "Ban đầu, tôi còn muốn đợi các người. Các người đã cứng đầu rồi, thì đừng có trách tôi lòng dạ độc ác."

Trác Kỳ trượt một bước chân, thì đã đến trước mặt tên cao thủ đại bang, giương vuốt đại bàng, tóm lấy bả vai của đối phương.

Cả hai đã đấu với nhau hai mươi mấy hiệp trong trận đấu nảy lửa. Trên người kẻ chạy trốn "địa bang", đã bị Trác Kỳ cào bị thương mấy nhát.

Tên cao thủ bỏ trốn lúc nãy bị ngã xuống đất,  thấy bạn mình đấu không lại Trác Kỳ, thì cũng tham gia chiến đấu. Nhưng khi cả hai hợp lực, thì cũng không phải là đối thủ của Trác Kỳ.

Sau hơn chục hiệp, cả hai đều bị đánh bay ra ngoài. Trước ngực thì bị cào lỡ loét, máu thịt lẫn lộn, nhìn mà phát hoảng.

Hai người thở hổn hển, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.

Một người buột miệng kêu lên: "Cố gắng bắt lấy tay! Làm sao cậu biết được võ công phái Võ Đang?"

Trác Kỳ lạnh lùng nói: “Các người cũng biết quá nhiều rồi!” Nói xong, bước chân liền lướt tới, người lao tới hai người họ, hai tay chụp lấy đầu của hai người.

Rõ ràng hai người đã thấy Trác Kỳ xông tới,  nhưng cũng không tránh được móng vuốt của anh ta, liền bị tóm thẳng tay. 

Khi ngón tay của Trác Kỳ xuyên vào hộp sọ của đối phương, thì con mắt của hai người trợn tròn lên, tỏ ra vẻ mặt không cam tâm, cơ  thể cũng từ từ ngã khuỵu xuống đất.

Sau khi giết hai người, những tên tù nhân bị giam giữ này lao ra khỏi phòng giam. Về cơ bản, những người chết với bị bắt, đều đã bị sa hết vào lưới.

Trác Kỳ nhìn về phía căn phòng, thấy Lục Tiểu Xuyên và Tiết Ân đang đấu rất hăng. Tuy nhiên, việc Lục Tiểu Xuyên chiếm thế thượng phong, chiến thắng đối thủ, chỉ là vấn đề thời gian.

Sau khi Trần Văn Sơn hạ gục hết tên vệ sĩ đuổi theo anh ta, thì quay qua trêu đùa tên Trần Hoàng Vương ngốc nghếch đến nỗi quay như chong chóng.

Trần Hoàng Vương thấy bóng dáng đã mất đi của Trần Văn Sơn, thì tức giận đùng đùng.

Về thể lực, thì anh ta không thể bằng Trần Văn Sơn. Tức giận như mãnh tướng Trương Phi, đứng tại chỗ mà kêu rống vang trời.

Trần Văn Sơn lo lắng cho sự an toàn của Tiết Ân, cũng bận tâm rằng không thể cứu được Kim Châu, anh ấy nhanh chóng gập người lại và quay trở lại gần vị trí "nhà tù phía nam".

Cách xa đó, nhìn thấy hình bóng hai người đang đánh nhau trên mái nhà. Một trong số đó là Tiết Ân, và người còn lại chính là Lục Tiểu Xuyên.

Trần Văn Sơn thực sự rất quen thuộc Lục Tiểu Xuyên. Vì vậy, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Lục Tiểu Xuyên, thì cũng có thể đoán ra là Lục Tiểu Xuyên.

Xét về thực lực, Tiết Ân chắc chắn không phải là đối thủ của Lục Tiểu Xuyên. Hơn nữa, đã rơi vào thế bất lợi rồi, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Trần Văn Sơn bật nhảy vài lần, lao về phía mái nhà của nhà tù phía nam.

Khi Trác Kỳ nhìn thấy một người khác nữa đến, thì hét ra lệnh cho đàn em: "Ngăn anh ta lại cho tôi!"

Bảy tám người cùng nhau lao về phía Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nhét tay vào túi, bắt lấy một viên bi thủy tinh. Chỉ bằng một cái hất cổ tay, viên bi thủy tinh đã nhanh chóng tấn công về phía đám người chặn đường.

Liền nghe thấy tiếng "Ah! Ah!...” thảm thiết bất ngờ vang lên, ít nhất có ba bốn người bị đánh đến nỗi bị thương nặng. 

Trần Văn Sơn xông đến trước mặt những  người còn lại, và hét lớn: "Tránh ra cho tôi!"

Hai vị cao thủ địa bang, trực tiếp bị cú trưởng của Trần Văn Sơn đánh bay, còn có hai người yếu hơn một chút, cũng trực tiếp bị Trần Văn Sơn đánh gục xuống đất.

Trần Văn Sơn nhảy lên liên tiếp mấy lần, thì người đã lủi lên mái nhà.

Vị trí hiện tại của anh ta là ở đằng sau Tiết Ân.

Chỉ thấy Lục Tiểu Xuyên cùng lúc phóng năm chiếc phi đao về phía Tiết Ân, Trần Văn Sơn cầm lấy hai viên bi, rồi ném thẳng vào.

Trần Văn Sơn đoán không tồi chút nào, Tiết Ân chỉ chặn được ba chiếc phi đao, còn hai chiếc phi đao vẫn theo hướng đó mà tấn công vào Tiết Ân.

Liền nghe hai tiếng "Đing! Đing!", hai chiếc phi đao còn lại, đã bị viên bi mà Trần Văn Sơn ném ra và phi đao va chạm nhau, mà từ trên trời rơi xuống đất.

Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên cùng xuất thân từ một môn phái, nên đương nhiên rất quen thuộc với các thế võ công của nhau.

Lục Tiểu Xuyên sửng sốt, không ngờ hai chiếc phi đao chí mạng mà mình phóng ra, đều bị đối thủ bắn hạ. 

Trần Văn Sơn nhảy một phát đến bên cạnh Tiết Ân, Lục Tiểu Xuyên lập tức cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc từ trên người Trần Văn Sơn.

Lục Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn hỏi: "Anh là ai?"

Trần Văn Sơn lạnh lùng nói với Lục Tiểu Xuyên: "Thế nào, ngay cả tôi mà cũng không nhận ra sao?"

“Trần Văn Sơn?” Vẻ mặt  Lục Tiểu Xuyên trở nên kinh ngạc.

Trần Văn Sơn duỗi tay ra, một chiếc mặt nạ rơi vào tay. Anh ta ôm mặt nạ vào lòng, rồi nhìn chằm chằm Lục Tiểu Xuyên nói: "Lục Tiểu Xuyên, anh đã giấu Vân Dao đi đâu rồi?"

“Ha ha!” Lục Tiểu Xuyên cười nhạo hai lần, nói: “Trần Văn Sơn, gan của anh cũng lớn đấy. Còn dám xông vào nhà họ Lưu, nếu như anh có thể còn sống mà rời đi, thì đương nhiên tôi sẽ nói cho anh biết. Tuy nhiên, e rằng anh không có cơ hội này đâu.”

Vù!

Trác Kỳ tung người, nhảy lên mái nhà.

Anh ta chặn đường đi của Trần Văn Sơn và Tiết Ân ở sau lưng.

Ở bên dưới, anh ta đã nghe hết được cuộc nói chuyện giữa Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên.

Trác Kỳ hỏi Lục Tiểu Xuyên: "Tổng giám đốc Xuyên, người này chính là Trần Văn Sơn sao?"

"Đúng! Người bên cạnh anh ta thì chưa từng thấy qua, có lẽ là người mới." Lục Tiểu Xuyên đáp.

Trác Kỳ nghe vậy thì trong lòng có chút thất vọng, còn tưởng rằng Triệu Hùng có thể tới, nhưng không ngờ lại chỉ sai Trần Văn Sơn tới cứu Kim Châu.

“Trần Văn Sơn, tại sao Triệu Hùng không tới?” Trác Kỳ hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn vừa đề phòng Lục Tiểu Xuyên phóng phi đao, vừa quay đầu lại nói với Trác Kỳ: "Đối phó với các người, thì không cần cậu chủ nhà tôi ra tay đâu!"

Lúc này, Trần Hoàng Vương từ xa chạy tới.

Khi nhìn thấy Trần Văn Sơn ở trên mái nhà, thì cũng bay “vù” nhảy lên mái nhà!"

Khi Trần Hoàng Vương nhìn thấy rõ người trước mặt là Trần Văn Sơn, liền kinh ngạc thốt lên: "Tôi còn đang tự hỏi là ai, hóa ra là Trần Văn Sơn nhà cậu à?"

Bình luận

Truyện đang đọc