CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Hải Phòng!

Triệu Hùng, ông cụ Khổng và những người khác vì quá vui mừng nên ăn uống từ chiều đến gần chín giờ tối.

Vì quá vui nên ai cũng say túy lúy.

Thấy đã muộn, ông cụ Khổng đứng dậy nói: “Được rồi! Chúng ta ăn uống no say rồi, nên về nhà thôi.” Nói xong nắm lấy tay Lý Quốc Lâm nói: “Cậu Lý, đợi vết thương cậu khỏi rồi bảo Thanh Tịnh đưa cậu sang nhà tôi chơi.”

“Được, ông Khổng! Tôi nhất định sẽ đến.” Lý Quốc Lâm cười, hàn huyên vài câu.

Con người Khổng Côn Bằng thực sự rất tốt, là một người thông thái. Lý Quốc Lâm ở bên cạnh ông cụ Khổng học được rất nhiều điều.

Lúc trước Triệu Hùng đã gọi điện thoại cho Hồ Dân bảo anh ta phái tài xế của công ty đến đón mấy người ông cụ Khổng, bằng không ai nấy say khướt thế này, Triệu Hùng lo sẽ xảy ra chuyện.

Ông cụ Khổng tạm biệt Lý Quốc Lâm, Lý Thanh Tịnh và những người khác rồi rời khỏi biệt thự cùng Triệu Hùng.

Mấy người đều uống nhiệt tình, cười nói đủ thứ trên trời dưới đất.

Đúng lúc này, một người phụ nữ thân hình nhỏ nhắn vội vàng chạy tới chỗ nhóm người Triệu Hùng, hét lớn: “Cứu với! Cứu với!...”

Tàn Kiếm Hồ A bước lên, dùng bao kiếm ngăn người phụ nữ đang gào cứu mạng đó.

Triệu Hùng thấy người phụ nữ này quen mắt, nhìn kỹ lại, đây không phải là cô gái biết võ công ở biệt thự số 6 tòa E của tiểu khu sao? Triệu Hùng ngăn Tàn Kiếm Hồ A lại, hỏi cô gái kia: “Cô gái, cô sao thế?”

“Giúp tôi với, cứu ông nội tôi với!”

Triệu Hùng biết có một ông cụ và một cô gái trẻ sống trong biệt thự số 6 tòa nhà E. Ông cụ đó là Tiêu Dương Hàng, ông nội của cô gái Tiêu Yến.

“Ông ấy sao thế?” Triệu Hùng hỏi cô gái Tiêu Yến.

“Ông ấy trở bệnh rồi, một mình tôi không làm gì được, anh giúp tôi với.”

Triệu Hùng thấy thái độ thành khẩn của cô không giống như đang nói dối, hơn nữa bên mình có nhiều cao thủ như thế cho dù đối phương có giở trò gì cũng không sợ.

Anh gật đầu với nhóm người ông cụ Khổng, mọi người theo Tiêu Yến đến biệt thự số 6 tòa nhà E.

Sau khi vào nhà họ Tiêu, mọi người thấy căn phòng với một mớ lộn xộn. Một lão già gần bảy mươi tuổi nằm co quắp trên mặt đất không ngừng run rẩy.

Triệu Hùng nhìn thấy người trên mặt đất hai mắt đỏ bừng như lên cơn dại, định tiến lên xem thử.

“Đừng qua đó!” Ông cụ Khổng hét lên với Triệu Hùng.

Tiêu Yến khóc cầu xin ông cụ Khổng: “Xin mọi người giúp tôi với, một mình tôi thực sự không đưa ông ấy đến bệnh viện được.”

Ông cụ Khổng nét mặt nghiêm trọng, nói: “Ông cô e là đã tẩu hỏa nhập ma rồi!”

Mọi người vừa nghe mấy chữ “tẩu hỏa nhập ma” liền công hoàng.

Những người có mặt ở đây đều là người luyện võ, nhưng những người trẻ tuổi như Trần Văn Sơn, Triệu Hùng, Nông Tuyền chỉ biết người luyện võ kỵ nhất là tẩu hỏa nhập ma, chứ trước nay chưa hề thấy.

Tiêu Yến cũng không biết ông nội Tiêu Dương Hàng của mình tẩu hỏa nhập ma, còn tưởng ông mắc bệnh lạ gì.

Cô đã nhìn ra, trong số những người này, trừ Triệu Hùng ra thì ai cũng biết võ công, trong lòng vẫn luôn đề phòng bọn họ.

Tiêu Yến vốn chỉ muốn ra ngoài tìm người cầu cứu, để người ta giúp mình đưa ông lên xe. Không ngờ lại gặp được nhóm người Triệu Hùng.

Cô thấy ông cụ Khổng vừa nhìn đã biết ông nội mình tẩu hỏa nhập ma, chắc hẳn là một cao nhân. Cô lập tức van nài ông cụ Khổng: “Ông ơi, xin ông giúp ông nội cháu với!”

Ông cụ Khổng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, con gọi ngay cho bác sĩ Hoa, bảo cô ấy đến phòng khám ngay lập tức. Cứ nói có người tẩu hỏa nhập ma rồi, để cô ấy dùng châm cứu người.”

“Con biết rồi!”

Triệu Hùng vội ra ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ Hoa, nói rõ tình tình cho cô ấy.

Nếu là người khác cầu xin Hoa Di, Hoa Di không dễ dàng chấp nhận cứu người trong giang hồ. Mấy người trong giang hồ, cứu được thì thôi, còn nếu không biết rõ gốc gác thì dễ rước họa vào thân.

Lúc Triệu Hùng gọi điện xong quay lại, thấy ông cụ Khổng đang nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người Tiêu Dương Hàng.

Sau đó, lòng côn tay vừa đưa đến, Tiêu Dương Hàng cuối cùng cũng dịu lại rồi ngất đi.

Ông cụ Khổng dặn Nông Tuyền: “Nông Tuyền, con đến dìu đi, chúng ta lập tức đến phòng khám của bác sĩ Hoa. Còn chậm trễ là không kịp nữa!”

Tiêu Yến thấy Tiêu Dương Hàng ngất đi, vừa nghe sẽ có nguy hiểm đến tính mạng liền vội hỏi ông cụ Khổng: “Ông ơi! Ông nội con sao rồi ạ?”

“Ông nội con chưa qua giai đoạn nguy hiểm, chúng ta nhanh đến phòng khám.”

Vì vậy Nông Tuyền vội bước đến ôm Tiêu Dương Hàng trên mặt đất lên, mấy người vội vã ra ngoài.

Sau khi đến phòng khám của Hoa Di, Hoa Di bảo Nông Tuyển và Trọng Ảnh đỡ lấy Tiêu Dương Hàng, để Trần Văn Sơn cởi bỏ áo của Tiêu Dương Hàng. Chỉ thấy sau khi cô sát trùng ngân châm liền nhanh chóng găm vào mấy huyệt quan trọng của Tiêu Dương Hàng.

Triệu Hùng thấy nét mặt nghiêm túc của Hoa Di liền biết chuyện này rất nghiêm trọng. Mọi người đứng bên cạnh im lặng theo dõi, không ai dám lên tiếng làm phiền.

Khoảng nửa tiếng sau, Tiêu Dương Hàng phun ra một ngụm máu.

Hoa Di nhìn thấy liền vui mừng nói: “Cứu được rồi. Nhưng sau này e sẽ tàn phế.”

Tiêu Yến nghe xong mặt biến sắc, cầm khăn lau mặt cho ông, lo lắng hỏi: “Ông ơi, ông sao rồi?”

Tiêu Dương Hàng dần dần tỉnh táo, thấy mình đang nằm trong phòng bệnh với một đám người xa lạ đứng trước mặt.

“Tiểu Yến, ta đang ở đâu thế?” Tiêu Dương Hàng nhỏ giọng hỏi.

“Ông ơi, chúng ta đang ở phòng khám. Đây là bác sĩ Hoa, cô ấy đã cứu ông. Đúng rồi, còc có mấy người đó nữa.”

Tiêu Yến không biết tên của nhóm người Triệu Hùng, đành dùng tay chỉ về họ.

Khi ánh mắt Tiêu Dương Hàng chạm đến ông cụ Khổng, ông lộ ra vẻ kinh hãi, buột miệng kêu lên: “Ông.. ông là thầy Khổng đúng không?”

Ông cụ Khổng vuốt râu cười nói: “Ông Tiêu, ông sao không ở Hà Nội lại chạy đến Hải Phòng chúng tôi thế này?”

Tiêu Yến sửng sốt, hỏi: “Ông, hai người quen nhau à?”

Tiêu Dương Hàng gật đầu nói: “Năm năm trước có duyên gặp nhau một lần. Tiểu Yến, chào ông Khổng đi. Ông ấy là người đứng đầu Thiên Bang, thầy Khổng.”

“Sao cơ? Người đứng đầu Thiên Bảng?” Tiêu Yến lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tên của người, bóng của cây!

Người đứng đầu Thiên Bảng chỉ đứng sau sự tồn tại của Thần Bảng. Nói không chừng có cơ duyên sẽ đột phá tu vi đến cảnh giới Thần Bảng.

Tiêu Yến vội đến trước mặt ông cụ Khổng, chắp tay cung kính chào: “Chào ông Khổng ạ! Xin ông nhận một bái của Tiêu Yến con, cảm ơn ông đã cứu ông nội con.”

Triệu Hùng cũng không ngờ ông cụ Khổng lại quen với nhà họ Tiêu.

Nếu ông cụ Khổng quen hai người nhà họ Tiêu, vậy họ không phải là người xấu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc