CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Khải Thời uống một ngụm trà, rồi nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, khi còn sống, ông nội con là người bố tin tưởng nhất. Lúc trước, nhà họ Triệu chúng ta chuyển nhà đến nước ngoài. lúc ấy, ông nội con cũng phải đi cùng với chúng ta, là bố để ông ấy ở lại. Con và tiểu Húc có thể kết hôn, có thể nói là làm cho mối quan hệ của bọn ta trở nên đã thân nay càng thêm thân. Vậy mà bố lại không thể tham gia hôn lễ của các con, bố thật có lỗi với các con!”

“Bố, chúng con có thể hiểu được hoàn cảnh lúc ấy của bố. Bố vì nhà họ Triệu dốc lòng tận tụy, chúng con sao lại có thể trách bố chứ!” Lý Thanh Tịnh nói.

“Không!” Triệu Khải Thời lắc đầu, nói: “Lúc trước mẹ của Hùng đã trăn trối lại với bố. Chuyện duy nhất mà bố có thể làm được chính là tham gia hôn lễ của Hùng, vậy mà bố cũng không giữ được lời hứa!”

Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lựa chọn không lên tiếng.

Trên mặt Triệu Khải Thời mang vẻ đau thương nồng đậm, nói: “Triệu Khải Thời bố cả đời này, không thẹn với nhà họ Triệu. Nhưng người khiến bố hổ thẹn nhất chính là Hùng và mẹ của thằng bé. Lúc ấy, bố chọn cùng chung sống với Lưu Văn Nhân cũng chỉ là sự lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi.”

“Thôi! Không nói mấy chuyện cũ năm xưa với các con nữa. Điều mà bố muốn nói với các con là, chiếc nhẫn hộ mệnh của ngũ đại gia tộc chính là chìa khóa để mở cửa lăng mộ, bây giờ trong tay các con có nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu và nhà họ Tần. Húng nó muốn mở kho báu trong lăng mộ Thẩm Công, bố cũng không có ý kiến gì. Bảo vệ nhiều năm như vậy, bây giờ hẳn là cũng nên để cho kho tàng lăng mộ Thẩm Công xuất hiện dưới ánh mặt trời rồi.”

“Chẳng qua là! Đây nhất định là một con đường đầy chông gai. Thanh Tịnh, con là một cô gái tốt, nhớ phải giúp đỡ Hùng nhiều hơn nữa.”

“Hùng à! Con nhất định không được giẫm vào vết xe đổ của bố ngày xưa, vì gia tộc mà hy sinh người nhà.”

Lý Thanh Tịnh gật đầu nhẹ, nói: “Lúc trước khi con không biết Triệu Hùng là con của bố. Bây giờ sau khi biết rằng anh ấy là con của bố, cuối cùng con cũng đã hiểu tại sao ông nội nhất quyết phải gả con cho anh ấy. Bố, bố yên tâm đi! Con và Triệu Hùng nhất định sẽ sống với nhau thật tốt, cũng sẽ dốc hết toàn lực để giúp đỡ anh ấy.”

Triệu Hùng nắm tay Lý Thanh Tịnh, nói với Triệu Khải Thời: “Con sẽ không bao giờ lại đi theo vết xe đổ của bố  đâu, cả đời này, con chỉ có một người vợ là Thanh Tịnh!”

Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng một cái, trong lòng tràn đầy cảm động!

Triệu Khải Thời vẻ mặt kích động gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!”

“Đứa trẻ đã trưởng thành, cuối cùng thì cũng sẽ có con đường riêng của chính nó. Hùng à, bố đã già rồi, có nhiều chuyện cũng đã lực bất tòng tâm. Cái nhà này, sau này bố giao cho con.”

Bên trong ánh mắt của Triệu Hùng lộ ra vẻ kiên cường nói: “Yên tâm đi! Những gì mà bố muốn làm, con sẽ kiên trì làm tiếp.”

Sau khi ra khỏi phòng của Triệu Khải Thời, Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, trước đó khi em ở phòng bố, có phải là đã khóc hay không?”

Lý Thanh Tịnh biết không thể gạt được Triệu Hùng, gật đầu nói: “Bố đã nói với em chuyện giữa bố và mẹ anh. Anh cũng biết đó, em là một người sống theo cảm tính, rất dễ dàng xúc động, nghe xong thì khóc không ngừng được.”

Thật ra thì những lời này của Lý Thanh Tịnh cũng không phải là sự thật hoàn toàn.

Triệu Khải Thời nói với Lý Thanh Tịnh chuyện của ông và Tần Uyển không phải là giả, chỉ là chuyện này đã chạm đến bí mật trong lòng Lý Thanh Tịnh cho nên cô ấy mới khóc lên.

Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ra khỏi phòng, đến chỗ mà con gái Dao Châu và Triệu Niệm đang cùng nhau chơi đùa thì gặp phải Triệu Hiền.

Triệu Hiền nhìn thấy Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh vui vẻ chào hỏi nói: “Anh Hùng, chị dâu!”

Triệu Hùng nói: “Hiền à, ở nơi này đã quen hay chưa?”

“Rất tốt ạ!” Triệu Hiền nở nụ cười xinh đẹp.

“Chị dâu, nghe nói chị muốn đi cùng anh Hùng tới tỉnh Thanh Hóa sao?” Triệu Hiền hỏi.

Lý Thanh Tịnh nhẹ gật đầu, nói: “Anh của em nói chị suốt ngày chỉ đi qua đi lại giữa hai chỗ là nhà và công ty, nên muốn đưa chị đi đổi gió một chút.”

“Em cũng muốn đi nữa!” Trong ánh mật Triệu Hiền lộ ra vẻ chờ mong.

Triệu Hùng an ủi cô em họ Triệu Hiền nói: “Em đừng nên đi thì hơn! Bây giờ em ở thôn Ngũ Tộc là an toàn nhất. Nếu như tùy tiện đi ra bên ngoài, sẽ có nguy hiểm.”

“Nhưng mà em cũng đâu thể trốn trong thông năm gia tộc được?”

“Không được!” Triệu Hùng lắc đầu, nói: “Tỉnh Thanh Hóa là phạm vi thế lực của Hoàng Long, anh không thể mang em theo được.”

Lý Thanh Tịnh cũng không có cách nào cầu xin giúp Triệu Hiền.

Nếu như mang theo Triệu Hiền cùng đi, thực sự sẽ có nguy hiểm.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hiền: “Hiền à, chờ lần sau khi bọn chị đi đến chỗ khác thì sẽ dẫn em cùng đi! tỉnh Thanh Hóa thực sự quá nguy hiểm.”

Vẻ mặt Triệu Hiền hậm hực nói: “Cũng được! Vậy lần sau nếu như anh chị ra ngoài thì nhất định phải dẫn em theo đấy nhé.”

“Anh Hùng, khi nào trường học mới mở vậy? Mỗi ngày em đều phải ở nhà, thật sự quá là nhàm chán.” Triệu Hiền hỏi.

“Đã chuẩn bị xong rồi! Chẳng qua là, các sinh viên đó tạm thời chỉ có thể là người của năm đại gia tộc chúng ta. Cho nên, một mình em có được không đó? Có cần anh tuyển trợ lý cho em không?”

“Cần chứ! Nếu như có người nào thích hợp thì anh hãy giới thiệu cho em nhé.”

Một tia sáng vụt qua trong đầu Lý Thanh Tịnh, nói: “Vậy thì hay là để cho Tần Tần Linh đến giúp em đi!”

“Được! vậy một lát nữa, chị sẽ đi nói với Tần Tần Linh một tiếng.”

Chỉ cần Triệu Hiền không ra khỏi Ngũ Tộc thôn, thì chuyện gì Triệu Hùng cũng có thể đồng ý với cô.

Người của ngũ đại gia tộc, ở trong Ngũ Tộc thôn sẽ rất an toàn. Một khi ra khỏi nơi này, không ai có thể chắc chắn được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Tần Tần Linh cũng đã lớn không ít rồi, đi theo Tần Tam gia sống cuộc sống trốn chui trốn nhũi.

Cô ấy đã bỏ qua độ tuổi tốt nhất để đi học, chỉ có thể tự học online cộng với sự dạy bảo của Tần Tam gia mới có thể hoàn thành việc học.

Có Triệu Hiền dẫn theo Tần Tần Linh, cô nhóc này, nhất định sẽ mau chóng trưởng thành.

Triệu Hùng cũng cảm thấy đề nghị này của Lý Thanh Tịnh thật sự không tệ.

Sau khi về nhà, Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh về chuyện Dương Lam sẽ tổ chức tiệc rượu ở tỉnh Thanh Hóa.

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, cười nhạo Triệu Hùng nói: “Dương Lam thật lòng suy nghĩ cho anh như vậy! Chẳng lẽ anh không cảm thấy cảm động sao?”

“Cảm động chứ!” 

“Vậy anh có nghĩ đến cái gì khác không?”

“Thanh Tịnh, em đang ghen sao?” Triệu Hùng cười cười.

Lý Thanh Tịnh trừng Triệu Hùng một chút, nói: “Ai ghen đau chứ. Chẳng qua là, tiệc rượu lần này không thể tránh được việc sẽ tiếp xúc với nhiều vị công tử thiên kim danh giá. Anh đó! Tốt nhất là nên khiêm tốn một chút cho em. Tránh cho việc lại thu hút mấy cô gái lẳng lơ nào khác.”

“Anh đi cùng với em mà, làm sao có thể hái hoa ngắt cỏ chứ.”

“Vậy ý của anh là, nếu như anh không  không mang em theo thì anh liền có thể hái hoa ngắt cỏ?”

“Thanh Tịnh, em biết rõ là anh không có ý này mà.” Triệu Hùng vội vàng giải thích với Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh mở miệng cảnh cáo Triệu Hùng nói: “Chúng ta chỉ là người vừa đến, nhất định phải chú ý đến lời nói và việc làm. tỉnh Thanh Hóa cũng không phải Hải Phòng, không phải bởi vì anh có chút thành tựu ở Hải Phòng mà kiêu ngạo ở tỉnh Thanh Hóa được. Phải biết rằng, tỉnh Thanh Hóa là địa bàn của Hoàng Long, chúng ta ở nơi đó, lúc nào cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.”

Triệu Hùng cầm lấy đầu ngón tay non mềm của Lý Thanh Tịnh, nhẹ gật đầu nói: “Yên tâm đi! Anh sẽ không lỗ mãng như vậy, huống chi, còn có em theo làm bạn với anh.”

“Hừ! Anh biết như vậy thì tốt.” Lý Thanh Tịnh trong lòng ngọt ngào. 

Bình luận

Truyện đang đọc