CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Mọi người trong phòng họp đều đồng loạt nhìn về phía Triệu Hùng!

Lý Diệu Linh vừa thấy chị gái Lý Thanh Tịnh và anh rể Triệu Hùng tới, mắt phát sáng ngó qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng đợi được đến lúc cứu tinh đến.

Cô thấy Triệu Hùng mang theo Hà Thanh Vân kẹp ở bên sườn, cảm thấy hiếu kỳ, không hiểu Triệu Hùng giở thủ đoạn gì mà làm ra hành động kì quặc như vậy.

Hà Thanh Vân có chuyển biến tốt khiến mọi người nhìn chằm chằm vào cô, nhất là bố cô Hà Thịnh Kha đang có mặt ở đây, cô vung tay đá chân vào Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng thối tha, anh thả tôi xuống!”

Triệu Hùng vừa buông Hà Thanh Vân ra, cô nhóc kia nhanh như một con thỏ chạy đến trước mặt Hà Thịnh Kha, tủi thân khóc lóc kể lể: “Bố! Triệu Hùng, anh ta đánh con!” Mới nói xong đã “Oa!” một tiếng, uất ức khóc to.

Sắc mặt Hà Thịnh Kha âm trầm như nước, tuy rằng đứa nhỏ Hà Thanh Vân này hay làm loạn, nhưng dù thế nào cũng là con gái rượu ông yêu quý nhất, bây giờ ở trước mặt bao nhiêu người lại bị Triệu Hùng kẹp dưới sườn, đây không chỉ là khiến con gái ông mất thể diện, mà chính là đánh vào mặt mũi Hà Thịnh Kha.

“Rầm!...”

Hà Thịnh Kha đập mạnh xuống bàn một cái, dọa mọi người giật nảy.

Hà Thịnh Kha hướng về phía Triệu Hùng quát lên: “Triệu Hùng, cậu thật sự cho rằng có Trần Thiên Trung chống lưng nên không ai dám động vào cậu đúng không?”

Vừa nghe đến ba chữ “Trần Thiên Trung”, mọi thành viên trong phòng họp đều đồng loạt nhìn tới, không ngờ người thanh niên trẻ tuổi trước mặt lại có quan hệ với người giàu nhất thành phố này.

Hà Thịnh Kha ấn chiếc nút liên lạc trên bàn làm việc, liên tục gọi: “Bảo vệ! Bảo vệ đâu!”

Triệu Hùng lên tiếng: “Không cần gọi nữa! Tạm thời họ không đến được đâu.”

Hà Thịnh Kha vừa định gọi điện thoại báo cảnh sát, chợt nghe Triệu Hùng lạnh giọng nói: “Chủ tịch Kha đến trường học không phải là để mở cuộc họp sao? Ông gọi cảnh sát làm gì chứ?”

“Được! Đợi lát nữa tôi sẽ xử lý cậu.” Hà Thịnh Kha buông điện thoại xuống, định thông báo với hội đồng quản trị nhà trường về việc đuổi học Lý Diệu Linh rồi sẽ gọi điện lần nữa cho cảnh sát đến bắt Triệu Hùng.

Triệu Hùng thấy Hà Thịnh Kha thật sự không gọi nữa, vỗ nhẹ bả vai một vị thành viên hội đồng. Người đó vừa mới hỏi: “Có chuyện gì?” đã bị Triệu Hùng kéo đứng dậy. Sau đó ấn vợ mình Lý Thanh Tịnh ngồi xuống chỗ đó.

Giờ phút này, Triệu Hùng không có chút gì gọi là kiêng dè! Kiêu ngạo, độc đoán đều được biểu hiện vô cùng sinh động.

Trước mặt bao nhiêu người, Lý Thanh Tịnh như ngồi trên đống than, không hiểu được rốt cục Triệu Hùng sắp có ý đồ gì.

Lý Diệu Linh chạy đến gần Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh, cố ý lớn tiếng nói: “Chị, anh rể! Trường học muốn đuổi em.”

Triệu Hùng nói với Lý Diệu Linh: “Em cứ đứng ở đây đi!”

Lời nói của Triệu Hùng cứ như được yểm bùa, Lý Diệu Linh đứng ở một bên thậm chí không dám cử động chút nào.

Một vị giám hiệu bên cạnh thấy thế, vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Triệu Hùng, thực sự lo rằng mình giống người lúc trước cũng bị Triệu Hùng túm dậy kéo lên.

Triệu Hùng mở miệng: “Cảm ơn!” sau đó ngồi xuống bên cạnh vợ mình Lý Thanh Tịnh.

“Thanh Tịnh, em nói trước đi!” Triệu Hùng mở lời cho vợ.

Triệu Hùng biết Lý Thanh Tịnh có tài ăn nói, trường hợp này để cô lên tiếng là quá hợp lý. Mục đích của anh cũng chỉ là kéo dài thời gian để chờ Hà Vương Hội đến đây.

Lý Thanh Tịnh gật đầu chào, nhìn quanh mấy vị hội đồng quản trị nhà trường một lượt, mặt lạnh cười nhạt nói: “Các vị lãnh đạo nhà trường, các vị ban quản trị, tôi là Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh là em gái của tôi. Ở trường học, việc xảy ra xích mích giữa các học sinh không có gì lạ, các thầy cô giáo dạy dỗ chỉ bảo, hoặc là hai bên gia đình quản lý là hoàn toàn có thể giải quyết được mâu thuẫn này. Em gái của tôi Lý Diệu Linh phát sinh mâu thuẫn nhỏ với Hà Thanh Vân là con gái của thành viên hội đồng nhà trường Hà Thịnh Kha đây, chính mắt tôi nhìn thấy, Hà Thanh Vân dẫn theo mấy nữ sinh cá biệt chặn đường em gái tôi trong trường. Thậm chí kéo tóc em ấy, tiến hành công kích cá nhân, dùng cả lời nói để đe dọa. Một bàn tay thì vỗ không ra tiếng, tôi chưa bàn đến việc về em gái mình, tôi chỉ muốn hỏi các vị một chút, tại vì sao chỉ đuổi học một mình em gái tôi? Phải chăng bởi vì học sinh Hà Thanh Vân kia là con gái của ngài ủy viên hội đồng quản trị nhà trường Hà Thịnh Kha đây?”

Lời nói này của Lý Thanh Tịnh, lý lẽ hợp lý, phân tích mạch lạc, khiến ngay cả Triệu Hùng nghe xong cũng không thể không âm thầm tán thưởng vợ mình!

Hiệu trưởng của trường THPT Quốc tế Hải Phòng tên là Lê Minh Phách.

Sau khi chuyện này được Hà Thịnh Kha đề cập đến, ông đã bí mật tìm hiểu qua.

Chính là theo như lời của Lý Thanh Tịnh, là Hà Thanh Vân bắt nạt Lý Diệu Linh trước, mới khiến cho hai bên xảy ra xung đột. Nhưng Hà Thịnh Kha là thành viên ban quản trị nhà trường, không chỉ xây dựng thư viện cho trường, hàng năm còn đóng góp đáng kể cho quỹ giáo dục của trường học. Nếu vì việc này mà đắc tội Hà Thịnh Kha, kinh phí của nhà trường sẽ trở nên eo hẹp.

Nghĩ như vậy, Lê Minh Phách quay sang mở lời với Lý Thanh Tịnh: “Chào cô Tịnh, tôi là Lê Minh Phách hiệu trưởng nhà trường. Lần này chúng tôi trao đổi không chỉ là vấn đề xung đột giữa học sinh Lý Diệu Linh và Hà Thanh Vân, mà còn bàn luận về vấn đề đạo đức của em Lý Diệu Linh.”

Lý Thanh Tịnh cau đôi mày liễu, hỏi: “Đạo đức của em gái tôi như thế nào?”

“Em gái cô ở trong phòng ký túc xá trường phát sóng trực tiếp. Em ấy đang là học sinh trung học, việc này đã làm ảnh hưởng đến kỷ cương nề nếp trường học.”

“Phát sóng trực tiếp?” Lý Thanh Tịnh nhìn về phía em gái một cái.

Chỉ thấy Lý Diệu Linh dường như ý thức được sai lầm của mình, xấu hổ cúi đầu.

“Hiệu trưởng, cho dù em gái tôi có phát sóng trực tiếp trong ký túc xá thì cũng không nhất thiết phải đuổi học em ấy! Chẳng phải chúng ta nên lấy giáo dục là trọng tâm hay sao?”

Lê Minh Phách thở dài nói: “Trường THPT Quốc tế của chúng tôi đặc biệt coi trọng tỷ lệ đầu vào. Thành tích học tập của Lý Diệu Linh chỉ dừng lại ở mức trung bình thấp. Với khả năng hiện tại của em ấy căn bản không có hi vọng thi đỗ vào trường đại học 985 hay 211. Những thí sinh như vậy tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ gây cản trở tới thành tích nhà trường.”

Lời nói của Lê Minh Phách vừa dứt, một âm thanh già dặn bất chợt truyền tới.

“Thầy Phách, ông thân là người đứng đầu trường học, lại quán triệt ý nghĩa của giáo dục như vậy sao?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một ông lão mặc trên mình áo the khăn xếp, chân đi giày vải bước vào phòng họp.

Ông lão đó chính là Hà Vương Hội, cũng chính là người mà ngày nào Triệu Hùng cũng tới công viên gặp mặt cùng nhau luyện võ.

Trong phòng họp, những người đã ngoài bốn mươi lăm tuổi đều nhận ra Hà Vương Hội. Vừa nhìn thấy ông liền đồng loạt đứng dậy, hướng ông chào hỏi: “Thầy Hội! Chào thầy Hội!...”

Nhìn thấy thái độ kính trọng của mọi người đối với Hà Vương Hội, mắt Triệu Hùng sáng lên. Xem ra vị hiệu trưởng về hưu Hà Vương Hội này rất có tiếng nói ở đây.

Hà Thịnh Kha không ngờ rằng Hà Vương Hội sẽ đến, cười nhạt chào hỏi: “Thầy Hội, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”

Hà Vương Hội nghiêm mặt lạnh lùng “Hừ!” một tiếng, nói: “Nếu tôi còn không tới, trường học sẽ sớm bị mấy người hủy hoại mất!”

Lê Minh Phách lên tiếng: “Thầy Hội, chúng tôi...”

“Mấy người làm sao? Lê Minh Phách, lúc trước tôi đã dặn dò thầy như thế nào. Thầy nhìn xem bây giờ trường học đã bị mấy người biến thành bộ dạng gì rồi, hoàn toàn biến chất.”

Hà Vương Hội càng nói càng tức giận, càng nói càng lớn tiếng!

Ông giáo Hội tiếp tục nói: “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người! Chúng ta không chỉ dạy những học sinh ưu tú, những học sinh yếu kém chúng ta cũng không được phép bỏ rơi. Đây mới là nền tảng  việc giáo dục con người của trường ta! Lê Minh Phách, thầy có dám nói rằng cuộc họp hội đồng ngày hôm nay của mấy người, không phải vì vấn đề mâu thuẫn giữa Hà Thanh Vân và Lý Diệu Linh, mà nguyên nhân chính là việc phát sóng trực tiếp hay không?”

“Thầy Hội, tôi đã biết sai rồi!”

Lê Minh Phách từng là học trò của ông giáo Hội, người mà cả đời này ông kính trọng nhất chính là Hà Vương Hội. Nếu không có Hà Vương Hội, Lê Minh Phách cũng sẽ không trở thành hiệu trưởng của trường THPT Quốc tế này.

Hà Vương Hội nhìn Hà Thịnh Kha nói: “Chủ tịch Kha, Hà Vương Hội tôi mới là cổ đông lớn nhất của ngôi trường này. Nếu ngài thấy hối hận vì đã quyên góp kinh phí cho nhà trường xây thư viện, tôi có thể hoàn trả cho ngài. Ngoài ra, về sau ngài cũng không cần tài trợ kinh phí cho trường học nữa. Trường học sẽ được đổi thành trường công lập, sau này sẽ không cần có... hội đồng quản trị nữa.”

Tuy rằng Hà Vương Hội không vạch trần thủ đoạn của Hà Thịnh Kha ngay tại chỗ, nhưng Hà Thịnh Kha biết ý tứ của ông đang muốn khai trừ mình ra khỏi hội đồng nhà trường. Vì để giữ lại thể diện, Hà Thịnh Kha gượng gạo cười nói: “Thầy Hội, thư viện là tôi xây tặng cho nhà trường, làm sao có thể để thầy hoàn trả được chứ. Chỉ là...”

“Để con gái ngài tiếp tục ở lại đây học, sau này nếu còn gây chuyện, tôi sẽ tự mình đuổi học trò ấy!”

Hà Thịnh Kha liền nói với Hà Thanh Vân: “Thanh Vân, còn không mau cảm ơn thầy Hội.”

“Cảm ơn thầy Hội, sau này em chắc chắn sẽ không gây chuyện nữa.”

Hà Vương Hội gật gật đầu, ánh mắt lại quay sang Lý Diệu Linh nói: “Còn trò nữa, Lý Diệu Linh! Đừng để người khác xem thường mình, phải tự mình nỗ lực lên!”

“Thưa thầy em hiểu rồi! Từ sau em sẽ chăm chỉ học tập!”

Sau khi căn dặn mọi thứ ổn thỏa, Hà Vương Hội quay lại quát mọi người: “Còn ngồi ngây ra ở đây làm gì? Mau nhanh nhanh đi làm việc đi!”

Hà Thịnh Kha cực kỳ biết điều, biết lời này bên ngoài lời đang nói với những người khác trong phòng họp, trên thực tế là đang muốn đuổi mình đi.

Ông không ngờ rằng Hà Vương Hội sẽ vì Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh mà ra mặt, trừng mắt liếc nhìn Triệu Hùng, sau đó hậm hực rời khỏi phòng họp.

Triệu Hùng khóe miệng tươi cười, vẫy tay chào tạm biệt với Hà Thịnh Kha: “Chủ tịch Kha, đi thong thả, không tiễn!”

Bình luận

Truyện đang đọc