CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Triệu Hùng rời đi, Triệu Khải Thời tự nhốt mình trong phòng, nói rằng muốn được ở yên tĩnh một mình, không cho bất cứ ai quấy rầy.

Triệu Khải Thời đi vào phòng tắm, mở ra tờ giấy mà Triệu Hùng đưa cho, trên đó viết: “Tôi đi tìm thuốc giải độc, chờ tôi.”

Mấy chữ ngắn ngủi khiến hai mắt Triệu Khải Thời Nhãn sáng lên.

Ông đem tờ giấy xé nát rồi vứt vào bồn cầu, một lúc lâu sau mới từ trong phòng tắm đi ra.

Triệu Hùng là hy vọng của nhà họ Triệu. Chỉ khi có thể tìm được cách thải được chất độc trong người nhà họ Triệu, nhà họ Triệu mới có đường thoát.

Ông đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Triệu Khải Thời đã chờ đợi ngày này quá lâu. Ông biết con trai mình lần này đi tìm thuốc giải nhất định sẽ trải qua muôn vàn khó khăn, nhưng ông tin tưởng Triệu Hùng, nhất định sẽ không để ông thất vọng.

“Tần Uyển, anh nợ em và Triệu Hùng.”

“Văn Nhân, anh cũng nợ em và Triệu Niệm.”

“Nếu còn có cơ hội, anh tình nguyện dùng sinh mệnh của chính mình để đền bù tất cả.”

Triệu Hùng trở về nhà tại Ngã Nguyệt Đàm cũng không nói cho ai biết mình ra ngoài để làm gì.

Nếu Triệu Hùng không chủ động nhắc tới chuyện này, Lý Thanh Tịnh cũng không hề dò hỏi.

An cơm tối xong, Triệu Hùng tìm một nơi vắng vẻ, gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn, hỏi về tin tức của Vân Dao.

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng rằng cảm xúc của Vân Dao đã tạm thời ổn định, có điều thỉnh thoảng vẫn nhớ lại chuyện cũ, không ngừng nhắc tên của Nhỏ Hân.

Triệu Hùng an ủi vài câu với Trần Văn Sơn, hai người hàn huyên trong chốc lát rồi bàn tới kế hoạch hành động kế tiếp.

Hôm sau.

Chín giờ sáng, Triệu Hùng nhận được điện thoại của Lan Ngọc Tâm từ Nam Đường gọi tới. Bà nói cả nhà họ Triệu ngoại trừ Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Nhân, tất cả đều đã rời khỏi Hải Phòng.

“Tôi biết rồi.” Triệu Hùng chỉ nói một câu rồi cúp máy.

Sự rời đi của Triệu Khải Thời khiến sự tình cảng trở nên phức tạp và khó hiểu hơn.

Chuyến đi này, tương lai thế nào còn chưa rõ.

Lần gặp gỡ vừa rồi có lẽ cũng là lần cuối cùng hai bố con anh gặp mặt.

Tây Giao khẳng định sẽ không bỏ qua cho Triệu Khải Thời.

Nghĩ tới đây, Triệu Hùng lấy ra một bao thuốc lá từ túi áo, châm lửa đốt thuốc.

Ông trời không chiều lòng người, lại có cơn mưa nhỏ tí tách buông xuống.

Trọng Ảnh đi đến bên cạnh Triệu Hùng, hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Bố tôi rời khỏi Hải Phòng rồi.” Triệu Hùng nói.

Trọng Ảnh ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện ở Triệu Hùng, xúc động nói: “Triệu Hùng, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này! Nói thật, tôi có chút ghen tị với anh.”

“Ghen tị với tôi?” Vẻ mặt Triệu Hùng tràn đầy kinh ngạc, đưa mắt nhìn Trọng Ảnh.

Trọng Ảnh gật gật đầu, nói: “Bố mẹ tiiu chết sớm, cho dù tôi có muốn báo hiếu bọn họ thì cũng không thể làm được. Ít nhất anh vẫn còn bố, cho dù có thế nào, tôi luôn tin rằng ông ấy rất yêu thương anh.”

Triệu Hùng chưa bao giờ nghe Trọng Ảnh nhắc tới thân thế của cậu ta, không nghĩ tới số phận của Trọng Ảnh còn thê thảm hơn của mình.

“Cho nên, tôi rất quý trọng tình cảm của mình với An Như. Đau đớn không có ý nghĩa gì nếu đem so với cái chết. Hai người tạm thời phải chia xa, có lẽ chính là để lần sau gặp lại sẽ tốt hơn.”

Triệu Hùng vỗ vỗ bả vai Trọng Ảnh, ra vẻ an ủi.

Lúc này, Triệu Hùng di động đột nhiên vang lên.

Thấy là chú hai Triệu Khải Nhân gọi điện thới, Triệu Hùng khẽ nhíu mày.

Anh nhìn Trọng Ảnh ra hiệu giữ im lặng, sau đó nhận cuộc gọi.

“Chú hai!” Triệu Hùng nhấc máy rồi gọi một tiếng.

Chỉ nghe thấy giọng nói gấp gáp của Triệu Khải Nhân vang lên: “Hùng, chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu có còn ở trong tay cháu không?”

Triệu Hùng nghe xong, trong lòng có chút phân vân, sau đó lên tiếng phủ nhận: “Lần trước chú ba tới, cháu đã trả lại cho chú ấy rồi.”

“Chú ba còn chưa đưa lại nhẫn cho chú sao?”

Triệu Hùng nghe giọng nói của Triệu Khải Nhân vô cùng sốt ruột: “Chú ba của cháu đã trúng độc rồi, là do người Tây Giao gây ra. Nếu không giao ra chiếc nhẫn hộ mệnh đó, e rằng chú ấy sẽ mất mạng.”

“Chú hai, trong tay cháu không có chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu. Hơn nữa cần phải nói, hiện tại quan hệ của chúng ta là đối nghịch. Kể cả cháu có cầm chiếc nhẫn của nhà họ Triệu, cháu cũng sẽ không lấy ra để cứu người đâu.”

nữa nói, các ngươi cũng nói, chúng ta hiện tại là đối địch quan hệ. Liền tính ta có Triệu gia giới tử, cũng sẽ không lấy ra tới cứu người.”

“Cháu …” Triệu Khải Nhân nghe xong những lời này của Triệu Hùng, rõ ràng đã bị anh làm cho khiếp sợ, lớn tiếng kêu lên: “Đây là đang nói tới chú ba của cháu đấy. Tuy rằng nhà họ Triệu đã trục xuất cháu, nhưng mấy người chú này của cháu, trước nay chưa làm làm chuyện gì có lỗi với cháu. Chẳng lẽ cháu liền trơ mắt thấy chết mà không cứu sao?”

“Thực xin lỗi, việc này cháu không giúp được!” Triệu Hùng trực tiếp cúp máy.

Triệu Khải Thời đã nói qua với Triệu Hùng, trong số các anh em nhà họ Triệu của ông, chỉ có chú tư Triệu Khải Lễ và chú năm Triệu Khải Trí là có thể tin được.

Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Nghĩa cùng với Triệu Khải Tín, trong số ba người này vẫn không biết thực sự có thể tin ai.

Vườn Hạnh Phúc.

Triệu Khải Nghĩa ôm bụng nằm trên mặt đất điên cuồng lăn lộn, sau khi chất độc phát tác, khiến ông ta đau đến chết đi sống lại. Vẻ uy nghiêm cao ngạo của ông ta đã biến mất hoàn toàn, không còn sót lại chút gì.

Triệu Khải Nhân nói với một người phụ nữ che mặt bằng tấm lụa mỏng: “Tôi vừa gọi điện thoại cho Triệu Hùng. Cô cũng nghe rồi đấy, trong tay nó không hề có chiếc nhẫn của nhà họ Triệu. Cầu xin cô, hãy cho em trai tôi thuốc giải đi.”

“Quỳ xuống cầu xin tôi đi.” Người phụ nữ lạnh giọng nói.

Bịch.

Triệu Khải Nhân trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

“Bò lại đây!” Người phụ nữ nói.

Triệu Khải Nhân bò về phía cô ta.

Cô ta một chân đạp lên đầu Triệu Khải Nhân nói: “Liếm sạch sẽ gót giày cho rôi, tôi liền đem thuốc giải cho em trai Triệu Khải Nghĩa của ông. Nếu không, bụng ông ta sẽ thối rữa mà chết.”

“Anh hai, không … không cần …”

Triệu Khải Nghĩa đau đớn muốn chết, thấy người phụ nữ này tìm mọi cách làm nhục anh của mình, trong cổ họng khó khăn nhả ra mấy chữ.

“Chú ba, anh sẽ không để chú xảy ra chuyện đâu.”

Triệu Khải Nhân nhấc bàn chân nhỏ nhắn của cô ta, trực tiếp liếm.

Tới khi Triệu Khải Nhân liếm được một nửa, cô ta dùng chân đá ông ta ngã lăn trên mặt đất, trong mũi hừ một tiếng rồi nói: “Một đám đồ vô dụng!” 

Nói xong, cô ta ném xuống một gói thuốc giải, sau đó nhanh chóng rời đi.

Triệu Khải Nhân vội vàng nhặt lên thuốc giải, giúp Triệu Khải Nghĩa uống thuốc.

Sau khi được uống thuốc giải, cơn đau đớn trên người Triệu Khải Nghĩa đã biến mất hoàn toàn.

“Anh hai, anh vì em …” Triệu Khải Nghĩa nghẹn ngào xúc động, không biết nên nói gì vào lúc này.

Triệu Khải Nhân vỗ vai Triệu Khải Nghĩa, buồn bã cười rồi nói: “Chú ba, đứng trước sống chết, vinh nhục được mất tính toán làm gì. Chúng ta chẳng qua đều là những kẻ ham sống sợ chết mà thôi! Chú làm tốt lắm, đến cuối cùng cũng không tiết lộ chìa khóa ở trên người Triệu Hùng.”

“Em chưa bao giờ nói chìa khóa ở trong tay Triệu Hùng.” Triệu Khải Nghĩa kinh ngạc, nhìn anh hai rồi nói tiếp: “Anh hai, chìa khóa thực sự bị em làm mất rồi.”

“Chú ba, không phải chú còn định gạt của anh đấy chứ?”

“Anh hai, thực sự em không hề giấu diếm gì anh.”

“Được rồi! Chúng ta không nói chuyện này nữa.” Triệu Khải Nhân nói: “Hiện tại toàn bộ nhà họ Triệu ở Hải Phòng này chỉ còn có hai người chúng ta. Nếu nhiệm vụ thất bại, sợ là sẽ khó thoát khỏi sự trùng phải của Am Cẩu. Vẫn là nên bàn bạc bước hành động tiếp theo đi thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc