CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Mục Tuyết kéo tay Lý Thanh Tịnh, nói về những chuyện trong nhà. Cứ liên tục nói, rồi lại nói đến chuyện của bản thân.

" Thanh Tịnh, chị gọi em như vậy không sao chứ?" Mục Tuyết hỏi Lý Thanh Tịnh.

" Không sao, em gọi là chị Tuyết được không?"

" Được!"

Mục Tuyết gật gật đầu.

" Thanh Tịnh, em sống cùng Triệu Hùng có hạnh phúc không?"

Lý Thanh Tịnh nghe câu hỏi của Mục Tuyết, có chút giật mình, trả lời: " Rất hạnh phúc. Trước kia, em không biết anh ấy là con của Triệu Khải Thời và Tần Uyển. Triệu Hùng vì chuyện của ba mẹ, vẫn luôn rất đau khổ. Thế nhưng, hiện tại anh ấy cũng quên mọi chuyện rồi, rất có lòng gây dựng sự nghiệp, cũng có ý thức trách nghiệm với gia đình. Một người con gái được gả cho người đàn ông như anh ấy, cảm thấy rất đáng giá."

" Chị thật ngưỡng mộ các em." Trên mặt Mục Tuyết hiện lên biểu tình thực ngưỡng mộ. Khẽ thở dài một tiếng, nói: "Em không biết đâu, chị ở cùng một chỗ với Hứa Toàn Vinh, bên ngoài có rất nhiều lời đồn thổi. Rất nhiều người, cảm thấy Mục Tuyết chị vì tiền mới có thể ở cùng với người đàn ông hơn sáu mươi tuổi. Chỉ có mình chị biết là, Hứa Toàn Vinh thực sự thích chị. Điều duy nhất làm chị tiếc nuối là, cho dù chị cố gắng thế nào, ở trong mắt ở Hứa Toàn Vinh, chỉ là một người thay thế."

" Người thay thế? Mục Tuyết, lời này chị nói là có ý gì?"

" Người vợ đầu tiên của Hứa Toàn Vinh đã chết vì bệnh bạch huyết, chị đã nhìn thấy tấm ảnh vợ cũ của anh ấy. Cực kì giống chị. Chị thực sự không dám tin, trên thế giới này có người không có quan hệ huyết thống, lại có thể giống nhau đến vậy. Cho nên, Hứa Toàn Vinh mới có thể cưới chị. Lúc trước, chị cực kì phản cảm với cuộc hôn nhân này. Tuy rằng Hứa Toàn Vinh rất giàu có, nhưng đây không phải là cuộc sống chị muốn có. Mục Tuyết chị cũng không nghĩ tới, sẽ tìm người lớn tuổi sống chung cả đời. Nhưng mà sau khi biết chuyện tình cảm sâu đậm của Hứa Toàn Vinh và vợ anh ấy khi xưa, chị cũng chấp nhận anh ấy. Trong lòng vẫn ôm một chút tiếc nuối. Thực không phải là Hứa Toàn Vinh đối xử với chị không tốt, chỉ là anh ấy vẫn luôn xem chị là người thế thân cho người vợ đã mất, làm cho chị không tiếp nhận được."

" Chị Tuyết, chị suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ cần là chủ tịch Hứa đối xử tốt với chị, không phải là được rồi sao. Chủ tịch Hứa xem chị như là người vợ trước, là nói ông ấy là người có tình nghĩa. Không cần nghĩ nhiều, ngược lại chỉ làm mình buồn lòng thôi. Nghĩ thoáng một chút, chỉ cần ông ấy đối tốt với chị là được rồi."

" Nhưng lòng chị vẫn thấy không thoải mái. Rất nhiều cô gái hâm mộ cái cuộc sống nhà cao cửa rộng này, lại không biết rằng chị gả cho Hứa Toàn Vinh, giống như cuộc sống của chim hoàng yến, nhốt mà nuôi dưỡng. Chị chỉ ước có cuộc sống như chú chim nhỏ, có thể tự do tự tại bay lượn trên bầu trời rộng lớn."

Lý Thanh Tịnh có thể hiểu được tâm tình của Mục Tuyết, biết những lời cô nói đều là những lời trong lòng. Cầm tay Mục Tuyết nói: " Mục Tuyết, đợi sau khi chị khỏi bệnh rồi, liền có thể ra ngoài rồi. Lúc đó sẽ không có cảm giác này nữa. Đến lúc đó chị đến Lâm Thành tìm em, em dẫn chị đi giải sầu."

Mục Tuyết khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, nói: " Thanh Tịnh, em không cần an ủi chị.  Bệnh tình của chị thế nào, trong lòng chị rõ ràng nhất. Bệnh nhân hiểu rõ bệnh của mình nhất, thời gian của chị không còn nhiều rồi. Chỉ tiếc, không thể thoải mái sống hết một đời."

" Không đâu. Y thuật của bác sĩ Hoa rất cao, chữa khỏi được bệnh ung thư rồi. Em tin rằng, sớm muộn gì có một ngày, bệnh này nhất định được chữa khỏi."

" Chỉ sợ chị chờ không được ngày đó."

Lý Thanh Tịnh thấy Mục Tuyết trầm mặc, liền chuyển đề tài. Nếu cô cứ nói về bệnh trạng của Mục Tuyết, sẽ lại càng làm Mục Tuyết đau khổ hơn.

Hơn một tiếng sau, bác sĩ Hoa đã tới " Quý viên" trong biệt thự tư nhân của Hứa Toàn Vinh.

Sau khi nhìn thấy bác sĩ Hoa, Hứa Toàn Vinh lập tức kích động nắm lấy tay Hoa Di, nói: " Bác sĩ Hoa, tôi tìm cô lâu lắm rồi, không ngờ cô ở Lâm Thành."

Hoa Di mỉm cười, cô đã từng nghe nói qua cái tên " Thương vương đứng đầu Tây Nam". Nhìn thấy Hứa Toàn Vinh không có kiêu căng, ấn tượng đầu tiên với ông rất tốt.

" Ông Hứa khách khí quá, chúng tôi làm nghề y, chỉ muốn chữa bệnh cho người, ở đâu cũng là cứu người, tôi ở Lâm Thành cũng rất bận."

"Biết, biết! Lần này làm phiền cô rồi. Cô mau giúp tôi xem bệnh tình của vợ tôi."

Lúc này, Lý Thanh Tịnh đã cùng Mục Tuyết từ trên lầu đi xuống.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Hoa Di, thân thiết mà gọi một tiếng.

" Bác sĩ Hoa, cô đến rồi."

"Thanh Tịnh" 

Hoa Di nhìn thấy Lý Thanh Tịnh, cũng cảm thân thiết. Khi ánh mắt cô nhìn lên mặt Mộ Tuyết, lông mày của cô khẽ nhăn lại.

Với kinh nghiệm chữa bệnh nhiều năm của mình, nháy mắt cô đã nhận ra bệnh tình của Mục Tuyết đã vô phương cứu chữa rồi.

“Cô Mục, tôi có thể kiểm tra mạch cho cô được không?” Hoa Di hỏi Mục Tuyết.

Mục Tuyết không ngờ rằng bác sĩ Hoa là một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy, cả người thoát ra một khí tức mê người. Sau khi lấy lại tinh thần, trả lời: " Được chứ." vội vàng đưa tay qua.

Hoa Di nắm tay Mục Tuyết ngồi trên sô pha, cẩn thận kiểm tra mạch đập của cô.

Đám người Hứa Toàn Vinh, Triệu Hùng thở cũng không dám thở mạnh, trong phòng im lặng đến mắc có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau, Hoa Di buông lỏng tay Mục Tuyết ra, lại nhướng mi. Sau đó cô nói, "Cô Mục, tình trạng của cô rất nghiêm trọng! Nhiều nhất là hai mươi tám ngày."

Vừa nghe thấy mình không thể sống quá hai mươi tám ngày, Mục Tuyết giống như chiếc bóng xì hơi, tinh thần lập tức trở nên uể oải.

Hứa Toàn Vinh vừa nghe lời nói của Hoa Di, trong lòng âm thầm khâm phục. Các bác sĩ khác, đều nói vợ ông sống không quá một hai tháng, nhưng bác sĩ Hoa có thể chẩn đoán ra là hai mươi tám ngày."

" Bác sĩ Hoa, chẳng lẽ không cứu được sao?" Hứa Toàn Vinh ôm một chút hi vọng, hỏi bác sĩ Hoa.

Nếu Hoa Di nói không cứu được, thực sự là không còn hy vọng rồi.

Hoa Di nói: "Thật ra cũng không phải không còn hy vọng.Chỉ là, biện pháp này của tôi cực kì nguy hiểm. Nếu như cô Mục có thể chịu được đau đớn này, vẫn còn hy vọng sống. Nếu không chịu được, rất có thể chết dưới châm của tôi. Cho nên, hai người thử lựa chọn xem."

"Này......"

Hứa Toàn Vinh vừa nghe được là vẫn còn hy vọng, trong lòng cực kì vui mừng. Nhưng nghe câu sau, có thể chết khi châm cứu, lại có cảm giác tiến thoái lưỡng nan."

Cả đời ông đã có bao nhiêu sự lựa chọn, nhưng lựa chọn đau đớn nhất, chắc là lựa chọn lần này.

Hứa Toàn Vinh hỏi Hoa Di: " Bác sĩ Hoa, cô có thể nói với chúng tôi, phải khám và chữa bệnh thế nào không? Ít rất cũng cho chúng tôi chuẩn bị trước tâm lí, cũng để chúng tôi dễ dàng lựa chọn."

" Mỗi ngày sáng trưa tối tôi đều phải châm cứu cho Mục Tuyết một lần, mục đích chủ yếu là tiêu hết lượng máu trong cơ thể cô ấy. Ít nhất trong vòng ba ngày, mới có thể tiêu hết toàn bộ máu trong cơ thể. Bộ châm cứu này, gồm 18 châm do Hoa gia tôi sáng tạo ra. Mỗi châm cắm xuống, đều cực kì đau đớn. Không phải thứ người bình thường có thể chịu được. Ngoài ra, cần chuẩn bị huyết tương và lượng máu để truyền cho cô ấy đúng lúc. Ngoài ra, chức năng tạo máu trong cơ thể cô ấy không đủ, cô ấy cần phải uống thuốc mà tôi đã kê đơn. Nếu có thể chịu đựng được 18 châm của tôi, kiên trì trong vòng 3 ngày, rồi xem chức năng tạo máu trong cơ thể cô ấy khôi phục thế nào. Tuy nhiên, chỉ có 70% có thể chữa được. Bệnh bạch huyết không giống những bệnh khác, trị liệu cực kì nguy hiểm. Cho nên, mọi người suy nghĩ cẩn thận đi."

Vừa nghe là bảy mươi phần trăm có thể chữa được, Hứa Toàn Vinh vẫn muốn cho Mục Tuyết thử một lần. Nếu không thử, thì đừng nói bảy mươi phần trăm, một phần trăm cơ hội sống sót còn không có. Điều duy nhất lo lắng là, lúc bác sĩ Hoa hạ kim châm, Mục Tuyết có thể chịu đựng loại đau đớn này hay không. Theo lời của Hoa Di, có thể chết dưới mũi châm của cô ấy.

Hứa Toàn Vinh cũng không thể quyết định có chữa hay không. Nếu không chữa, ít nhất còn có hai mươi tám ngày sống sót. Mình có thể ở cùng Mục Tuyết trong thời gian cuối cùng này, đưa cô ấy đi khắp nơi. Nếu đồng ý chữa trị, tuy có bảy mươi phần trăm hy vọng sống, nhưng lại có thể chết lúc tiến hành điều trị.

Ngay tại lúc Hứa Toàn Vinh không biết phải làm thế nào, Mục Tuyết đột nhiên lên tiếng:" Bác sĩ Hoa, cô chữa bệnh cho tôi đi. Tôi đồng ý tiếp nhận điều trị."

" Nhưng là bác sĩ, tôi trước tiên phải nói rõ với cô, nếu như cô không chịu được loại đau đớn này, chết dưới mũi châm của tôi, việc này tôi không thể chịu trách nhiệm."

" Tôi hiểu chứ, trước đó tôi sẽ kí với cô hợp đồng trị liệu, cô thấy có được không?"

"Có thể!" Hoa Di gật gật đầu, hỏi Mục Tuyết: " Cô Mục, cô nhóm máu nào?"

" Nhóm B"

Hoa Di quay đầu lại nói với Hứa Toàn Vinh:" Ông Hứa, phiền ông chuẩn bị nhóm máu của cô Mục. Từ sáng mai bắt đầu, sáng, trưa, tối một lần, nhất định không được ngừng truyền máu. Đêm nay tôi và cô Mục chuẩn bị, sáng mai bắt đầu điều trị."

Hứa Toàn Vinh nghe Mục Tuyết đồng ý tiếp nhận trị liệu của Hoa Di, mừng rỡ như lên mây, vội vàng không ngừng gật đầu nói: "Yên tâm đi bác sĩ Hoa, việc này tôi sẽ chuẩn bị thật tốt."

"Mặt khác, chuẩn bị cho tôi một phòng ngủ sạch sẽ yên tĩnh. Chỉ cần một mình Thanh Tịnh giúp tôi là được, những người khác không được quấy rầy tôi. Mười tám châm này, đâm xuống không được bất cẩn một chút nào.

Lý Thanh Tịnh không ngờ mình cũng có ích.

Hứa Toàn Vinh gật đầu nói: "Yên tâm đi bác sĩ Hoa, dù cô yêu cầu cái gì, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng!"

Bình luận

Truyện đang đọc