CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tương Cao sớm đã chịu thua Nông Tuyền, lúc này sao dám mở miệng nói ra chữ “không” chứ, thái độ vô cùng ngoan ngoãn nói: “Anh Triệu Hùng, chúng em biết sai rồi.”

“Tôi còn đang lo lắng ông sẽ đi tìm cô nhi quả phụ nhà người ta để trả thù!” Triệu Hùng châm lên một điếu thuốc và bắt đầu hút, anh nhả vào mặt của Tương Cao một luồng khói.

Tương Cao ho sặc sụa, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không đâu! Dù có cho em thêm một lá gan, em cũng không dám trả thù nhà họ Đào bọn họ đâu.”

“Ông cũng biết người cậu chọc vào là nhà họ Đào à?”

Sau khi Triệu Hùng hít vào một hơi thuốc, nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, lát nữa cậu đưa Tương Cao đến bệnh viện. Trước tiên chữa khỏi cánh tay bị gãy cho ông ta, sau đó lại làm gẫy lần nữa. Đến khi nào ông ta xuất phát từ tận đáy lòng nói, sẽ không đi tìm cô nhi quả phụ nhà người ta để trả thù thì mới thả cho ông ta đi.”

“Anh Triệu Hùng, những lời em nói hiện giờ chính là những lời nói phát ra từ tận đáy lòng mình! Anh Triệu Hùng... anh Triệu Hùng à…”

Nông Tuyền xách Tương Cao giống như xách một con gà rời đi.

Triệu Hùng híp mắt nói một câu: “Hiện giờ, những lời ông nói vẫn còn cách đáy lòng một đoạn nữa. Có khả năng sẽ đổi ý bất cứ lúc nào, tôi muốn ông, từ tận đáy lòng mình, nói rằng không dám đi tìm bọn họ để báo thù.”

“Em thực sự là đã xuất phát từ tận đáy lòng mình rồi!” Tương Cao sắp khóc đến nơi.

Điều khiến cho Tương Cao càng thêm tuyệt vọng là, trước khi Nông Tuyền lên xe đã hỏi Triệu Hùng một câu: “Cậu chủ, thế nào gọi là xuất phát từ tận đáy lòng ạ?”

Triệu Hùng cười nói: “Cậu cảm thấy khi nào thì chính là lúc đó.”

“Ồ, tôi hiểu rồi. Mặt rỗ, đi thôi. Cuối cùng cũng có người chơi cùng với tôi rồi.” Nông Tuyền vỗ một cái lên người Tương Cao, Tương Cao lập tức không thể động đậy.

“Đại ca, anh vừa làm gì em thế ạ?” Tương Cao mặt như đưa đám hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là điểm vào huyệt đạo của ông để ông không thể giãy giụa nữa mà thôi!”

“Đại ca, em thực sự là xuất phát từ tận đáy lòng, không dám đi tìm cô nhi quả phụ bọn họ báo thù nữa.”

“Không được! Cậu chủ nhà tôi nói, độ sâu từ đáy lòng của ông vẫn chưa đủ. Được rồi, đừng ồn ào nữa, còn làm phiền đến tôi, tôi sẽ biến ông thành người câm đó.”

Nông Tuyền bắt đầu tập trung lái xe.

Tương Cao lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm, chưa từng gặp ai tàn nhẫn như thế này. Vừa nghĩ đến việc đến bệnh viện để nối lại cách tay đã đứt của mình, sau đó lại bị Nông Tuyền làm gãy lần nữa, rồi lại tiếp tục nối lại... Chu kỳ cứ tiếp dẫn như thế, ôi mẹ ơi!

Cuộc sống khốn khổ này quả thực làm cho người ta không dám tưởng tượng.

Nếu như báo cảnh sát, hắn ta là người có tiền án, hơn nữa, chuyện này hắn ta cũng có trách nhiệm. Người ta là phòng vệ chính đáng, người bị thiệt cuối cùng vẫn là bản thân hắn.

Tương Cao chỉ đành nuốt trôi ngụm nước đắng vào trong bụng, chỉ trách bản thân đã chọc phải người không nên chọc vào.

Triệu Hùng ở trên người thuộc hạ của Tương Cao, anh giơ chân đạp cho mỗi người một cái. Những tên này đều là những tên lưu manh cỏn con, không dám to tiếng. Sau khi bị Nông Tuyền hành hạ một đêm, về cơ bản đều không dám ho he gì nữa rồi.

Triệu Hùng cũng lười không thèm nhìn bọn họ, anh nói: “Các người nhớ kỹ cho tôi, sau này ai dám đến quấy rầy vợ và con gái của Đào Yên Quân thì Tương mặt rỗ chính là kết cục của các người.”

“Không dám! Không dám! Chúng em không dám nữa.”

“Cút hết đi!”

Một tiếng “cút hết đi!” này của Triệu Hùng, rơi vào tai những tên lưu manh đó giống như thứ âm thanh tuyệt diệu nhất của thần tiên. Từ dưới mặt đất lồm cồm bò dậy, tư thế bước đi vô cùng khó coi.

Ngồi quỳ cả một đêm, chân của bọn họ dường đi đều đã bị tê liệt.

Sau khi nhìn thấy đám người bò lên chiếc xe 9 chỗ rời đi, Triệu Hùng lúc này mới ném phần còn lại của điếu thuốc đang hút hở xuống đất, sau đó đi đến biệt thự của Đào Yên Quân.

Triệu Hùng nhìn thấy cửa sổ nhà họ Đào đã bị vỡ một miếng, không khó để có thể đoán ra được đó là do Tương Cao Tương mặt rỗ làm vỡ.

Sau khi ấn chuông cửa, đã thấy Lý Thanh Tịnh nhanh chóng xuống mở cửa.

Thấy Triệu Hùng đã trở lại, Tương Cao và đám lưu manh bên ngoài đều đã rời đi không còn một ai, Lý Thanh Tịnh khẽ hé môi, nhẹ giọng hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh đuổi hết đám người xấu đó đi rồi sao?”

“Ừ! Đuổi hết đi rồi. Thanh Tịnh, mọi chuyện đều đã giải quyết rồi. Chúng ta về nhà đi!”

Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi: “Vậy liệu bọn họ có đến đây gây phiền phức cho mợ nữa không?”

Triệu Hùng nở nụ cười tự tin, nói: “Sẽ không đâu. Anh đã bảo Nông Tuyền dạy cho tên Tương mặt rỗ đó một trận, hắn ta nhất định đã bị dọa cho sợ vỡ mật rồi, làm gì có gan đến đây trả thù nữa. Những người còn lại đều là một đám vớ vẩn, không đáng kể đến. Em bảo với mợ, nếu như Tương mặt rỗ dám đến đây nữa, thì gọi điện thoại cho anh. Dự là, sau này chỉ cần có người nhắc đến tên anh, thì hai chân của Tương mặt rỗ cũng sẽ run lên lẩy bẩy.”

Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng không nói đùa, khi cô xoay người chuẩn bị đi vào nói cho Lưu Cẩm Vân biết, thì phát hiện bà ấy đã đứng ở sau lưng rồi.

“Mợ, những gì Triệu Hùng nói mợ đều nghe thấy rồi chứ?”

Lưu Cẩm Vân gật đầu, hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cháu đã giúp cô gọi điện cho ông Thiên Trung hỏi xem có thể thăm tù được hay không chưa?”

“Chắc là giờ này ông Thiên Trung vừa thức dậy, bây giờ cháu sẽ gọi điện cho ông ấy để hỏi xem sao.”

Triệu Hùng đứng trước mặt Lý Thanh Tịnh và Lưu Cẩm Vân, ấn số gọi cho Trần Thiên Trung.

Chuông điện thoại vừa vang lên đã nghe thấy tiếng cười đầy sảng khoái của Trần Thiên Trung vang lên trong điện thoại.

“Sớm như vậy mà thằng nhóc nhà cậu đã gọi điện cho tôi, lại có chuyện gì sao?”

Vẫn là Trần Thiên Trung rất thông minh, khi Triệu Hùng vẫn chưa biết phải xưng hô như thế nào, bình thường ông không gọi Triệu Hùng là “cậu chủ”.

“Bác Thiên Trung, bác cũng biết việc công trình của nhà họ Đào xảy ra chuyện. Mợ của Thanh Tịnh muốn đến nhà giam để thăm Đào Yên Quân, bác có thể giúp cháu thu xếp chuyện này không?”

“Chuyện này không có gì to tát cả, cứ để bác thu xếp cho! Cháu bảo bà ấy mười giờ đến thẳng nhà giam Bắc Hoàn là được. Bác nghe nói, Đào Yên Quân bị giam ở đó.”

“Cảm ơn bác Thiên Trung!”

“Được rồi! Thằng nhóc nhà cậu không đến làm phiền tôi đã là rất tốt rồi, không cần khách sáo với tôi như thế.”

Trước mặt vợ mình Lý Thanh Tịch, vở kịch của Triệu Hùng vẫn phải diễn cho hết.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nói với Lưu Cẩm Vân: “Mợ, đúng 10 giờ mợ đến nhà giam Bắc Hoàn là được.”

“Triệu Hùng, cảm ơn cháu!”

Triệu Hùng xoa xoa cằm, cười nói: “Chúng ta là người một nhà, mợ không cần khách sáo với cháu làm gì. Tên Tương mặt rỗ đó có lẽ sẽ không dám đến quấy rầy mợ nữa đâu. Nếu như hắn dám đến nữa, mợ cứ gọi điện cho cháu là được. Nếu như có lần sau, cháu nhất định sẽ sai người ném hắn ra khỏi Lâm Thành.”

“Ừ! Các cháu mau trở về đi. Thanh Tịnh còn phải đến công ty xử lý công việc. Cháu còn phải đưa Dao Châu đi học. Một lát nữa mợ cũng phải đưa Đào Mai đến lớp.”

“Mợ, mợ đang có thai, ngày nào cũng đưa đón Đào Mai đến trường quả thực là không tiện. Mấy ngày này cháu sẽ liên hệ với công ty chuyên giúp đỡ việc nhà, bảo bọn họ sắp xếp cho mợ một người để đưa đón Đào Mai, tiện thể giúp mợ nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa. Nếu như người giúp việc có thể ở lại chỗ mợ, đối với mợ mà nói cũng là có thêm người đồng hành. Hơn nữa, chỉ vài tháng nữa là mợ sẽ sinh em bé, làm những việc này càng thêm bất tiện.”

“Ừ, cũng được! Vậy thì tiền thuê người giúp việc cứ để mợ tự trả.”

Lý Thanh Tịnh không hề từ chối, cô cũng biết rằng trong tay Lưu Cẩm Vân vẫn có chút tiền riêng. Nếu như bà ấy không giữ kín số tiền này thì sớm đã bị Đào Yên Quân làm cho mất hết rồi.

Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi chuyện, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, em lên tầng trên gọi Dao Châu, chúng ta đi thôi!”

“Được, vậy anh vào xe đợi hai người.” Triệu Hùng rời nhà khỏi nhà của Đào Yên Quân trước một bước.Trên đường trở về, Lý Thanh Tịnh đột nhiên hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, bà ngoại muốn nghe kịch của nghệ nhân nhã nhạc cung đình Huế, còn có quan họ Bắc Ninh của nghệ nhân Thanh Trà, anh hỏi ông Thiên Trung giúp em xem ông có quen biết ai trong lĩnh vực này không có được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc