CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi cưỡi hổ chạy quanh một vòng, Triệu Hùng liền đưa tay vỗ đầu con hổ, xoay người lại, nhảy từ trên lưng hổ xuống.

“Cô Kim Châu, thú cưỡi của cô quả thật không tồi.” Ngữ khí Triệu Hùng dầy ngưỡng mộ.

Kim Châu cười, nói: "Con người anh cũng không tầm thường. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã xây dựng được mối quan hệ vơi con hổ của tôi rồi, xem ra trước đây tôi đã đánh giá thấp anh."

Triệu Hùng thấy Kim Châu nở nụ cười nhiều hơn trước, còn đặc biệt đồng ý giúp anh điều chế thuốc giải tiêu độc, nên thái độ của anh đối với cô cũng thân thiện hơn rất nhiều.

"Cô Kim Châu, nếu như chúng tôi có thể hái được kim liên tuyết mẫu và chi ngải, liệu cô có thể cùng chúng tôi rời khỏi đây một chuyến không?"

“Được.” 

Kim Châu gật đầu rồi nói: “Không cần biết tiêu độc của gia tộc anh có phải do em gái tôi làm hay không, tôi cũng nhất định phải điều tra cho rõ chuyện này. Tiêu độc là tà thuật, ông nội tôi đã từng cảnh cáo chúng tôi, không được phép dùng tà thuật hại người. Giờ đây lại có kẻ lợi dụng tiêu độc để hại người, tôi phải đích thân đi điều tra thật rõ.”

Triệu Hùng nhìn thấy Kim Châu đồng ý đi vơi bọn họ, trong lòng anh vô cùng vui vẻ.

Trong lòng Triệu Hùng vẫn còn lo lắng, chuyện tiêu độc liên quan đến “cô Ngân Châu”. Vì vậy, nếu như Kim Châu vì chuyện này mà tổn thương đến hòa khí, cảm thấy không thỏa đáng với Ngân Châu. 

Dù sao thì toàn bộ gia tộc nhà họ Triệu có cứu được không, tất cả đều phải dựa vào sự giúp đỡ của Kim Châu.

Vào buổi trưa, Kim Châu bắt đầu đốt lửa, lấy những miếng thịt thơm ngon nhất dùng để nuôi con hổ vằn yêu quý.

Triệu Hùng, Hoa Di và Lạc Vinh ăn thịt do đích thân Kim Châu nướng, mùi vị rất tuyệt vời.

Ở vùng núi hoang sơn dã lĩnh như vậy, có thể ăn một món thịt nướng thịnh soạn như vậy, quả là mỹ vị nhân gian.

Sau khi ăn thịt nướng, bốn người họ lại quay lại hang động, cùng nghe Kim Châu kể về những chuyện liên quan đến chi ngải và kim liên tuyết mẫu.

Sau mười hai giờ đêm nay, kim liên tuyết mẫu sẽ trưởng thành, bởi vì loại thảo dược này rất đặc biệt nên nó chỉ kết thành bảy quả.

Kim liên tuyết mẫu có thể hấp thu được tinh hoa đất trời để trưởng thành, vì vậy thời gian thích hợp nhất để hái cây chính là tối ngày mai.

Hai con mãng xà cũng sẽ ra tay vào tối mai, nuốt gọn kim mẫu tuyết liên vào bụng.

Bọn chúng dường như cũng biết được rằng, kim mẫu tuyết liên là thiên tài dị bảo, cũng biết rằng khi nào cây thảo dược này trưởng thành. Có thể nói, đây là một con dã thú vô cùng thông minh.

Chi ngải thì dễ lấy hơn, trên thác nước mọc không ít loại cây này, đến lúc đó, tiện tay hái thêm vài cây là được. Vấn đề nan giải ở đây chính là kim mẫu tuyết liên.

Theo những gì Kim Châu nói, số lượng kim mẫu tuyết liên vô cùng ít ỏi, có chưa đến hai mươi cây. Mỗi năm nở bao nhiêu cây là điều không một ai biết.

Kim Châu cảnh báo Triệu Hùng, nếu như bọn họ có cơ hội lấy được kim châu tuyết liên, nhất định không được lấy hết.

Loại thảo dược này rất quý hiếm, nếu lấy đi thì phải để lại một phần. Nếu như bọn họ nhổ hết sạch cây, vậy thì sẽ bị quy vào tội bất kính với ông trời, khiến hậu thế không thể sử dụng kim liên tuyết mẫu được nữa.

Hoa Di gật đầu nói: "Đúng vậy. Chúng tôi đi hái thuốc cũng có ý kiến như vậy. Nếu như hái hết những được liệu quý hiếm vậy thì sẽ rất khó tìm thấy những dược liệu còn lại. Mọi chuyện trên đời ắt đều có nhân quả."

Bốn người bọn họ cứ nói chuyện như vậy từ trưa đến tận khi tối mịt.

Kim Châu cũng biết được rất nhiều câu chuyện thú vị về thế giới ngoài kia do Triệu Hùng và Hoa Di kể.

Cô ấy đã không bước chân ra khỏi thung lung dược vương trong nhiều năm, dường như cô ấy đã bị cách biệt với thế giói bên ngoài. Vì vậy Kim Châu không thể ngờ rằng, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thế giới lại thay đổi nhiều đến vậy.

Triệu Hùng hỏi Kim Châu: “Cô Kim Châu, cô nói hai con mãng xà đó dài bao nhiêu mét?”

“Con rắn đực dài khoảng mười ba mười bốn mét, còn con rắn cái dài khoảng mười hai mười ba mét. Con dài hơn là con đực, đuôi của nó nhỏ. Con ngắn hơn là con cái, đuôi nó thô. Hai con mãng xà này vô cùng hung dữ, không thể khinh suất.”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Tôi sẽ hành động thật cẩn thận.”

"Tôi nghĩ rằng chỉ một mình anh đi xử lý hai con mãng xà đó thì không ổn. Võ công của anh có cao cường đến mức nào đi chăng nữa nhưng cũng không thể đối phó với hai con mãng xà hung hãn ây cùng một lúc được. Đến lúc đó, tôi sẽ đi cùng anh. Tôi biết chỗ nào có đường đi lên phia trên thác nước, anh cứ đi theo tôi là được."

Triệu Hùng lo lắng Kim Châu sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu cô ấy vạn nhất xảy ra bất trắc, thì sẽ không có ai giúp anh điều chế thuốc giải tiêu độc nữa.

"Cô Kim Châu, tốt nhất là cứ để tôi đi một mình đi. Cô đã thử rất nhiều lần rồi nhưng đều thất bại cả. Lỡ như xảy ra chuyện gì, thì cho dù tôi lấy được kim mẫu tuyết liên và tuyêt thượng nhất chi khao cũng vô dụng."

“Anh yên tâm, tôi tự biết cách bảo vệ bản thân.” Kim Châu nghe thấy Triệu Hùng nói vậy không hề tức giận, cô ấy biết rõ rằng anh đang lo lắng cho cô.

Ban đêm, tất cả mọi người đều đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Lạc Vinh lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy Triệu Hùng, Hoa Di và Kim Châu đang ngủ say, liền nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía cửa động.

Triệu Hùng mở to mắt liếc nhìn Lạc Vinh, tưởng anh ta đi vệ sinh, nên cũng không chú ý gì nhiều.

Nhưng đã năm sáu phút trôi qua, Lạc Vinh vẫn chưa quay lại, Triệu Hùng đột nhiên nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Theo lý mà nói, cho dù Lạc Vinh có đi vệ sinh đi chăng nữa, thì lúc này cũng nên quay lại rồi, tại sao lâu như vậy rồi vẫn không thấy anh ta quay lại hang?

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng liền quay người đứng lên.

Với động tác nhẹ nhàng của anh, Hoa Di và Kim Châu không thể phát hiện ra.

Sau khi Triệu Hùng ra khỏi hang, anh liếc mắt nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy tăm hơi Lạc Vinh đâu.

Quái lạ, Lạc Vinh đã đi đâu rồi?

Triệu Hùng vô tình nhìn thấy những vật dụng tùy thân của Lạc Vinh đã không cánh mà bay.

Đó là một cái xẻng chuyên dụng, Lạc Vinh thường dùng nó để phòng thân, ngoài ra còn dùng để đào thảo dược. Chiếc xẻng này vốn dĩ được đặt cạnh vách núi ở lối vào cửa hang.

Không xong rồi.

Trong đầu Triệu Hùng lập tức nghĩ đến một khả năng, anh vội vàng phi nước đại về phía thác nước.

Vào ban ngày, khi ba người Triệu Hùng, Hoa Di và Lạc Vinh đến bên cạnh khe nước. Bởi vì tránh chạm mặt với con hổ, bọn họ đã trốn đằng sau một tảng đá lớn.

Lúc đó Lạc Vinh đã tình cờ phát hiện ra, ở cách tảng đá không xa có cây huyết kiệt.

Huyết kiệt thuộc dòng thực vật dây leo, thường quấn quanh các cây khác. Quả của nó hình tròn, sau khi cắt mở sẽ chảy ra một chất nhựa giống như máu, vì vậy mới được đặt tên là huyết kiệt.

Loại thảo dược này, trong cuốn “Bản thảo cương mục” của Lý Thời Trân có ghi rất rõ, nó được ví như tiên dược giúp lưu thông máu.

Sau khi Lạc Vinh lấy xẻng chuyên dụng đến bên thác nước, một tay anh cầm đèn pin, nhìn thấy dưới tảng đá có rất nhiều rắn độc khiến anh ta rợn tóc gáy.

Tuy nhiên, khi biết những con rắn độc này đều do Kim Châu nuôi dưỡng, anh ta đã tự trấn an bản thân: “Không sao, không sao. Chỉ cần lấy được huyết kiệt, mình sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”

"Giá trị thị trường của huyết kiệt ít nhất cũng phải được tầm ba mươi năm triệu. Nếu như hái được hơn chục cây, cũng có thể bán được hơn ba trăm năm mươi triệu. Nếu gặp được những dược liệu quy hiếm khác, thì phát tài rồi."

Mục đích Lạc Vinh đến thung lung dược vương chính là cầu tài.

Đêm mai sẽ là thời điểm Triệu Hùng và Kim Châu hành động, Lạc Vinh lo lắng rằng sau khi Triệu Hùng lấy được kim liên tuyết mẫu và chi ngải sẽ lập tức rời khỏi đây. Đến lúc đo, bản thân anh ta sẽ không có thời gian hái thuốc.

Vì vậy, nhân lúc Triệu Hùng, Kim Châu và Hoa Di ngủ say, anh ta mới lén lút rời đi.

Nhưng Lạc Vinh không thể ngờ rằng, chút lòng tham nhất thời này đã suýt chút nữa gi ết chết anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc