CHÀNG RỂ TỶ PHÚ



Lý Diệu Linh nhìn thấy Triệu Hùng đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp, cô vốn là người nóng tính, hai lần trước bắt được Triệu Hùng cùng với một người phụ nữ khác ăn ba ba, lúc này, có mặt chị của mình Lý Thanh Tịnh, nào còn có thể nhịn được.
Lý Diệu Linh nổi giận đùng đùng đi đến chỗ Triệu Hùng và Phan Ngọc Anh.
“Triệu Hùng!”
Triệu Hùng nghe thấy tiếng cô em vợ Lý Diệu Linh kêu to thì quay người lại, ngay ở lúc anh đang ngẩn người, sửng sốt, Lý Diệu Linh đã kích động tát vào khuôn mặt xinh xắn của Phan Ngọc Anh.

Một tay Lý Diệu Linh chống nạnh, một tay chỉ vào Phan Ngọc Anh mắng: “Đồ hồ ly tinh, dám quyến rũ, dụ dỗ anh rể của tôi?”
Triệu Hùng lúc này mới chú ý tới vợ mình Lý Thanh Tịnh đang đứng cách đó không xa.

Anh không ngờ rằng, chị em nhà họ Lý sẽ đi đến phòng tập múa vào lúc này.
Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng còn đang ngẩn người, thì giơ bàn tay với các ngón tay thon dài, nhỏ nhắn, mềm mại lên muốn tát vào mặt anh.
Triệu Hùng nắm chặt lấy cổ tay trắng bóc của Lý Diệu Linh, lớn tiếng quát cô: “Diệu Linh, đủ rồi!”
“Anh…Anh dám gào to với tôi?” Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng trừng lớn đôi mắt nhìn cô ấy, tuy vẻ ngoài của cô ấy mạnh mẽ, nhưng bên trong lại yếu ớt, nên cô ấy liền quay đầu nhìn chị mình Lý Thanh Tịnh hô to xin giúp đỡ.
“Chị, anh Hùng hung dữ với em!”
Vẻ mặt của Lý Thanh Tịnh lạnh như băng, đôi chân thon dài, xinh đẹp bước đi đến chỗ bọn họ.
Triệu Hùng có thể không sợ cô em vợ Lý Diệu Linh, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ vợ mình Lý Thanh Tịnh.
Lý Diệu Linh chạy đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh, đã có chị gái làm chỗ dựa, liền làm nũng, mách.
“Chị! Triệu Hùng rõ là càng ngày càng càn rỡ rồi, anh ấy dám hung dữ với em!”
“Em câm miệng!” Lý Thanh Tịnh quát em gái.
Lý Thanh Tịnh bẩm sinh đã có một loại khí chất của người làm lãnh đạo, đứng ở trên cao, Lý Diệu Linh cũng sợ người chị này, bị cô quát liền sợ đến mức ngay lập tức câm như hến, không dám mở miệng nói lời nào nữa.
Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh quở mắng cô em vợ, thì tươi cười nịnh nọt, lấy lòng, bắt đầu giải thích.
“Tịnh Tịnh, em nghe anh giải thích! Anh…”

“Anh cũng câm miệng cho tôi!” Lý Thanh Tịnh lạnh giọng quát Triệu Hùng.
Triệu Hùng tự biết mình đuối lý, nào dám cãi lại vợ.
Lý Thanh Tịnh quan sát cẩn thận, tỉ mỉ Phan Ngọc Anh, khẽ hé đôi môi đỏ mọng hỏi.
“Là cô giáo Anh đúng không?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Vâng!” Phan Ngọc Anh đã đoán ra được thân phận của Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nói với Phan Ngọc Anh: “Cô là cô giáo dạy múa của con gái tôi, giờ này con gái tôi vẫn còn đang luyện múa ở bên trong, mà cô lại ở chỗ này ôm ấp chồng tôi, như thế này hình như không được thỏa đáng cho lắm có đúng không?”
“Bà Lý! Anh…”
“Anh trước đừng ngắt lời tôi!” Giọng nói của Lý Thanh Tịnh vô cùng mạnh mẽ.

cô tiếp tục nói.
“Phụ nữ phải học được cách biết rụt rè, đặc biệt là người phụ nữ có văn hóa, có tu dưỡng, thì càng phải rụt rè, cô hiểu ý của tôi chứ?”
Phan Ngọc Anh nào có thể nói lại được Lý Thanh Tịnh, bị mấy câu của Lý Thanh Tịnh làm cho miệng câm như hến, không nói được lời nào.
“Cô giáo Anh, cô theo tôi qua đây một chút!”
Lý Thanh Tịnh gọi một mình Phan Ngọc Anh đi.
Trong hành lang, chỉ còn lại hai người Triệu Hùng và cô em vợ Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh trừng mắt nhìn Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Triệu Hùng, tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất là nên chung thủy, một lòng một dạ với chị của tôi, bằng không, để tôi tóm được anh có quan hệ không bình thường với người phụ nữ nào khác, tôi nhất định sẽ khiến cho anh “răng rắc” (âm thanh của vật bị đứt đoạn, gãy, nứt).”
Triệu Hùng nhíu mày, không ngờ rằng cô em vợ Lý Diệu Linh sẽ có ý nghĩ ác độc như vậy.
“Cô nhóc này, em nên cố gắng học tập cho thật tốt đi, dính vào chuyện của anh với chị của em để làm gì?”
“Em chỉ có duy nhất một người chị này, đương nhiên là phải quan tâm rồi!” Lý Diệu Linh vô cùng tức giận.
Triệu Hùng phớt lờ cô em vợ, cô nhóc này một khi mà nổi lên tính bướng bỉnh, ương ngạnh thì quả thật là giống với mẹ vợ Đào Yên Hoa của mình.
Khoảng chừng mười mấy phút sau nhìn thấy Phan Ngọc Anh mang theo đôi mắt khóc đến sưng đỏ đi theo Lý Thanh Tịnh trở lại.
Lý Thanh Tịnh nói với Phan Ngọc Anh: “Cô giáo Anh, cô đi vào trong dạy múa cho con gái của tôi đi!”

“Vâng! Vậy mọi người cứ nói chuyện.” Phan Ngọc Anh liếc mắt nhìn Triệu Hùng một cái, rồi quay người đi vào phòng tập múa.
Ánh mắt của Lý Thanh Tịnh rơi vào trên người Triệu Hùng, Triệu Hùng vội vàng nịnh hót, lấy lòng, hỏi.
“Vợ, em với cô giáo Anh đã nói chuyện rõ ràng chưa?”
“Hừ! Đã nói chuyện rõ ràng rồi.”
Triệu Hùng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đã nói rõ ràng là tốt rồi, đã có thể chứng tỏ anh với cô ấy là trong sạch.”
Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Cô giáo Anh gặp chuyện, anh giúp cô ấy cũng không phải là việc gì đáng để chê trách cả, nhưng tại sao còn phải ôm ấp người ta?”
“Cái này… là cô giáo Anh chủ động ôm anh đấy chứ.

Anh cũng không thể để cho người ta không cảm nhận được sự ấm áp của xã hội, không thể vô tình mà từ chối người ta từ xa ngoài ngàn dặm được có đúng không?”
“Anh nói như là anh là người cao thượng, tốt đẹp lắm ý, còn không phải là anh muốn nhân cơ hội để chấm mút, chiếm lợi của người ta.”
Triệu Hùng giơ hai ngón tay lên thề: “Trời đất làm chứng, anh thật sự chỉ thuần túy là an ủi Phan Ngọc Anh, trong đầu tuyệt đối không hề có ý nghĩ nào khác.”
“Một chút cũng không có?”
“Cái này, khả năng chỉ có một chút xíu, bé téo tẹo tèo teo thôi!” Triệu Hùng cười ngượng ngùng, giải thích.
“Anh là một người đàn ông, nếu như nói không có một chút suy nghĩ ảo tưởng mơ màng, là giả, nhưng mà anh thật sự chỉ là an ủi người ta mà thôi.”
“Hừ!...”
Lý Thanh Tịnh nâng chân giẫm lên chân của Triệu Hùng, Triệu Hùng liền gào to lên một tiếng “A!”, sau đó, cô nói với Triệu Hùng một câu.
“Em đi tập thể hình với Diệu Linh đây, lát nữa anh đưa con đến tìm bọn em.”
“Anh biết rồi! Ai cha…” Triệu Hùng giả vờ làm ra vẻ như là mình đang rất đau.

Ngó thấy hai chị em nhà họ Lý đã đi xa, anh lập tức khôi phục lại như bình thường, rồi liền đi vào phòng tập múa.

Sau khi Triệu Hùng vào phòng tập múa, liền gọi Phan Ngọc Anh đi đến một bên, nhỏ giọng hỏi thăm cô ấy.
“Cô giáo Anh, vợ tôi không có làm khó cô chứ?”
“Không có! Chỉ hỏi một ít về tình huống của tôi.

Tôi đều một năm một mười nói hết đầu đuôi gốc ngọn cho cô ấy biết.”
“Vậy vợ tôi có hỏi về tình hình của tôi không?”
“Có!”
Triệu Hùng vừa nghe thấy vậy liền cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hỏi Phan Ngọc Anh: “Vậy cô nói như thế nào?”
“Tôi nói anh là một người rất tốt! Rất biết chăm lo cho gia đình, còn là một người rất có tinh thần trách nhiệm.”
“Cô không để lộ chuyện tôi khen thưởng cho cô lúc cô phát sóng trực tiếp chứ?”
“Cái này tôi không nói!”.

Truyện Dị Giới
Triệu Hùng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, dặn dò Phan Ngọc Anh: “Cô giáo Anh, cô nhất định không được nói chuyện này ra đấy! Tôi là đang giấu vợ tôi chuyện tôi khen thưởng cho cô.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh! Anh Hùng, anh thật sự là một người tốt.”
Triệu Hùng thực ra lo lắng Phan Ngọc Anh lỡ miệng nói ra, nếu như Phan Ngọc Anh nói anh khen thưởng hơn ba trăm năm mươi triệu cho cô ấy, vợ anh mà truy hỏi cặn kẽ, thì thân phận của anh rất dễ bị lộ ra.
Sau khi Triệu Hùng đi ra khỏi phòng tập múa, muốn đi khu tập thể hình để nhìn vợ mình một chút.
Lý Thanh Tịnh được khen là người phụ nữ đẹp nhất ở thành phố Hải Phòng, tuy không phải là con nhà giàu chân chính, nhưng lại có khí chất hơn so với rất nhiều cô con gái của các nhà gia thế hiển hách trong giới thượng lưu.

Cô vừa mới tốt nghiệp liền đã tự mình mở công ty, trên người có một loại khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang vô cùng đặc biệt.
Xuống tầng đi đến khu tập thể hình, Triệu Hùng liền nhíu mày thật chặt, bởi vì có hai người đàn ông đi tập thể hình đang bắt chuyện với hai chị em nhà họ Lý.
Triệu Hùng có thể nhịn được việc vợ mắng mỏ, la rầy anh, bởi vì nhiều năm trôi qua, anh đều là trải qua như vậy.

Nhưng anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ người khác bắt nạt vợ của anh, cho dù chỉ là có một chút ý nghĩ dung tục, hèn hạ cũng không được.

Chợt nghe một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, chọc ghẹo hai chị em nhà họ Lý: “Này! Đại mỹ nữ, tiểu mỹ nữ, lát nữa cùng đi quán bar vui vẻ một chút nhé?”
Vẻ mặt của Lý Thanh Tịnh lạnh nhạt, hờ hững, lạnh lùng nói một câu: “Không rảnh! Phiền các anh tránh ra.”
Người đàn ông cười to, nói: “Đại mỹ nữ, ở đây là phòng tập thể hình, lại không phải là nhà của cô.

Ở nơi công cộng, cô cũng không có quyền đuổi tôi đi, có đúng không?”
Lý Diệu Linh mắng người đàn ông: “Sao các anh có thể không biết xấu hổ như vậy được chứ? Nói cho các anh biết, anh rể của tôi có thể là đang ở đây, nếu như anh trêu chọc hai chị em chúng tôi, thì anh rể của tôi sẽ không bỏ qua cho các anh đâu.”
“Ồ! Hóa ra hai người các cô là chị em gái à?” Người đàn ông lộ ra biểu cảm hèn hạ, bỉ ổi.
Người đàn ông cười nói: “Tôi tên là Nghê Quần, Khách sạn Xuân Nghĩa là do nhà tôi mở.

Mỹ nữ, chỉ cần cô đi theo tôi.

Tôi bảo đảm sẽ để cho cô sống trong cảnh giàu sang phú quý, ăn sung mặc sướng!”
Sau khi Lý Diệu Linh nghe anh ta nói xong thì “Hừ!” một tiếng rồi nói: “Muốn tán gái mà cũng không hỏi thăm, nghe ngóng một chút đối tượng mình muốn tán sao? Nói cho anh biết, chị của tôi chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố Hải Phòng, người ta còn đã mở một công ty thiết kế bao bì, anh cho rằng chỉ dựa vào một chút sản nghiệp đó của nhà anh mà có thể tán được chị tôi sao?”
Nghê Quần nghe xong thì ngạc nhiên, cười lớn nói: “Tôi còn đang nói sao lại có hai cô gái xinh đẹp như thế này, thì ra hai người chính là hai chị em nhà họ Lý.

Đúng rồi, nghe nói chị của cô đã gả cho một người đàn ông vô dụng, có phải là một bông hoa tươi cắm trên bãi phân trâu hay không.

Nhưng mà, không sao cả! Hai anh em chúng tôi có thể cứu vớt hai chị em các cô.”
Lúc Nghê Quần đang nói, thì bàn tay to cũng đưa về phía Lý Thanh Tịnh đang đổ mồ hôi nhễ nhại, yên tĩnh chạy trên máy chạy bộ, đang muốn sờ lên.
Đúng lúc này, một bàn tay siết chặt cổ tay của Nghê Quần.
Lý Thanh Tịnh cảnh giác quay đầu lại, thấy chồng mình đang nắm chặt bàn tay to của Nghê Quần, không cần nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra!
Lý Diệu Linh thấy chị mình suýt chút nữa là bị người ta chiếm lợi, thì liền nói với Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, người này ăn nói bẩn thỉu, đê tiện, còn muốn táy máy tay chân với chị gái của em, anh mau dạy cho anh ta một bài học đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc