CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ông Vĩnh An nói xong, mọi người dưới khán đài Lâm hội rối loạn tưng bừng cả lên.

Phan Hải liếc Trương Tử Thạch một cái, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trương Tử Thạch. Ông ta quyết tâm giành được vị trí hội trưởng của thương hội, ném cho Trương Tử Thạch một ánh mắt khiêu khích.

Ông Vĩnh An nói xong liền hỏi Trương Tử Thạch ở bên cạnh một câu: "Tử Thạch, ông còn muốn nói gì với mọi người không?"

Trương Tử Thạch gật đầu, cao giọng nói với mọi người: "Các vị, Trương Tử Thạch tôi nhờ có ông Vĩnh An nâng đỡ, để tôi tiếp quản thương hội Thành phố Vinh. Trong những năm qua, tôi đã tận tâm tận lực, mục đích chính là muốn thực hiện tốt thương hội Thành phố Vinh, muốn cho thương hội Thành phố Vinh của các vị rực rỡ hào quang ở tỉnh Nghệ An, thậm chí nổi tiếng khắp cả Đông Bắc. Thế nhưng năng lực bản thân có hạn, vẫn chưa làm tốt việc này. Hôm nay, ông Vĩnh An đề nghị bầu lại hội trưởng thương hội Thành phố Vinh. Trương Tử Thạch tôi rất tán thành. Miễn là ai có thể lo tốt cho thương hội Thành phố Vinh. Trương Tử Thạch tôi là người đầu tiên ủng hộ ông ấy làm hội trưởng thương hội Thành phố Vinh. Tuy nhiên, nếu có ý đồ khó lường, muốn nhân cơ hội này lập âm mưu gì xấu. Đừng trách Trương Tử Thạch nói mất lòng trước được lòng sau. Không chỉ bị đuổi ra khỏi thương hội, thậm chí bị đuổi khỏi Thành phố Vinh. Loại người này, Trương Tử Thạch tôi xấu hổ lấy làm hổ thẹn!" Nói xong nói với ông Vĩnh An ở bên cạnh: "Ông Vĩnh An, tôi đã nói xong rồi!"

Ông Vĩnh An vỗ tay dẫn đầu, chỉ nghe đám người của thương hội Thành phố Vinh vang lên một tràng pháo tay.

Triệu Hùng và Trần Thiên Trung nhìn nhau, cả hai người đều làm cho thương hội. Biết rằng người của "Thương hội Thành phố Vinh" mỗi người đều mang ý đồ riêng, mới có thể như vậy.

Điều quan trọng nhất đối với thương hội chính là sự gắn kết, vai trò của hội trưởng thương hội chính là thống nhất, đoàn kết lại toàn bộ mọi người của thương hội. Bằng cách này, khi lợi ích của các thành viên trong thương hội gặp phải bị hại, thương hội sẽ đứng ra bảo vệ, mới có thể bảo vệ được lợi ích của từng thành viên của thương hội.

Ông Vĩnh An nói: "Tử Thạch làm hội trưởng nhiều năm như vậy, không có công lao, cũng có khổ lao. Cá nhân tôi vẫn vô cùng công nhận công việc mà ông ấy đã làm. Tuy nhiên, thương hội Thành phố Vinh là tâm huyết của tôi. Tôi muốn chọn là một người thích hợp hơn để quản lý thương hội. Tất nhiên là quyền lựa chọn được giao cho các vị ngồi ở đây. Thương hội có tổng cộng sáu mươi tám người, trong bốn người được đề cử: Trương Tử Thạch, Diệp Trát, Phan Hải và Lục Trường Thành. Nhân viên kiểm phiếu, bây giờ bắt đầu! Chúng ta bắt đầu từ Tử Thạch đi."

Trương Tử Thạch dẫn đầu cuộc bỏ phiếu và nói: "Tôi bỏ một phiếu cho Diệp Trát! Nhà họ Diệp là một gia tộc lớn ở Thành phố Vinh chúng ta. Diệp Trát làm người luôn ngay thẳng. Tôi tương đối xem trọng chọn cậu ấy làm hội trưởng thương hội."

Diệp Trát liếc mắt nhìn một cái. Không ngờ Trương Tử Thạch lại bỏ phiếu đầu tiên cho mình.

"Tôi bỏ phiếu cho Trương Tử Thạch. Trong suy nghĩ của Diệp Trát tôi, ông ấy chính là ứng cử viên lý tưởng cho chức vị hội trưởng. Diệp Trát tôi tuổi tác đã cao, muốn quản lý thương hội cũng lực bất tòng tâm." Diệp Trát nói.

Lục Trường Thành nói tiếp: "Tôi bỏ phiếu cho Phan Hải. Nhà họ Phan là doanh nghiệp mới nổi ở Thành phố Vinh chúng ta. Những năm gần đây ngành công nghiệp này đã phát triển nhanh chóng, đã trở thành doanh nghiệp hàng đầu ở Thành phố Vinh. Bên cạnh đó, Phan Hải được đánh giá cao trong thương hội. Nếu ông ấy được bầu làm hội trưởng thương hội, chắc chắn có thể sẽ dẫn dắt thương hội Thành phố Vinh đi đến vinh quang! "

Khi đến lượt Phan Hải, Phan Hải vậy mà mặt dày vô liêm sĩ tự bỏ cho mình một phiếu. Nói rằng bản thân muốn làm hội trưởng thương hội Thành phố Vinh, không vì điều gì khác, chỉ muốn để cho thương hội Thành phố Vinh ngày càng tốt hơn và tiến xa hơn!

Đột nhiên, số người trong thương hội bỏ phiếu cho Phan Hải ngày càng Tằng lên.

Khi số phiếu vừa bầu lên đến năm mươi người, Phan Hải đã có được ba mươi ba phiếu bầu, gần như nắm chắc phần thắng.

Kết quả này sớm nằm trong dự liệu của Triệu Hùng. Cho nên kết quả như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên!

Trương Tử Thạch và Diệp Trát chẳng qua cũng chỉ là hình thức mà thôi, cả hai người đều muốn biết Triệu Hùng rốt cuộc có thể làm gì để xoay chuyển tình thế!

Nhớ rõ ngày hôm đó ở nhà họ Trương, Triệu Hùng nói rằng ông ta đã có cách.

Sau khi số phiếu thống kê được đưa ra, Phan Hải nhận được bốn mươi mốt phiếu, Trương Tử Thạch đành phải xếp vị trí thứ hai với chỉ mười tám phiếu. Còn lại một số phiếu bầu còn lại rải rác, bầu cho Diệp Trát, cũng có một số phiếu bầu cho Lục Trường Thành.

Trong lòng Phan Hải rất vui khi thấy mình đã giành được chiến thắng. Ông ta nhìn Lục Trường Thành một cái nhìn mà hai người đều hiểu.

Nếu không phải Lục Trường Thành làm việc giúp ông ta. Cùng lắm là Phan Hải và Trương Tử Thạch cân sức ngang tài, vốn không thể nào thắng Trương Tử Thạch với lợi thế áp đảo như thế này được.

Ông Vĩnh An nói: "Các vị, sau cuộc bỏ phiếu vừa rồi, chúng ta đã bầu ra hội trưởng mới của Thành phố Vinh. Mỗi một phiếu bầu các vị bầu ra đều liên quan đến quyền lợi của chính các vị. Tôi sẽ tuyên bố hội trưởng một kỳ mới của Thành phố Vinh có là... "

“Chờ một chút!” Triệu Hùng lên tiếng ngắt lời ông Vĩnh An.

Tất cả mọi người trong thương hội Thành phố Vinh đều có chút tức giận, tuy nói Trần Thiên Trung và Triệu Hùng là khách quý. Nhưng lúc này đang tổ chức một cuộc họp quan trọng, Triệu Hùng lại mạo muội cắt ngang lời của ông Vĩnh An cũng quá thô lỗ, vô lễ rồi.

Vẫn còn trẻ mà!

Tuổi còn trẻ mà đã lên làm hội trưởng thương hội Hải Phòng, còn không phảilà  dựa vào Trần Thiên Trung mới có thể ngồi lên vị trí này sao?

Ông Vĩnh An cũng có chút khó chịu, nếu không phải nể mặt Trần Thiên Trung, sao có thể để Trệu Húc đến nghe cuộc họp bầu cử quan trọng của thương hội như vậy được.

Đến nghe vậy thì thôi, lại dám ngang nhiên cắt ngang lời mình.

Triệu Hùng đi đến trước mặt ông Vĩnh An bái lạy một cái, nói: "Ông Vĩnh An, trước khi ông tuyên bố người được chọn, tôi muốn cho ông nghe một đoạn ghi âm. Tôi tin chắc rằng ông sẽ một lần nữa xem xét lại ứng cử viên hội trưởng thương hội."

Phan Hải nghe vậy đột nhiên giận dữ, nếu không có Triệu Hùng lên tiếng ngăn cản, ông Vĩnh An đã tuyên bố ông ta đã được bầu chọn làm hội trưởng thương hội rồi.

"Đùng!....."

Phan Hải đột nhiên đập bàn một cái, chỉ vào Triệu Hùng nói: "Ngài Húc, đây là Thành phố Vinh, không phải là Hải Phòng. Có phải là cậu đã quản quá rộng hay  không?"

Phan Tử Mặc đứng sang một bên lạnh lùng nhìn Triệu Hùng, trong lòng hận Triệu Hùng đến xương tuỷ.

Nếu ba anh ta Phan Hải có thể được bầu làm hội trưởng thương hội "Thành phố Vinh", đó sẽ là một vinh dự lớn cỡ nào đối với nhà họ Phan. Có lẽ sẽ vì lý do này mà mưu mô đoạt quyền giàu nhất Thành phố Vinh, thậm chí là giàu nhất tỉnh Nghệ An.

Trần Văn Sơn lo lắng rằng Phan Tử Mặc sẽ gây bất lợi cho Triệu Hùng, đứng dậy đi đến bên cạnh anh ta.

Khi Phan Tử Mặc vừa nhìn thấy Trần Văn Sơn đứng bên cạnh Triệu Hùng, trong lòng anh ta đã xua tan ý nghĩ ra tay với Triệu Hùng.

Ông Vĩnh An nhìn mặt Trần Thiên Trung, chọn cách nhịn xuống, hỏi Triệu Hùng: "Cậu muốn để tôi nghe cái gì?"

Triệu Hùng lấy từ trong người ra một chiếc bút ghi âm, ấn vào nút play, bên trong liền truyền đến giọng nói nghe trộm của cuộc điện thoại mà Phan Hải gọi cho Lục Trường Thành.

Phan Hải nghe vậy liền cực kỳ hoảng sợ, đây là cuộc điện thoại mà ông ta đã ở nhà gọi cho Lục Trường Thành, nhớ rõ ràng lúc đó không có ai ở đó, sao lại có người lén ghi âm cuộc nói chuyện của ông ta được.

Chẳng lẽ khi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đến nhà họ Phan, lấy lý do hỏi thăm "núi sắt" để âm thầm bí mật động tay động chân trong phòng sao?

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Phan Hải đột nhiên biến đổi mạnh.

Lục Trường Thành lườm Phan Hải một cái, nghĩa là ông ta đã làm rất tốt phải không?

Sau khi ông Vĩnh An nghe xong đoạn ghi âm này, cả người ông cũng trở nên tệ đi.

Sở dĩ lý do khiến ông muốn bầu lại hội trưởng mới "thương hội Thành phố Vinh" phần lớn là do con rể Lục Trường Thành đã tiết lộ bí mật bên tai. Nói Trương Tử Thạch ở thương hội "Thành phố Vinh" nhiều năm như vậy mà không có thành tích gì, càng thêm dậm chân tại chỗ, lúc đó ông mới nảy ra ý định bầu lại hội trưởng thương hội.

Ông Vĩnh An đã quá quan tâm quá nhiều đến "thương hội Thành phố Vinh" rồi.

Thương hội Thành phố Vinh có thể nói là tâm huyết tốt nghiệp của ông cụ. Ban đầu, vì để thành lập thương hội, ông không biết mình đã chạy biết bao nhiêu công ty, đã nói chuyện với bao nhiêu tổng giám đốc. Chưa kể có hàng chục công ty, nhưng chỉ nói chuyện có mười công ty mà thôi.

Chính mười công ty này đã hợp thành nên hình thái phôi thai của “thương hội Thành phố Vinh”. Sau này, dần dần thu hút một số doanh nghiệp chất lượng cao. Lúc này mới tạo thành một quy mô.

Năm đó, ngoài ông Vĩnh An ở trong thương hội, những người khác cũng làm trong thương hội. Nhưng cuối cùng, chỉ có ông Vĩnh An làm cho thương hội và giữ gìn tới nay.

Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Lục Trường Thành đã lên tiếng phủ nhận: "Thưa ba vợ, con đã gọi điện thoại nói chuyện với Phan Hải, cũng là để ủng hộ Phan Hải làm hội trưởng thương hội. Nhưng không có nhận lấy lợi ích gì của ông ta, xin ba hãy minh giám."

“Tổng giám đốc Thành, tôi còn có một chuyện nhỏ ở đây. Nội dung bên trong có lẽ sẽ rất thú vị với ông." Nói xong, đưa nó cho ông cụ Lục và nói: “Ông Vĩnh An, đoạn video trong này có liên quan đến danh tiếng của con rể ông Lục Trường Thành. Về chuyện có truyền ra ngoài hay không, thì ông tự mình xem đi." Nói xong liền xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Lục Trường Thành nhìn thấy thứ mà Triệu Hùng đưa cho ông Vĩnh An là một ổ USB flash mini. Vừa nghe thấy nội dung trong video có liên quan đến danh tiếng của mình. Mặc dù anh ta không chắc chắn Triệu Hùng nắm cái gì trong tay, nhưng chắc chắn Triệu Hùng sẽ không nói nhảm.

Lục Trường Thành nói với ông Vĩnh An: "Ba vợ, ba đừng nghe cái tên Triệu Hùng ăn nói xằng bậy. Cậu ta đến thương hội Thành phố Vinh của chúng ta, nhất định là không có lòng tốt, chỉ là muốn chia rẻ tất cả chúng ta. Người đâu, đưa tất cả người của thương hội Hải Phòng ra ngoài!"

Bình luận

Truyện đang đọc