CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Thẩm Hải vừa xuất hiện trong phòng, Hồ Dân cùng Lý Diệu Linh đều đang quan sát cậu ấy.

Thẩm Hải mới là thanh thiếu niên mười ba tuổi, dáng dấp xinh đẹp thanh tú, trên mặt anh tuấn chưa thoát vẻ ngây thơ.

Lý Diệu Linh đi đến gần Thẩm Hải, đưa tay sờ đầu Thẩm Hải, cố ý đối với cậu nhạo báng cười nói: “Gọi chị!”

“Chị!” Thẩm Hải quy củ kêu một tiếng.

Lý Diệu Linh cười eo lại, đối Triệu Hùng nói: “Anh rể, anh thu đồ đệ này, rất vui mà.”

Triệu Hùng trừng cô em vợ Lý Diệu Linh một chút, nói: “Về sau không cho phép em khi dễ Tiểu Hải.”

Lý Diệu Linh bẹp miệng nhỏ, một mặt không tình nguyện, nói: “Ai nha, anh rể! Em trai này không phải là để chúng ta chơi đùa hay sao?”

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, không nghĩ tới cô em vợ Lý Diệu Linh cùng anh càng ngày càng to gan, lên tiếng đối Thẩm Hải nói: “Tiểu Hải, nếu là Diệu Linh bắt nạt cậu, cậu có thể ra tay giáo huấn con bé.”

“Vâng, sư phụ!” Sắc mặt Thẩm Hải không kiêu ngạo không tự ti, đối Triệu Hùng cung kính nói.

Lý Diệu Linh tức giận đến giậm chân một cái, bĩu môi nói: “Hừ! Anh rể, anh thật quá đáng!”

Triệu Hùng cố nén ý cười, đi đến gần Thẩm Hải, giới thiệu với cậu lần lượt từ Hồ Dân, Nông Tuyền đến cô em vợ Lý Diệu Linh.

Lúc này đã là sáu giờ hơn.

Bình thường lái xe từ tỉnh đến Hải Phòng mất khoảng bốn tiếng đồng hồ, muộn nhất cũng phải khoảng mười giờ mới về đến nhà.

Triệu Hùng đề nghị lập tức lên đường về Hải Phòng, để cô em vợ Lý Diệu Linh trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Triệu Hùng đầu tiên là gọi điện thoại cho Kim Trung, Kim Trung lại căn dặn Triệu Hùng đi trên đường cẩn thận, sau đó anh lại nhắn tin cho Dương Lam, nói anh lên đường về Hải Phòng.

Dương Lam trả lại một câu: “Anh Hùng, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại!”

Triệu Hùng nhìn đến tin nhắn mà Dương Lam đáp lại, khẽ cười cười. Sau đó, lại cho gọi cho người chiếu cố Thẩm Hải, nói Thẩm Hải đã trở về, anh sẽ dẫn cậu về Hải Phòng, nếu là ông nhớ Thẩm Hải, có thể đến Hải Phòng tìm bọn họ.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Triệu Hùng cùng Nông Tuyền, Hồ Dân đi ở phía trước, Lý Diệu Linh cùng Thẩm Hải đi ở chính giữa, đi theo phía sau bốn cái cận vệ Hồ Dân mang đến.

Vừa ra khỏi khách sạn Kim Nguyên, Nông Tuyền liền để Triệu Hùng ngừng lại.

Nông Tuyền một mặt cảnh giác hướng chung quanh quan sát, đối Triệu Hùng thấp giọng nói câu: “Cậu chủ, có sát khí!”

Triệu Hùng nghe giật mình, trên người anh có nội thương, độ nhạy cảm của các giác quan trên cơ thể toàn diện hạ xuống. Nhưng Nông Tuyền nói có sát khí, đại biểu chung quanh nhất định gặp nguy hiểm.

Cận vệ của Hồ Dân có hai người là cao thủ Nhân bảng, có hai người là cao thủ cách đấu. Thân thể bọn họ độ nhạy biến về giác quan cũng không bằng Nông Tuyền.

Ngay tại thời điểm sắc mặt Triệu Hùng kinh ngạc, một vòng hàn quang trong chớp mắt đã tới.

“Cậu chủ, cẩn thận!”

Nông Tuyền liền đẩy ra Triệu Hùng.

Cận vệ của Hồ Dân một người là Phạm Kinh, tay mắt lanh lẹ, một phát đã đỡ Triệu Hùng được. Anh ta vội vàng lôi kéo Triệu Hùng cùng Hồ Dân nhanh chóng lùi về phía sau.

Sự tình tới quá đột ngột, Triệu Hùng đều không có hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào.

Một vóc người cao khoảng một mét tám, người đàn ông trung niên đầu đội mũ lưỡi trai, đã vọt tới gần Nông Tuyền.

Nông Tuyền đưa tay nghênh đón tiếp lấy.

Bảo vệ khách sạn Kim Nguyên, thấy có người cầm đao gây rối trước cửa thì lập tức xúm lại.

Người đàn ông kia không sợ hãi chút nào, trong tay là một thanh đao Tu La, hiện ra ánh sáng rét lạnh.

Tu La đao tạo hình quỷ dị, dài ước chừng bốn mươi ba centimet.

Đao này là chế tạo đặc thù, vị trí chuôi đao có một cái nắm tay, thân trước đao vô cùng sắc bén, bộ phận sau là tạo hình răng cưa. Thân đao cũng không phải là rất rộng, chỉ bằng độ rộng nắm tay của người trưởng thành.

Triệu Hùng vừa nhìn thấy đao trong tay người đàn ông, quá sợ hãi, bật thốt lên hoảng sợ nói: “Đao Tu La!”

Tu La đao là Thiên Bảng! Đây là người đứng thứ năm của Thiên bảng, mà đao Trần Tiểu một tay tuyệt kỹ như vậy, cũng chỉ xếp tới hạng chín của Thiên Bảng.

Người này ở Võ Thần bảng! Bên trên xếp hạng, ở Trần Tiểu trên đao. Tất nhiên còn cao hơn Nông Tuyền bảy mươi mốt tên xếp hạng.

Nông Tuyền cũng đã nhận ra là đao Tu La, chẳng trách anh sẽ phát giác được sát khí lợi hại như thế.

Chỉ cần giết qua người, trên thân đều sẽ có một loại lệ khí.

Loại này lệ khí quá thịnh, liền sẽ hình thành sát khí.

Thật giống như trên người Thanh Tịnh, anh nhìn cô một chút, liền sẽ cảm thấy người này đối với Thanh Tịnh không có ý tốt.

Cao thủ chân chính, sẽ đem sát khí ẩn nấp đi. Nhưng sẽ ở trong lúc lơ đãng, toát ra sát cơ, liền sẽ tiết lộ sát khí.

Cái tên hiệu này vì Tu La đao, chính là Dương Hưng!

Chỉ là hắn trên mặt mang theo mặt nạ đặc chế công nghệ hiện đại cao 3D.

Loại mặt nạ này cùng da thịt thật sự không khác nhau chút nào, tuyệt đối có thể làm được đến tình trạng không phân được thật giả.

Khi nhìn đến Triệu Hùng sau, dương hưng vẫn là trong lúc lơ đãng toát ra sát cơ.

Anh vốn là muốn tìm thời cơ thích hợp mới hạ thủ, nhưng lại phát giác anh ta trong lúc lơ đãng lộ ra sát cơ, lúc này mới trực tiếp đối Triệu Hùng động thủ.

Kỳ thật, thời điểm ở phòng đấu giá Nghiễm Nguyên, Dương Hưng đã sớm biết được người phụ nữ bí ẩn trong phòng khách quý kia là Dương Lam.

Dương Lam cướp xuống kia gốc sâm kia, thậm chí không tiếc bỏ ra số tiền lớn lấy về Kim Giang Y. Mới đầu, Dương Hưng cho là cô muốn lầy về cho cha nuôi của mình. Về sau, gặp Dương Lam mang theo đồ vật đi gặp Triệu Hùng, liền biết là cho tên tiểu tử Triệu Hùng này.

Dương Hưng liên tiếp phái người đi hai lần, cũng không có xử lý được Triệu Hùng. Hôm nay anh ta biết Triệu Hùng muốn về Hải Phòng, nếu không ra tay thì chẳng khác nào thả hổ về rừng.

Anh là người thứ năm trong Thiên Bảng, ngoại trừ người của Thần bảng, căn bản không cần nhìn sự tồn tại của những người khác.

Bên ngoài chỉ lưu truyền uy danh của đao Tu La, nhưng không ai biết, Tu La đao thật ra là Dương Hưng.

Chỉ thấy đao Tu La trong tay Dương Hưng, một đao tiếp một đao công tới trên người Nông Tuyền.

Nông Tuyền ăn thiệt thòi vì tay không có một tấc sắt, hai người lấy nhanh đánh nhanh, bảo an bên cạnh chỉ là để vây quanh, căn bản không dám tới gần.

Dương Hưng đùa nghịch một cái, lừa Nông Tuyền, một đao hướng bờ vai của anh đâm tới.

Nông Tuyền không tránh không né, huy quyền liền đánh về phía Dương Hưng.

Đây là một chiêu lưỡng bại câu thương.

Mặc dù Nông Tuyền xếp ở vị trí bảy mươi mốt của Thiên Bảng, nhưng thần lực trời sinh cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp.

Một cỗ cường phong lao thẳng đến, Dương Hưng cấp tốc lui về phía sau, đao trong tay ở trước ngực Nông Tuyền vẽ một chút.

Dù cho Nông Tuyền da dày thịt béo, cũng không có kháng cự được đao Tu La trong tay Dương Hưng. Cương khí hộ thể của anh bị phá ra, trước ngực lật ra một lỗ hổng dài chừng năm sáu centimet, nhỏ ra từng giọt từng giọt máu tươi.

Tay của Triệu Hùng, một mực chụp ở trên lưng Rồng Lân trên thắt lưng.

Mặc dù anh bị nội thương, nhưng đai lưng hình rồng này, chính là vật hộ thân của anh.

Dương Hưng không dám dừng lại lâu, người vây lại càng lúc càng nhiều, một khi thất thủ, coi như anh ta may mắn chạy thoát, một khi trở thành đối tượng truy nã, về sau làm việc sẽ khó khăn. Cho nên, sau khi ra tay không thành công, Dương Hưng trực tiếp lùi nhanh lại.

Mấy bảo an sau lưng không kịp phản ứng, liền bị Dương Hưng đâm bị thương mấy người. Chỉ thấy anh ta tung người nhảy mấy cái, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Triệu Hùng vội vàng đi đến gần Nông Tuyền, quan tâm dò hỏi: “Nông Tuyền, cậu thế nào rồi?”

“Tôi không có việc gì!”

Nông Tuyền lắc đầu. Hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ! Cậu cùng cái người Tu La đao này có thù sao? Anh ta là người đứng thứ năm của Thiên Bảng, làm sao lại muốn giết cậu chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc