CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tại vườn Hạnh Phúc, Lưu Văn Nhân đang tỉa cây trong phòng.

Sau khi cô lấy Triệu Khải Thời, việc ưa thích nhất của cô chính là nuôi vài con thú nhỏ và trồng mấy loài hoa cỏ.

Phải nói là tay nghề chăm bón tỉa cây của Lưu Văn Nhân cũng rất giỏi, mấy chậu cây xanh to, thêm một chậu thu hải đường, chỉ ở trong tay Lưu Văn Nhân chưa tới mười phút đã được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, đẹp đẽ.

Triệu Khải Thời đi vào, đứng bên cạnh Lưu Văn Nhần rồi nói: “Văn Nhân, đã tới Hải Phòng rồi, em vẫn không muốn ngồi yên sao?”

Lưu Văn Nhân mỉm cười xinh đẹp nói: “Chính là vì nhàn rỗi quá nên em mới làm mấy việc này. Cơ thể anh thế nào rồi?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Triệu Khải Thời trả lời.

Lưu Văn Nhân đặt dụng cụ trong tay xuống và nhìn Triệu Khải Thời: “Khải Thời, em có chút lo lắng cho anh.”

“Em lo cho anh cái gì?”

“Thế cục tại Hải Phòng rất phức tạp, không đơn giản như vẻ ngoài đâu. Anh cũng biết Lưu Tiến Vũ sinh ra đã rất mưu mô. Lần này nó tới gây chuyện, em rất lo nhà họ Triệu sẽ...”

Triệu Khải Thời ngắt lời Lưu Văn Nhân và nói: “Nhà họ Triệu này cũng nhờ may mắn của em mà có thể tồn tại tới tận ngày hôm nay. Triệu Hùng đã thành gia lập nghiệp, Triệu Niệm cũng đang dần lớn lên. Anh không còn gì phải nuối tiếc nữa.”

“Anh lừa được người khác nhưng không lừa được em đâu. Trong lòng anh nghĩ gì, anh tưởng rằng em không biết sao? Khải Thời, thế lực của bọn họ quá khủng khiếp, quá đáng sợ. Hay là, chúng ta tìm một nơi nào đó, vắng vẻ yên tĩnh, sống ẩn dật cả đời đi.”

“Văn Nhân, nếu em đã hiểu anh thì em cũng biết rằng anh không thể cứ thế mà đi được. Như vậy là làm khổ em.”

“Em không sao. Kể từ ngày em chọn đi theo anh, em đã không màng tới sống chết nữa rồi. Mực dù em biết, trong trái tim anh em không thể thay thế được vị trí của Tần Uyển, nhưng có thể làm vợ chồng với anh suốt những năm qua, em cũng mãn nguyện rồi.” Ánh mắt tình cảm của Lưu Văn Nhân liếc nhìn Triệu Khải Thời.

Có điều, vẻ mặt của Triệu Khải Thời trông như một tảng băng trôi, không thể thấy bất kỳ biến đổi cảm xúc nào.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Triệu Khải Thời, trong lòng Lưu Văn Nhân không khỏi cảm thấy: cho dù là băng tuyết ngàn năm thì cũng sẽ phải tan chảy. Nhưng cô cũng biết, cho dù cô và Triệu Khải Thời sớm tối bên nhau, trái tim ông vẫn thuộc về Tần Uyển.

“Mẹ ơi.” Triệu Niệm đẩy cửa và chạy vào nhà.

Lưu Văn Nhân nhìn thấy con gái dường như đang khóc, liền hỏi cô bé: “Con gái, con đã đi đâu vậy?”

“Cậu đưa con tới gặp anh Triệu Hùng, nhưng mà anh ấy rất hung dữ.”

Lưu Văn Nhân và Triệu Khải Thời đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có vẻ rất nghiêm trọng.

Lưu Văn Nhân cúi xuống và hỏi Triệu Niệm: “Bé Niệm, cậu của con thực sự đưa con đi gặp anh trai Triệu Hùng sao?”

“Đúng vậy, con cũng gặp cả Dao Châu nữa. Mẹ ơi, bạn ấy thật dễ thương, con muốn chơi cùng bạn ấy.”

“Không được.” Lưu Văn Nhân lập tức phản đối.

Lúc này, Lưu Vũ Tiến mở cửa đi vào, cười nói: “Chà, gia đình ba người thật là hạnh phúc. Chị, em đưa bé Niệm về cho chị.”

Lưu Văn Nhân liếc nhìn qua Lưu Vũ Tiến và nói với Triệu Khải Thời: “Khải Thời, anh đưa con đi dạo đâu đó đi, em có chuyện muốn nói với Vũ Tiến.”

Triệu Khải Thời đã gật đầu và nắm tay Triệu Niệm rời khỏi.

Sau khi Triệu Khải Thời đi, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, Lưu Văn Nhân đã thẳng tay tát vào mặt Lưu Vũ Tiến.

Võ công của Lưu Văn Nhân còn cao hơn Lưu Vũ Tiến rất nhiều, khiến anh ta bị đánh bất ngờ mà không kịp đề phòng.

“Chị, sao chị lại đánh tôi?” Lưu Vũ Tiến ngơ ngác hỏi.

Lưu Văn Nhân trừng mắt nhìn Lưu Vũ Tiến và nói: “Lưu Vũ Tiến, ai cho cậu đưa Triệu Niệm đi gặp Triệu Hùng?”

“Bọn chúng là anh em cùng bố khác mẹ, sớm muộn gì cũng phải gặp nhau!” Lưu Vũ Tiến phản đối.

“Cậu có bị điên không?” Lưu Văn Nhân hét vào Lưu Vũ Tiến: “Việc của tôi, cậu đừng nhúng tay vào. Nói cho cậu biết, nếu còn có lần sau, đừng trách tôi không nể tình chị em với cậu.”

“Ha ha ha.”

Lưu Vũ Tiến bật ra tiếng cười lớn.

Lưu Văn Nhân nhìn vào Lưu Vũ Tiến và hỏi: “Cậu cười gì?”

“Lưu Văn Nhân, chị gả cho Triệu Khải Thời, sợ là đã bị anh ta đồng hóa mất rồi sao? Chị đừng quên thân phận của chị là gì. Nhà họ Triệu là thành viên của năm gia tộc lớn, còn chị là người nhà họ Lưu của Tây Giao. Lý do mà bố đồng ý cho chị kết hôn với Triệu Khải Thời chính là để một lưới bắt gọn năm gia tộc lớn, chiếm hết tài sản của Thẩm Công. Nhưng mấy năm nay, chị đã làm được gì ngoài việc sinh con cho Triệu Khải Thời? Xem ra Triệu Khải Thời gừng càng già càng cay, có thể an ủi chị rất nhiều.”

“Cậu...”

Lưu Văn Nhân đã giơ tay lên và sẵn sàng cho Lưu Vũ Tiến một cái tát nữa.

Lần này, Lưu Vũ Tiến đã sớm đề phòng, nắm lấy cổ tay Lưu Văn Nhân.

Lưu Vũ Tiến hất văng tay Lưu Văn Nhân về phía sau và hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Lưu Văn Nhân, tôi nói thật cho chị biết. Bố đã sớm không hài lòng với chị từ lâu rồi. Nếu chị vẫn không thể lấy được kho báu của nhà họ Triệu, bố sẽ để tôi trực tiếp ra tay với bọn họ. Hơn nữa, tôi cũng phải nói với chị, bố đã hủy bỏ hết các đặc quyền của chị rồi. Từ bây giờ, mọi việc ở nhà họ Triệu, đều do tôi quyết định.”

“Cậu đừng nói nhảm!” Lưu Văn Nhân tức giận quát Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến cười lạnh một tiếng, lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ Kiếm Võ, trên đó có hai chữ “Đại Chủ” được viết rõ ràng.

“Lưu Văn Nhân, nhìn thấy thẻ Kiếm Võ còn không nhanh quỳ xuống.” Lưu Vũ Tiến cầm thẻ trong tay, dáng vẻ kiêu ngạo quát Lưu Văn Nhân.

Nhìn thấy tấm thẻ, Lưu Văn Nhân lập tức quỳ trước mặt Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến nói với Lưu Văn Nhân: “Lưu Văn Nhân nghe lệnh, trong ba tháng phải tìm ra kho báu của nhà họ Triệu. Bằng không, nội quy của Am Cẩu sẽ được thực thi.”

“Lưu Văn Nhân nhận lệnh.” Vẻ mặt Lưu Văn Nhân vô cùng cung kính, dõng dạc trả lời.

Lưu Vũ Tiến cất tấm thẻ đi, nói với Lưu Văn Nhân: “Chị, tôi cũng không muốn làm sứt mẻ tình chị em của chúng ta. Nhưng việc của nhà họ Triệu lần này, chị cứ kéo dài hết lần này tới lần khác, cho dù bố có không truy cứu, thì mấy người kia cũng đã luôn miệng phàn nàn từ lâu rồi. Chị vẫn nên mau chóng tìm được vị trí giấu báu vật từ miệng của Triệu Khải Thời đi. Nếu không, tôi sẽ phải làm theo đúng chức trách.”

Lưu Văn Nhân đứng lên, răng đã cắn vào môi tới rơm rớm máu, không nó dù chỉ một lời.

Lưu Vũ Tiến lắc đầu, thở dài rồi rời khỏi phòng.

Hơn mười phút sau, Triệu Khải Thời trở lại.

Ông chỉ thấy Lưu Văn Nhân ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt buồn bã như vừa mất đi một thứ gì. Ông nhíu mày hỏi: “Văn Nhân, có chuyện gì vậy?”

Lưu Văn Nhân ngẩng đầu, nhìn lên Triệu Khải Thời và nói rằng: “Mấy người nhà họ Lưu không chịu ngồi yên nữa. Nếu bọn họ không lấy được kho báu của nhà họ Triệu, họ sẽ ra tay.”

Triệu Khải Thời bình tĩnh nói: “Ngày này sớm muộn gì cũng phải tới. Văn Nhân, em cũng biết nguyên tắc của anh, anh sẽ không nói ra nơi giấu báu vật nhà họ Triệu.”

“Nhưng anh không sợ bọn họ sẽ giết hết cả nhà họ Triệu sao?” Lưu Văn Nhân đau đớn hỏi Triệu Khải Thời.

Triệu Khải Thời chỉ cười và nói: “Nếu ông trời đã muốn diệt nhà họ Triệu, thì cho dù có giao ra kho báu của nhà họ Triệu, thì nhà họ Triệu cũng sẽ diệt vong. Nếu ông trời muốn cứu nhà họ Triệu, anh tin rằng gặp dữ sẽ hóa lành. Văn Nhân, em đã làm đủ cho nhà họ Triệu rồi. Tiếp theo, phong ba bão táp gì, hãy để nhà họ Triệu tự mình gánh lấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc