CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sáng sớm, trời vừa hừng đông, Triệu Hùng liền tỉnh!

Tối hôm qua uống rượu quá nhiều, hơi bị nhức đầu, anh dùng ngón tay vuốt vuốt hai bên huyệt Thái Dương.

Triệu Hùng có chút tật xấu khi uống bia rượu, đó là chỉ nhớ rõ chuyện lúc trước uống rượu, về phần làm sao về khách sạn đều không nhớ rõ.

Sau khi đứng lên, Triệu Hùng ra khách sạn chuẩn bị đi công viên gần đó đi dạo.

Vệ sĩ Kim Trung phái tới phụ trách bảo vệ tiến lên hỏi Triệu Hùng hỏi: “Anh Hùng, anh đây là muốn đi đến đâu?”

“Đi dạo ở công viên gần đây là được! Các người đi theo xa xa ở phía sau là được.”

“Được, anh Hùng!”

Một mình Triệu Hùng chậm rãi đi về phía công viên.

Sáng sớm bên trong thành thị có không ít người luyện công, nhưng đa số là một vài người đã lớn tuổi.

Những người trẻ tuổi, không phải là thức suốt đêm chơi game, hoặc là thức đêm tăng ca. Đều thích ngủ nướng, người có thể kiên trì dậy sớm, thật đúng là không nhiều.

Khoảng cách từ công viên đến khách sạn chỉ có lộ trình không đến mười phút.

Sau khi Triệu Hùng đến công viên, thấy người ở trong công viên đánh Thái Cực quyền, múa kiếm, rèn luyện chạy bộ cũng không ít.

Tỉnh Thanh Hoá so với thành phố Hải Phòng thì phồn hoa nhiều, một cái công viên nho nhỏ, đều bì kịp được với công viên lớn ở Hải Phòng.

Không khí sáng sớm không tệ, Triệu Hùng thấy có người múa roi dài ở trong công viên. Điều này khiến anh nhớ đến người dạy võ công cho anh, ông cụ Khổng.

Anh chậm rãi đi về phía người đang luyện roi dài.

Loại roi dài này không dễ luyện, nếu như luyện không tốt, rất dễ dàng đánh vào chính mình.

Người vây xem có không ít, đều đang nhìn người múa roi biểu diễn.

Bởi vì cái gọi là, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo mà!

Rất nhiều người chỉ cho rằng đây là một loại gánh xiếc, chỉ có Triệu Hùng biết, người múa roi này có mấy phần bản lĩnh thật sự. Chí ít, cũng coi như vừa mới nhập môn.

Người múa roi chính là một người đàn ông tuổi chừng năm mươi,sau khi đánh một trận roi, đem roi giao đến trong tay một cậu nhóc tầm mười hai, mười ba tuổi ở bên cạnh.

“Tiểu Hải, tới phiên con!”

“Vâng, thưa sư phụ!:

Cậu nhóc học được đến ra dáng, phong phạm vung roi lên cực kì tiêu chuẩn.

Roi lắc một cái, liền nghe ba một tiếng, không trung phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Tiên pháp là binh khí mềm, đặc biệt là loại roi dài này, nhưng có thể đánh xa, cũng có thể đánh gần!

Binh khí mềm trên thực tế so còn khó hơn luyện so với binh khí cứng rắn!

Cậu nhóc này có dáng dấp lớn lên rất thanh tú, về sau trưởng thành nhất định là cái nhân vật cấp soái ca. Sau khi đánh xong bài võ, ở trong mắt của Triệu Hùng chỉ có thể coi là ra bài.

Anh có thể nhìn ra, tư chất học võ của cậu nhóc này không tệ, chỉ là chưa gặp được danh sư.

Công phu Quốc thuật, lưu truyền hơn ngàn năm ở trong nước!

Nhưng người chân chính hiểu công phu quốc thuật ít càng thêm ít.

Triệu Hùng cảm thấy cái này cậu nhóc rất có tiềm lực học võ, muốn chỉ điểm một chút cho cậu nhóc!

Hiện tại anh cũng coi là người trong nghề tiên pháp. Nếu không phải bị nội thương, anh tự tin kiểm tra ở Võ Thần đường, nhất định của thể đạt được tu vi ở Địa bảng!

Sau khi cậu nhóc đùa nghịch một trận, người vây xem nhao nhao vỗ tay.

Triệu Hùng đi đến giữa sân, nói với người đàn ông khoảng năm mươi tuổi kia: “Ông anh, tôi cũng thích đùa nghịch roi, có thể mượn roi của nah để đùa nghịch một trận sao?:

Người đàn ông thấy sắc mặt của Triệu Hùng có chút vàng như nến, nhìn qua bộ dáng giống như sinh bệnh. Nhưng ánh mắt Triệu Hùng nhìn qua sáng ngời có thần, liền xem như ông ta cũng không dám nhìn thẳng!

Loại ánh mắt này ông ta đã quá quen thuộc, xem qua chính là dáng vẻ mà người luyện công phu mới có.

“Đã là người đồng đạo, đương nhiên có thể! Nhưng cậu trai, roi này ước chừng dài khoảng ba mét, thời điểm cậu đùa nghịch nhất định phải cẩn thận chút, đừng làm làm mình bị thương,”

“Được, cảm ơn đã nhắc nhở!” Triệu Hùng khẽ gật đầu.

Triệu Hùng cầm roi ở trên tay, cổ tay rung lên!

“Bốp!..”

Một tiếng roi vung ra, tựa như tiếng sấm ở trong không trung.

Người quan sát đứng ngoài sau khi xem quá sợ hãi, không tự chủ được lùi về phía sau một bước.

Nhìn thấy Triệu Hùng ra tay có phong phạm, trong mắt ông ta lộ ra kinh hãi và sự kinh hỉ, xem ra tiên pháp của Triệu Hùng so với dáng vẻ đùa nghịch của ông ta thì mạnh hơn nhiều!

Chỉ thấy Triệu Hùng vung roi lên, trong tay giống như vung một con cự long.

Khi thì tung bay trên dưới, khi thì chồng ảnh trùng điệp, roi vung ra có sát khí, giống như một đóa hoa nở rộ, đám người đứng xem không kịp nhìn.

Sau Triệu Hùng thi triển tiên pháp liên hoàn Cửu Long, một roi tiếp một roi, múa đến mưa gió không lọt, sợ là có hắt nước cũng không thể tiến nhập tiên pháp.

Một trận tiên pháp đánh xuống, mọi người vây xem lúc này mới lấy lại tinh thần.

Triệu Hùng giao lại roi cho chủ nhân, nói: “Hy vọng có thể đến giúp các người!” Nói xong, quay người rời đi.

Đám người lúc này mới lấy lại tinh thần, phát ra một mảnh âm thanh “Hay!”, “Hay lắm!”

Chủ nhân của chiếc roi nhìn qua bóng lưng của Triệu Hùng, kinh ngạc ngẩn người!

Ông ta là người học roi, có thể nhìn ra Triệu Hùng múa là một bộ tiên pháp có công phu thượng thừa. Vừa rồi rõ ràng là đang dạy mình, đáng tiếc tư chất của ông ta ngu dốt, không có lĩnh ngộ được bao nhiêu.

Người đàn ông nói với đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi ở bên cạnh mình: “Tiểu Hải, chúng ta mau đuổi theo đi, thầy không có tư cách dạy con công phu. Nhưng nếu con bái người đàn ông kia làm sư phụ, đại thù có hi vọng được báo.”

Hai người thu dọn đồ đạc vội vàng đuổi theo, nhưng nào còn nhìn thấy bóng dáng của Triệu Hùng nữa.

Sau khi trở lại khách sạn, Triệu Hùng thấy đã hơn sáu giờ đồng hồ, chuẩn bị lại trở về phòng ngủ một giấc.

Thời điểm anh đi vào phòng tắm, phát hiện ở cửa phòng tắm có một bộ quần áo nữ màu hồng.

Hả?

Bên trong gian phòng của anh tại sao có thể có đồ dùng của phụ nữ?

Chẳng lẽ là Diệu Linh?

Triệu Hùng nhíu mày.

Không đúng! Quần áo của Diệu Linh sao lại rơi xuống ở trong phòng của anh?

Triệu Hùng càng nghĩ, cũng nghĩ không thông.

Anh cố nhớ lại, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua sau khi uống say, nhưng ký ức ở trong đầu không đầy đủ, căn bản không chắp vá nổi.

Triệu Hùng đem quần áo ném tới đầu giường, ra khỏi phòng đi đến phòng của cô em vợ Lý Diệu Linh.

Cốc cốc cốc!

Sau khi gõ cửa phòng mấy lần, liền nghe bên trong truyền đến giọng nói của Lý Diệu Linh.

“Ai vậy?”

“Diệu Linh, là anh! Anh là anh rể của em!”

Lý Diệu Linh tóc rối bù, dáng vẻ còn buồn ngủ, sau khi mở cửa phòng thì ngáp một cái, nói với Triệu Hùng: “Anh rể, lúc này mới mấy giờ a, tại sao anh lại thức sớm như vậy?”

“Diệu Linh, tối hôm qua có phải em tắm ở phòng tắm của anh không?” Triệu Hùng hỏi.

Lý Diệu Linh nghe xong thì giật mình kêu lên, lập tức lấy lại tinh thần.

Cô coi là Triệu Hùng nhớ lại đêm qua khi anh đi vệ sinh, nghẹn họng nhìn trân trối mà hỏi thăm: “Anh rể, hôm qua anh đều nhìn… thấy được sao?”

“Thấy cái gì?” Triệu Hùng không hiểu hỏi.

“Anh rể, không phải anh uống say sao? Tại sao anh lại biết em tắm ở trong phòng anh chứ?” Lý Diệu Linh chột dạ hỏi.

“Quần áo của anh rơi ở trong phòng em. Anh cũng quá tính trẻ con đi, còn mặc kiểu chó đốm.”

Sau khi Lý Diệu Linh nghe xong, không hiểu ra sao nói: “Em không có quần áo kiểu chó đốm mà? Sẽ không phải là Tiểu Kỳ làm rơi chứ?”

Hà Ngọc Kỳ vẫn luôn nghe lén đối thoại giữa Triệu Hùng và Lý Diệu Linh, nghe xong Lý Diệu Linh báo ra tên mình thì run lên, thẹn thùng đến muốn mức muốn chui xuống đất, hận không thể tìm cái lỗ nào đó chui vào.

Triệu Hùng nghe xong cô em vợ Lý Diệu Linh nói, cả kinh đến mức cái cằm đều sắp rơi xuống.

“Diệu Linh, em nói là Hà Ngọc Kỳ cũng ở nơi đây?”

“Ở đây mà! Tối hôm qua không về, chúng em đều ở phòng này!”

“Vậy các em chạy đến phòng anh để tắm rửa?” Triệu Hùng hỏi.

Lý Diệu Linh tự biết lỡ lời, che miệng, vội vàng đẩy Triệu Hùng ra ngoài, nói: “Anh rể, anh đã biết nhiều rồi!”

Triệu Hùng bất đắc dĩ lắc đầu, cái hai nha đầu thật đúng là lớn mật, thế mà dám khi anh say rượu, chạy đến bên trong gian phòng của anh để tắm rửa.

Sau khi Lý Diệu Linh đóng cửa lại, quay về phòng ngủ, Hà Ngọc Kỳ ngượng ngùng oán giận nói với Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, tại sao cô lại khai ra tôi rồi chứ?”

“Ai nha! Tôi còn chưa tỉnh ngủ đâu, mơ mơ màng màng, ai biết anh rể của tôi dậy sớm như thế. Đúng rồi, quần áo của cô rơi xuống, sao cô lại không biết?”

“Tôi...”

Hà Ngọc Kỳ khẽ cắn môi dưới, thực sự khó mà mở miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Kỳ thật sau khi cô ta tắm, có thói quen không mặc quần áo đi ngủ! Nhưng loại chuyện này, cũng không cách nào nói với Lý Diệu Linh mà.

“Đều tại tôi không cẩn thận.” Hà Ngọc Kỳ một mặt vẻ mặt ngượng ngùng, giống đà điểu, đem đầu chôn ở trong chăn, đắp chăn mền lên, trách móc kêu nói: “Xong xong! Tôi vừa mới thắng được một ván ở chỗ anh rể của cô, lần này lại có để đồ vật rơi vào trong tay anh rể của cô rồi!”

Lý Diệu Linh thực sự nhịn không được cười ha ha!

Triệu Hùng trở về phòng lại ngủ một giấc, đợi đến sau khi dậy, đi gọi cô em vợ Lý Diệu Linh và Hà Ngọc Kỳ đi ăn sáng. Lý Diệu Linh lại nói Hà Ngọc Kỳ đã đi rồi!

Triệu Hùng đương nhiên biết Hà Ngọc Kỳ vì sao lại đi, cố nén ý cười, cố ý xụ mặt hỏi cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh! Tối hôm qua sau khi anh say rượu, em và người phụ nữ Hà Ngọc Kỳ kia, còn làm cái gì với anh?”

Bình luận

Truyện đang đọc