CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Khi Triệu Hùng với Lý Thanh Tịnh lái xe tới ‘Trung tâm thương mại Tần Uyển’, Nông Tuyền đã đợi sẵn ở đó.

Sau khi xuống xe, Triệu Hùng thấy có rất nhiều người vây quanh ‘Trung tâm mua sắm Tần Uyển’, nhíu mày hỏi Nông Tuyền: “Nông Tuyền, bên trong trung tâm thương mại xảy ra chuyện gì à?”

“Không biết, tôi cũng vừa mới đến.”

Lý Thanh Tịnh thấy có rất nhiều người cầm gậy xông vào, sợ hãi nói: “Không phải bên trong có đánh nhau đấy chứ?”

Triệu Hùng nắm lấy tay Lý Thanh Tịnh, nói: “Đi, chúng ta vào bên trong nhìn một cái.”

Không biết vì sao, khi được Triệu Hùng nắm tay, Lý Thanh Tịnh có cảm giác vô cùng an toàn.

Ba người chen vào đám đông.

Chỉ thấy trong trung tâm thương mại có hai nhóm người đang đánh nhau, một nhóm là của bảo vệ trung tâm thương mại, một nhóm khác mặc quần áo không thống nhất, tóc tai nhuộm đủ loại màu, nhìn qua chính là lưu manh của xã hội.

Triệu Hùng thấy phần lớn nhân viên bảo vệ đã bị đánh bại, đối phương cũng chiếm ưu thế về số lượng, ít nhất không dưới năm mươi người, lại nhìn thấy giám đốc trung tâm thương mại Phí Ngọc Phong bị một người đàn ông đầu trọc đánh, anh không khỏi nhíu mày.

Lúc này, chỉ thấy một tên côn đồ bê một thùng nước bẩn dội lên tấm bia khắc chữ ‘Trung tâm thương mại Tần Uyển’ ở trước trung tâm thương mại.

Khối bia này là do Triệu Khải Thời viết cho Tần Uyển, bên trên còn có cả một đoạn giới thiệu về nguồn gốc trung tâm thương mại, có thể thấy Triệu Khải Thời yêu Tần Uyển đến nhường nào.

“Rào!”

Một thùng nước bẩn dội lên tấm bia.

Nhìn thấy vậy, Triệu Hùng liền siết chặt nắm đấm, anh nói với Lý Thanh Tịnh một câu: “Thanh Tịnh, em ở lại chỗ này!” Nói xong, hai mắt anh bùng lửa giận, đi về phía người dội nước.

Nông Tuyền theo sát phía sau.

Giờ phút tày, Lý Thanh Tịnh cảm thấy Triệu Hùng rất xa lạ, bởi vì từ trên người Triệu Hùng tỏa ra một cỗ sát khí cường đại bá đạo.

Đúng là sát khí.

Lý Thanh Tịnh nghi nghi Triệu Hùng sẽ giết người.

Cô không rõ, tại sao Triệu Hùng lại ra mặt thay cho trung tâm mua sắm Tần Uyển, chuyện này hẳn là nên báo cảnh sát mới tốt.

Phí Ngọc Phong bị tên đầu trọc đánh, không thể làm gì được, đột nhiên nhìn thấy Triệu Hùng từ trong đám người đi tới, hai mắt ông ta sáng lên.

Mười mấy tên côn đồ kia cũng bị khí thế của Triệu Hùng làm cho kinh hãi, ai cũng không dám tiến lên ngăn cản, bọn họ sợ người này sẽ thật sự ra tay gi3t chết mình.

Triệu Hùng đi đến dừng trước mặt người hất nước bẩn, ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm vào người hắt nước bẩn, lạnh lùng nói: “Dừng lưỡi của mày, li3m sạch nước bẩn trên tấm bia cho tao.”

Người hất nước chính là một thanh niên nhuộm đầu đỏ, đeo hoa tai, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì.

Anh ta nhìn thấy Triệu Hùng còn trẻ, chỉ lớn hơn mình có mấy tuổi, người lại Nông Tuyền vai hùm mặt gấu ở phía sau lại khiến cho người ta có cảm giác e sợ.

“Người anh em, tôi cũng không phải dội vào đồ vật của anh, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi li3m?”

Triệu Hùng giơ nắm đấm lên, lạnh lùng nói: “Chỉ bằng cái này!” Nói xong, cơ thể anh khẽ động, chớp mắt đã đến bên cạnh tóc đỏ, một quyền đánh tóc đỏ văng ra xa mười mấy mét.

Người bên cạnh nhìn thấy mà choáng váng, không ngờ Triệu Hùng có thể đánh người văng ra xa như vậy!

Tên đầu trọc thấy thuộc hạ của mình bị đánh, hạ lệnh: “Bọn mày bị ngốc à! Còn đừng ngây ra đó làm cái gì, nhanh chóng đánh ngã thằng nhãi này cho tao.”

Mấy chục người xông về phía Triệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh sợ hãi che mắt, không dám nhìn một màn Triệu Hùng bị ăn đánh.

Không cần Triệu Hùng lên tiếng, Nông Tuyền đã sớm bảo vệ xung quanh anh, một đôi nắm đấm sắt cứ gặp người là đánh, cơ bản chỉ một quyền là có thể giải quyết được một người, một cước là đá bay một người.

Vừa đánh vừa tức giận quát: “Con mẹ nó là nhà bọn mày! Bọn mày đến đây? Hôm nay ông nội Nông Tuyền này sẽ cho bọn mày nếm thử sự lợi hại của nắm đấm này. Dám đả thương cậu chủ nhà tao, hôm nay tao cho bọn mày đi gặp tổ tông!”

Bên tai Triệu Hùng thỉnh thoảng vang lên tiếng đánh nhau nhưng anh không có quay đầu lại nhìn, tiếp tục chậm rãi đi về phía tên tóc đỏ.

Tên tóc đỏ thực sự sợ hãi trước ánh mắt chết của Triệu Hùng, lại nhìn Nông Tuyền giống như chiến thần uy phong lẫm liệt, mấy chục người xông lên mà chưa đến ba mươi giây đã nằm xuống hơn phân nửa, mấy người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.

Đây quả thực là quái vật mà!

Tên đầu trọc và Phí Ngọc Phong cũng trợn tròn mắt, mấy chục người mà không thể đánh nổi một người, đây thực sự là chuyện không thể tin nổi, mà sự thực thì đúng là như thế.

Tên đầu trọc quát: “Lên hết cho ông đây!”

Mười mấy người cùng nhau xông lên về phía Nông Tuyền, vô số cây gậy rơi như mưa lên người Nông Tuyền, nhưng gậy thì gãy mà Nông Tuyền vẫn uy phong lẫm liệt đứng ở giữa sân, chăm chú che chở cho Triệu Hùng, không để cho người khác động vào anh một chút xíu.

Khi Lý Thanh Tịnh nghe thấy tiếng đánh nhau nhỏ dần, xuyên qua các khe hở ngón tay, cô bị cảnh tượng bên ngoài làm cho choáng váng.

Trên mặt đất có vô số người đang nằm ngổn ngang, trên đầu Nông Tuyền chảy đầy máu tươi, nhưng cậu ấy không quan tâm, gặp người là một quyền đánh bay, một cước đá bay một người, không ngừng có người bay ra, nằm bệt trên mặt đất không dậy nổi.

Bên cạnh Nông Tuyền chỉ còn tám người, tám người này anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cứ như vậy nhìn nhau, căn bản không ái xông lên đánh nhau.

Anh ta quá là kinh khủng!

Một người chiến với mấy chục người, chỉ số chiến đấu này quá là đáng sợ mà!

Nông Tuyền không có chủ động ra tay, mà là chăm chú bảo vệ Triệu Hùng, cậu ấy đến cả máu chảy trên mặt cũng không muốn lau đi, bộ dáng nhìn vô cùng dữ tợn, giống như lệ quỷ bò ra từ Địa Ngục vậy.

Tên tóc đỏ thấy Triệu Hùng đang đi về phía anh ta, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, khiếp sợ cầu xin: “Đại ca, tại sao anh cứ phải làm khó tôi?”

Triệu Hùng tiến lên túm lấy cổ tên tóc đỏ, nhìn chằm chằm vào anh ta, lạnh lùng nói: “Đi li3m sạch nước bẩn trên bia đá cho tôi!” Nói xong dùng sức ném tên tóc đỏ đến gần bia đá.

Tên đầu trọc ở bên cạnh vô cùng buồn bực.

Cần phải nói, Triệu Hùng và Nông Tuyền không giống người Phí Ngọc Phong mời tới giúp đỡ, nếu nói không phải giúp đỡ thì cung không giống, bởi vì hai người này đã đánh bại vô số thuộc hạ của ông ta, điều càng quái dị hơn là cái người thanh niên nhìn nho nhã kia chỉ nhìn chằm chằm vào tóc đỏ, bắt anh ta li3m sạch nước bẩn trên bia đá.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tên đầu trọc hỏi Phí Ngọc Phong: “Thằng nhóc này là ai?”

Phó Ngọc Phong thấy thân thủ của Nông Tuyền lợi hại như vậy, vừ nãy Triệu Hùng một quyền đã đánh văng tóc đỏ ra xa mười mấy mét, nhất định thân thủ cũng không kém. Ông ta hừ mũi một tiếng, nói: “Ông Ô, e rằn chuyện hôm nay sẽ không tốt như vậy. Nói cho ông biết, anh ta chính là tài xế của ông Thiên Trung đó.”

Nghe Phí Ngọc Phong giới thiệu, tên đầu trọc suýt nữa bật cười thành tiếng.

Còn tưởng rằng là nhân vật trâu bò gì, không ngờ rằng chỉ là một thằng tài xế của Trần Thiên Trung.

Triệu Hùng túm tên tóc đỏ, kéo anh ta đến trước mặt tấm bia, nghiêm nghị quát: “Li3m sạch cho tôi!”

“Không... Không li3m!” Tên tóc đỏ ỷ có đại ca của mình làm chỗ dựa, kiên cường nói.

Triệu Hùng lạnh giọng nói: “Không li3m đúng không? Tao sẽ khiến cho mày tình nguyện li3m sạch sẽ.”

Bình luận

Truyện đang đọc