CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Mã Thời Sinh giới thiệu con trai Mã Bá Lộc của mình với mấy người ông chủ Thạch.

Mã Bá Lộc học theo Mã Thời Sinh, chào hỏi mấy người ông chủ Thạch: “Chào các ông chủ!”

Đám người ông chủ Thạch đánh giá Mã Bá Lộc một lượt, trông bộ dạng Mã Bá Lộc cao lớn sáng sủa, rõ ràng là nhân tài. Không phải cái loại thiếu gia ngồi mát ăn bát vàng, ấn tượng đầu tiên về Mã Bá Lộc rất tốt.

Ông chủ Thạch gật gật đầu, cúi người nói với Mã Bá Lộc: “Cậu Mã! Có rảnh thì tới Vân Hạng uống trà ngâm thơ nhé?”

“Vâng vâng! Nhất định sẽ còn tới nữa.” Mã Bá Lộc gật gật đầu.

Sau khi bố con Mã Thời Sinh rời khỏi “Vân Hạng”, liền về thẳng nhà. 

Mã Bá Lộc đi theo Mã Thời Sinh vào phòng sách, anh hỏi Mã Thời Sinh: “Bố! Bố đọc bài thơ Giang Hồ Hành đó, là mật hiệu của chúng ta sao?”

Mã Thời Sinh gật gật đầu, nói: “Không chỉ là mật hiệu, còn là tên gọi của thế lực nhà họ Mã chúng ta ở trong tối. Bố đặt tên là Phong Nam đường!”

“Phong Nam đường?”

Mã Bá Lộc đọc lên bài thơ “Giang Hồ Hành!”

Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất trường túy. Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ, bạch cốt như sơn điểu kinh phi. Trần sự như triều nhân như thủy, chích thán giang hồ kỉ nhân hồi!

Mã Thời Sinh nghe con trai Mã Bá Lộc đọc xong bài thơ “Giang Hồ Hành” này liền thổn thức không thôi.

Không vào giang hồ còn tốt, vừa vào giang hồ thì toàn tranh đoạt.

Vốn dĩ nhà họ Mã không muốn vào giang hồ, nhưng bản thân là gia tộc đứng đầu Hải Nam, đương nhiên hiểu rằng kinh doanh thì không thể rời khỏi giang hồ được. Cho nên, Mã Thời Sinh đã lót đường cho con trai Mã Bá Lộc từ lâu.

“Bố à, bố gọi mấy người kia là ông chủ, vậy mấy người kia đều là ông chủ sao?” Mã Bá Lộc hỏi.

Mã Thời Sinh cười cười, nói: “Đây đều là người tài ba khác biệt, đa số không phải người của Thần bảng. Có điều, bọn họ từng chiến đấu với người của Võ Thần bảng, thực lực tương đương với Thiên bảng, có người bằng Địa bang. Bình thường bố dựa theo sở trường của mỗi người bọn họ, giúp bọn họ đầu tư chút chuyện làm ăn, gọi bọn họ là ông chủ cũng không quá đáng. Chỉ có khi nhà họ Mã chúng ta có chuyện, thì mới triệu tập những người này tới.”

“Vậy Phong Nam đường có khoảng bao nhiêu người ạ?”

“Hiện tại có khoảng hơn năm mượi! Có một số ở nơi khác, không thể quay về được.” Mã Thời Sinh thở dài một tiếng, nói: “Thực ra, không phải bất đắc dĩ thì bố không muốn dùng đến con bài cuối cùng của nhà họ Mã đâu. Nhưng nếu như chúng ta không đi cứu Trần Văn Sơn, Triệu Hùng sẽ tới Nha Trang. Nếu như gặp nguy hiểm, thì bố cũng không biết đối mặt với người mẹ đã chết của cậu ta như thế nào. Dù sao thì, mẹ cậu ta cũng từng là ân nhân cứu mạng của bố.”

“Bố à! Nhà họ Mã chúng ta đã làm quá nhiều cho Triệu Hùng rồi, đủ đáp lại ơn nghĩa của bà ấy rồi.”

“Ơn nghĩa không thể đem ra đong đếm được. Nhớ năm đó...” Mã Thời Sinh lắc lắc đầu, nói: “Thôi! Đều là chuyện của những năm trước rồi, không nhắc tới làm gì! Con cho người đi quan sát động tĩnh bên nhà họ Lưu đi, lúc quan trọng như thế này, chúng ta không thể để xảy ra sai sót gì được.”

“Biết rồi ạ!” Mã Bá Lộc đáp một tiếng, xoay người rời khỏi phòng sách.

Nhà họ Lưu ở Nha Trang!

Sau khi Lưu Hải Yến và Ngân Châu hẹn nhau hành động vào ban đêm xong, Lưu Hải Yến đi tới phòng của Trần Văn Sơn và Tiết Ân, nói chuyện này cho Trần Văn Sơn.

Theo như kế hoạch, Tô Linh Nguyệt sẽ trợ giúp Trần Văn Sơn cứu “cô Kim Châu” ra ngoài, Lưu Hải Yến sẽ dẫn Tiết Ân ra khỏi nhà họ Lưu rồi tập hợp với mọi người.

Tất cả đã bàn bạc xong, chỉ đợi tới ban đêm!

Trần Văn Sơn lại không lo lắng tới vết thương của Tiết Ân, mà là việc Tiết Ân đã dùng hết máu rồi.

Bây giờ, nhà họ Lưu bảo vệ nghiêm ngặt, đến cả Lưu Hải Yến cũng khó mà thuận lợi đem máu vào. Trừ khi Trác Kỳ không ở đây, nếu không anh ta nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ,thậmchis có khả năng sẽ mượn chuyện này để tra xét chỗ của Lưu Hải Yến.

“Tiết Ân, vết thương của cậu khôi phục thế nào rồi?” Trần Văn Sơn quan tâm hỏi Tiết Ân.

“Đã khỏi được sáu bảy phần rồi!”

“Nhưng cậu sắp dùng hết máu rồi, cậu còn kiên trì được không?”

“Không phải đêm nay có thể rời khỏi nhà họ Lưu rồi sao? Nếu như thuận lợi đi ra ngoài, kịp thời lấy máu, thì chắc không sao đâu.” Tiết Ân nói.

Từ hồi Hoa Di châm cứu cho Tiết Ân, Triệu Hùng dùng máu của mình cho Tiết Ân uống, thì bệnh tình của Tiết Ân đã dần dần khống chế được.

Đương nhiên vẫn chỉ là không chế mà thôi, không phải chữa khỏi hoàn toàn.

Trần Văn Sơn gật gật đầu, nói: “Cô Yến nói, tối nay cô Ngân Châu sẽ nghĩ cách giữ chân Trác Kỳ hai tiếng đồng hồ. Kim Châu bị nhốt trong nhà giam phía Bắc, tới lúc đó Tô Linh Nguyệt sẽ giúp tôi, cô Lưu sẽ nhân cơ hội dẫn cậu rời khỏi nhà họ Lưu, trực tiếp đi hội họp với nhà họ Mã. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, có thể cùng nhau hội họp thì càng tốt.

Tiết Ân nghe thấy lời này của Trần Văn Sơn, cứ có cảm giác như đang có ý cảm khái vậy.

“Vân Sơn, không phải cậu làm chuyện dại dột gì đấy chứ?” Tiết Ân cau mày lại.

“Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ là nghĩ trước trường hợp xấu thôi. Giả dụ như tôi rơi vào trong tay nhà họ Lưu, thì cậu đừng quay lại cứu tôi. Cậu quay lại, chỉ có thể là hi sinh vô ích thôi.”

Tiết Ân cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu coi Tiết Ân tôi là loại người gì vậy! Cậu gắng sức cứu tôi, sao tôi có thể bỏ mặc cậu được, Tiết Ân tôi không phải là người sợ chết. Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết!”

Câu “muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết!” nói ra rất hùng hồn, không hề có ý định quay đầu.

Trần Văn Sơn vươn tay ra với Tiết Ân, cười cười nói: “Được! Vậy thì chúng ta sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!”

“Bộp!”

Tiết Ân vươn tay ra nắm chặt tay Trần Văn Sơn, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

Màn đêm buông xuống.

Trong phòng của Ngân Châu.

Ngân Châu thấy tay phải của Trác Kỳ bị thương, trong lòng âm thầm vui mừng, mặt thì giả vờ quan tâm, nói: “Sao anh lại bị thương vậy?”

Trác Kỳ tức giận hừ một tiếng, nói: “Đám điêu dân Điền gia Oa Tử bày mưu tính kế với anh, anh không cẩn thận liền trúng kế của bọn họ.”

“Chuyện này em nghe nói rồi, tiếng nổ vào tối hôm qua, là bọn họ làm sao?”

“Đúng vậy!” Trác Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Không biết đám dân điêu đó trốn ở đâu. Đợi anh tìm được bọn họ, thì phải giết chết bọn họ mới được.”

“Anh Kỳ, anh vẫn nên ít tạo nghiệp sát sinh đi! Lẽ nào anh không tin quả báo luân hồi sao? Tạo nghiệp, thì sớm muộn gì cũng phải trả lại.”

“Từ khi nào mà em tin cái này vậy?” Trác Kỳ cau mày lại.

Anh ta thấy hôm nay Ngân Châu mặc váy ngủ chất liệu vải ren trong suốt, ánh mắt toát ra vẻ thèm thèm thuồng.

Ngân Châu thấy Trác Kỳ nhìn chằm chằm mình, lộ ra vẻ cuồng nhiệt, đây chính là hiệu quả mà cô muốn.

“Anh Kỳ, sao anh lại nhìn chằm chằm người ta như vậy?” Làn da Ngân Châu trắng nõn, dưới ánh đèn lộ ra vẻ xấu hổ của thiếu nữ.

Trác Kỳ đi tới trước mặt Ngân Châu, ôm lấy Ngân Châu nói bên tai cô: “Ngân Châu, đêm nay em thật đẹp!” nói rồi, liền vừa thơm vừa hôn Ngân Châu.

Khi Trác Kỳ ôm Ngân Châu lên trên giường, mắt mày Ngân Châu mềm mại như tơ, khẽ cắn môi nói: “Anh Kỳ, tay của anh bị thương rồi. Hay là chúng ta đổi sang ngày khác đi!”

“Anh chỉ bị thương ở tay thôi, chỗ khác không bị thương. Hơn nữa, chúng ta vẫn cần phải tăng tiến võ công cùng với nhau, đúng lúc dùng để tu luyện Âm Dương Chung.

Rèm giường bị kéo lại, trăng trên bầu trời xấu hổ nấp vào sau đám mây.

Bình luận

Truyện đang đọc