CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng không ngờ Hoàng Nguyệt Ánh lại tìm một cậu ấm nhà giàu làm nam chính.

“Chị Ánh, sao chị lại chọn Hoàng Thiên Lãng? Chẳng lẽ là vì kéo tài trợ à?”

Hoàng Nguyệt Ánh nghe thấy giọng điệu của Triệu Hùng có phần không hài lòng, vội vàng giải thích: “Nhà Hoàng Thiên Lãng mở công ty vui chơi giải trí. Hơn nữa, hình tượng và bối cảnh thân phận của Hoàng Thiên Lãng rất phù hợp với yêu cầu về nam chính, có thể diễn ra được diện mạo vốn có.”

Triệu Hùng cũng không phản đối thẳng Hoàng Nguyệt Ánh, hai người lái xe của riêng mình về hướng công viên Nguyệt Đàm.

Sau khi đến chỗ quay phim ở công viên Nguyệt Đàm, Triệu Hùng thấy nhân viên của đoàn làm phim đang nghỉ ngơi. Anh hỏi ngôi sao nhỏ Lý Phương Nga là Phan Ngọc Anh đang ở đâu.

Lý Phương Nga nói cho Triệu Hùng biết, Phan Ngọc Anh đang ở trên xe RV, đạo diễn đang nói về diễn xuất với cô ấy.

Triệu Hùng đưa con gái cho Hoàng Nguyệt Ánh trông, anh sải bước về phía xe RV nghỉ ngơi và trang điểm của đạo diễn.

Khi bước đến gần xe RV, dựa vào thính lực của Triệu Hùng có thể nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện của người bên trong.

Nghe thấy đạo diễn Đỗ Minh Dương nói với Phan Ngọc Anh: “Cô Ngọc Anh, diễn viên phải có tinh thần hy sinh. Chỉ là bảo cô diễn cảnh hôn, cũng không bảo cô khỏa thân. Nếu cô từ chối quay cảnh hôn, chúng ta còn quay phim thế nào được?”

“Đạo diễn, trước khi quay phim rõ ràng đã nói cảnh hôn mượn góc máy, cũng không nói thật sự phải hôn!”

“Một bộ phim muốn hot thì phải thực tế. Nếu mọi người đều mượn góc máy thì sao có thể làm nổi bật tinh thần nghề nghiệp của diễn viên chứ.”

Lúc này, sau khi cửa xe RV được mở ra, nghe thấy Triệu Hùng lạnh lùng nói một câu: “Đạo diễn Dương, sau này cảnh hôn của Phan Ngọc Anh đều mượn góc máy. Nếu ông không thể quay cảnh như thế thì rời đi!”

Đỗ Minh Dương nghe thế ngây người, thấy một thanh niên nho nhã đẹp trai đứng sau mình.

Đỗ Minh Dương trợn mắt, lạnh lùng hỏi Triệu Hùng: “Cậu là ai? Cậu đã biết tôi là đạo diễn của bộ phim này mà còn dám mở miệng nói lời ngông cuồng, bảo tôi rời đi?”

“Tôi là Triệu Hùng!”

“Ông… ông chủ Triệu Hùng.”

Đỗ Minh Dương nuốt nước miếng, ông ta đã nghe đến hai người chủ của “Hùng Quang Nhật Hạ” từ lâu. Một người tên là Hoàng Nguyệt Ánh, một người khác tên là Triệu Hùng, mà Triệu Hùng mới là ông chủ lớn.

Bây giờ, giá cả thị trường của truyền hình và điện ảnh không quá phát đạt. Đỗ Minh Dương khó khăn lắm mới nhận được một kịch bản có giá trị như thế, kịch bản có nhà tư sản hùng hậu. Đang định mượn bộ phim này để trở mình, bởi vì mấy bộ phim ông ta quay trước đó đều bị treo rồi.

“Được… được, ông chủ Hùng! Mượn góc máy, mượn góc máy.” Đỗ Minh Dương không biết quan hệ của Triệu Hùng và Phan Ngọc Anh, thấy Triệu Hùng ra mặt bảo vệ cho Phan Ngọc Anh, mặt mày xám xịt xuống xe RV bên cạnh Triệu Hùng.

Sở dĩ Đỗ Minh Dương muốn để Phan Ngọc Anh quay cảnh hôn thật, nguyên nhân chính là vì Hoàng Thiên Lãng thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Phan Ngọc Anh. Nếu không, Hoàng Thiên Lãng cũng không thể đập hai nghìn vạn vào bộ phim này, nhất định phải làm nam chính của bộ phim này.

Phan Ngọc Anh thấy Triệu Hùng đột nhiên xuất hiện, vui vẻ hỏi: “Ngài Triệu Hùng, sao anh lại đến đây?”

“À, hôm nay là chủ nhật. Dao Châu muốn gặp cô, tôi đưa con bé đến xem cô quay phim.”

“Bé Dao Châu cũng đến sao?” Phan Ngọc Anh ngạc nhiên vui mừng nói.

Triệu Hùng hơi mỉm cười gật đầu.

Phan Ngọc Anh xuống xe RV, thấy bé Dao Châu ở không xa đang chơi đùa với Hoàng Nguyệt Ánh, đứng ở xa gọi tên “Dao Châu”.

Bé Dao Châu vừa thấy Phan Ngọc Anh liền kêu lên: “Cô giáo Ngọc Anh!”, mừng rỡ chạy tới.

Phan Ngọc Anh chạy lại ôm bé Dao Châu vào lòng, thơm vào mặt Dao Châu một cái.

Triệu Hùng thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy vui vẻ yên tâm.

Hoàng Thiên Lãng đã nhìn thấy Triệu Hùng, dĩ nhiên anh ta đã nghe nói đến tên tuổi của Triệu Hùng. Thấy đạo diễn Đỗ Minh Dương quay về, nhỏ giọng hỏi ông ta: “Đạo diễn Dương, sao rồi? Phan Ngọc Anh cô ấy có đồng ý không?”

Đỗ Minh Dương thở dài nói: “Cậu Lãng, không phải tôi không giúp cậu. Cậu cũng biết Triệu Hùng mới là ông chủ lớn của công ty giải trí Hùng Quang Nhật Hạ. Cảnh hôn của Phan Ngọc Anh đều phải mượn góc máy, suýt chút nữa thì tôi bị sa thải rồi. Thế nên, thứ cho tôi không có khả năng, không thể giúp cậu được.”

“***, cái tên Triệu Hùng này thật mẹ nó phiền phức.”

Hoàng Thiên Lãng biết Triệu Hùng này không đơn giản, dù là tài xế Trần Thiên Hà, mình sầu lo làm buôn bán. Huống hồ, ngay cả nhà siêu cấp giàu như Hán Vân Hiển và Hà Quý Nam cũng đều bị tên Triệu Hùng này chém dưới vó ngựa, Hoàng Thiên Lãng thực sự không có gan dám đắc tội với Triệu Hùng. 

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Đỗ Minh Dương đưa ra yêu cầu tiếp tục quay phim với Hoàng Nguyệt Ánh.

Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ánh nhìn Triệu Hùng, thấy Triệu Hùng gật đầu thì nói với Đỗ Minh Dương: “Đạo diễn Dương, ông nên lo việc của ông đi. Chúng tôi chỉ đến xem một chuyến, không ảnh hưởng đến công việc bình thường.”

Trong lòng Đỗ Minh Dương nghĩ: còn nói là không ảnh hưởng. Vừa nãy suýt chút nữa thì mình bị Triệu Hùng sa thải rồi.”

Đỗ Minh Dương bảo trợ lý tiếp tục quay phim, chỉ thấy trợ lý cầm loa kêu: “Tất cả nhân viên vào vị trí, tiếp tục quay phim. Cảnh số 316, lần thứ 8! Nam chính, nữ chính vào vị trí.”

Chỉ thấy Hoàng Thiên Lãng và Phan Ngọc Anh cùng đứng dậy, hai người chăm chú nhìn đối phương.

Đây vốn là phần diễn tình cảm thắm thiết ấm áp giữa hai vợ chồng, nhưng ánh mắt của Hoàng Thiên Lãng như thể sắc lang, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào gương mặt trái xoan xinh đẹp của Phan Ngọc Anh.

Trợ lý hô một tiếng: “Bắt đầu!”

Chỉ thấy Hoàng Thiên Lãng bắt đầu đọc lời thoại.

Hoàng Thiên Lãng đọc lời thoại cũng không đúng chuẩn, cơ bản là diễn viên lồ ng tiếng đang phối âm cho anh ta. Lúc Hoàng Thiên Lãng ôm cái eo nhỏ của Phan Ngọc Anh, bởi vì dùng sức hơi mạnh nên Phan Ngọc Anh bị đau.

Thấy đạo diễn không hô “Cắt”, Phan Ngọc Anh phải cố gắng nhẫn nhịn ánh mắt thô t ục của Hoàng Thiên Lãng, đang định diễn nụ hôn mượn góc máy với anh ta.

Lại nghe thấy Triệu Hùng hô một tiếng “Cắt!”, động tác của tất cả mọi người ở đó đều dừng lại.

Bởi vì Đỗ Minh Dương quá tập trung và chú tâm, cũng không biết là ai hô “Cắt!”, không nhịn được hô một tiếng: “Tôi còn chưa kêu cắt, sao lại dừng hết rồi? Vừa nãy ai hô cắt?”

Miệng Triệu Hùng ngậm điếu thuốc, từ từ bước ra giữa, lạnh nhạt nói với Đỗ Minh Dương: “Đạo diễn, vừa nãy là tôi hô cắt!”

Đỗ Minh Dương thấy lại là Triệu Hùng quấy rối, sự tức giận ban nãy ngay lập tức biến mất không còn gì, dùng giọng nói cung kính hỏi Triệu Hùng: “Ông chủ Hùng, trong quá trình quay phim có chỗ nào cậu không hài lòng sao?”

Triệu Hùng hút một hơi thuốc, nói: “Quay phim thì tôi rất hài lòng. Tôi chỉ không hài lòng với nam chính này thôi!” Nói rồi chỉ về phía Hoàng Thiên Lãng.

Hoàng Thiên Lãng vẫn luôn không dám lên tiếng, chính là sợ xui xẻo nếu dính dáng đến Triệu Hùng. Không ngờ đến cuối cùng Triệu Hùng vẫn gây rắc rối với mình.

Hoàng Thiên Lãng anh ta không ăn chay, đương nhiên là không e sợ gì Triệu Hùng. Lại nói, anh ta cũng đầu tư hai nghìn vạn cho bộ phim chiếu mạng này, cũng tính là một cổ đông.

Hoàng Thiên Lãng lạnh lùng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh đừng ức hiếp người quá đáng. Nói cho anh biết, tôi cũng là một trong những người đầu tư cho bộ phim này.”

Triệu Hùng hút một hơi thuốc, nói với Hoàng Thiên Lãng: “Hoàng Thiên Lãng, tại sao anh lại đầu tư cho bộ phim này, tại sao lại muốn làm nam chính của bộ phim này, trong lòng anh biết rõ, còn cần tôi nói ra sao? Tiền anh đầu tư cho bộ phim này đều sẽ trả đủ số cho anh. Lập tức cút khỏi đoàn làm phim này cho tôi, bộ phim này không cần anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc