CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Không kìm chế được  ở bên tai Triệu Khang hét to lên, Triệu Hùng lại không hề tiến vào trong phòng.

Thẳng tới khi Nông Tuyền không nghe thấy gì nữa mới lên tiếng nhỏ giọng hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, có cần tôi vào xử lý Triệu Khang không?”

“Không cần đâu!” Triệu Hùng lắc đầu nói.

Lại nghe thấy Triệu Khải Nghĩa nói: “A Khang, chúng ta ai cũng hiểu được tâm trạng bây giờ của cậu, nhưng mà anh hai lại phản bội nhà họ Triệu đây là chuyện không thể thay đổi được. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Còn chuyện của bố cậu nữa, sớm đưa ông ấy lên đường thôi! Sau khi sắp xếp xong hậu sự của anh hai thì cậu theo chúng tôi về nhà họ Triệu đi.”

Triệu Khang cõng thi thể của Triệu Khải Nhân bố anh ta trên lưng, trừng mắt nhìn Triệu Khải Thời và Triệu Khải Nghĩa và nói: “Triệu Khang tôi không cần sự thương cảm của các người, các người vẫn nên thu bộ mặt bẩn thỉu kinh tởm đó của mình lại đi! Hậu sự của bố tôi sẽ do tôi tự mình giải quyết. Các người tránh xa!”

“Triệu Khang! Cậu muốn làm gì?”  Sắc mặt của Triệu Khải Thời trầm xuống, ông ta tức giận với Triệu Khang.

Triệu Khang cũng tức giận hét lên: “Tôi làm gì cũng không cần các người quan tâm.” Nói xong anh ta đẩy Triệu Khải Thời ra cõng thi thể của Triệu Khải Nhân  đi ra khỏi phòng.

Nhìn thi thể của Triệu Khải Nhân được Triệu Khang cõng đi ra xa thì Triệu Hùng nói với Triệu Khải Thời đang bước từ phòng ra: “Bố, vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Triệu Khải Thời nói: “Chúng ta cứ đi theo đã rồi tính sau!”

Triệu Hùng “Vâng” một tiếng sau đó một hàng năm người nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Thấy đám người Triệu Khang và Triệu Hùng cuối cùng cũng rời đi rồi thì quản lý khách sạn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện có người chết trong khách sạn đã được truyền ra bên ngoài rồi, ông ta bây giờ phải nghĩ cách dẹp chuyện này xuống mới được.

Sau khi Triệu Khang đi ra cửa thì anh ta trực tiếp đi lên một chiếc taxi đang đậu ở cửa khách sạn.

Tài xế còn cho rằng Triệu Khang đang cõng một người say trên lưng, người đó vừa lái xe vừa hỏi Triệu Khang: “Anh muốn đi đâu?”

Triệu Khang tùy tiện hỏi: “Có ngọn núi nào ở phía Bắc của tỉnh ta không?”

“Có chứ, là ngọn núi Thúy Bình.”

“Vậy tới đó đi!”

Giây phút này sắc trời cũng đã tối. Từ khách sạn đi tới núi Thúy Bình ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng, lúc đó bầu trời chắc chắn sẽ đen như mực.

Tài xế lái xe nói với Triệu Khang: “Anh à, từ Thúy Bình quay trở lại đây tôi thiệt quá, có thể gọi là chạy không công! Nếu như anh cho thêm chút tiền thì tôi mới có thể đi tới đó được!”

“Bao nhiêu?” Triệu Khang hỏi.

“Ba trăm thôi!” 

“Được rồi!” Triệu Khang gật đầu. Đột nhiên lại hỏi một câu: “Trên xe của anh có mấy cái đồ vật để đào xúc không?”

“Có một cái xẻng, bình thường dùng để phòng thân.”

“Anh giúp tôi một chuyện tôi cho ba triệu.”

“Chuyện gì vậy anh?” Tài xế giật mình.

Cả một tháng anh ta trở khách cũng chỉ kiếm được năm bảy triệu. Mà ba triệu chính là đủ số tiền anh ta làm được nửa tháng.

Triệu Khang cũng không giấu diếm, anh ta trực tiếp nói với tài xế: “Bố tôi đột nhiên bị xuất huyết não và chết trong khách sạn, tôi muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh để an táng ông ấy. Anh giúp tôi đào hố là được.”

“Chết rồi ư?” Tài xế quay đầu lại nhìn, sợ tới nỗi hồn bay phách lạc.

Trời vừa mới chớm tối đã trở một xác chết, đúng là đen đủi mà! Nhưng mà có thể ở trong một khách sạn năm sao cao cấp của thành phố thì chắc chắn không phải là người thiếu tiền rồi.

“Anh à, tôi chưa từng làm việc này bao giờ. Anh thêm chút tiền nữa mới được. Năm triệu đi. Chỉ là tôi chỉ phụ trách đào hố cho anh thôi.”

“Được.” Triệu Khang nói xong thì bắn tiền cho tài xế.

Nghe thấy tiếng tiền ting ting thì trong lòng của tài xế dần dần cảm thấy đỡ sợ hơn và vui mừng.

Làm nghề này của anh ta loại khách này cũng đã gặp qua rồi. Chuyện này tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng mà lại có tiền. Chuyến này quá xứng đáng!

Triệu Hùng lái xe đèo Triệu Khải Thời bố mình, chú ba Triệu Khởi Nghĩa, Nông Tuyền và Tiết Ân thì ngồi một chiếc xe khác đi theo sau.

Tài xế lái xe nhìn thấy ở đằng sau có xe đi theo mình thì quay đầu lại hỏi Triệu Khang: “Này anh ở đằng sau có xe đi theo chúng ta.”

‘Không cần để ý tới bọn họ, đám người đó anh em họ hàng vô nhân tính của tôi.” Triệu Khang trả lời.

Tài xế ‘Ồ” một tiếng cũng không hỏi gì nữa.

Sau khi đi tới núi Thúy Bình thì Triệu Khang cõng Triệu Khải Nhân trên lưng, tài xế lấy xẻng từ trong cốp xe ra đi theo anh ta.

Triệu Khải Khải Thiên, Triệu Khải Nghĩa dẫn theo Triệu Hùng tiến lên núi.

Đến một địa điểm ở lưng chừng núi, sau khi Triệu Khang xác định xong vị trí thì nói với tài xế: “Chính là chỗ này, anh đào đi.”

Tài xế trả lời một tiếng sau đó cầm xẻng lên bắt đầu đào.

Hai ngày trước ở đây mưa rất to, đất còn đang rất mềm. Rất nhanh thì tài xế đã đào được một cái hố vừa cho một người nằm xuống.

Triệu Khải Thời nhìn thấy Triệu Khang muốn an táng  Triệu Khải Nhân ở một nơi hoang vu hẻo lánh này thì ông ấy liền nói với Triệu Khang: “A Khang, hay là đem thi thể của bố cậu đi hỏa táng nhé?”

“Không cần ông lo.” Triệu Khang trừng mắt nhìn Triệu Khải Thời sau đó tức giận nói một câu.

Triệu Hùng nhìn thấy Triệu Khang tức giận với bố mình như thế thì định tiến lên dạy dỗ Triệu Khang một trận để anh ta tỉnh táo lại, nhưng lại bị Triệu Khải Thời ngăn cản lại.

Triệu Khải Thời lắc đầu với Triệu Hùng, biểu thị nhắc nhở anh không nên hành động hấp tấp.

Triệu Khang đặt thi thể của Triệu Khải Nhân vào trong hố, sau đó lấy chiếc xẻng từ trong tay tài xế, anh ta xúc từng xẻng đất một lấp đầy thi thể của Triệu Khải Nhân.

Sau khi lấp xong thì anh ta tìm một tấm gỗ có hình thù đặc trưng sau đó cắm lên trên phần mộ của Triệu Khải Nhân và quỳ xuống nói: “Bố, con trai chỉ có thể  tạm thời chôn bố ở đây trước. Đợi khi nào con thành đạt rồi con sẽ lại tới tổ chức tang lễ khác cho bố. Bố yên tâm đi, những người hại chết bố, con sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào đâu! Người khác không nhìn thấy lòng tốt của bố thì Triệu Khang con cũng sẽ không để bọn họ sống yên ổn đâu.”

Nghe thấy như thế thì Triệu Khải Thời và Triệu Khải Nghĩa đưa mắt nhìn nhau.

Triệu Hùng nghe thấy cũng nhăn chặt đầu lông mày lại, từ trong lời nói của Triệu Khang không khó có thể nghe ra được anh ta muốn báo thù.

Triệu Khải Thời lên tiếng nói: “A Khang, cậu vẫn nên quay trở về nhà họ Triệu với chúng tôi trước đi! Bố của cậu chết vì bị hạ thuốc độc, Tây Giao mới chính là kẻ thù của chúng ta. Chúng ta nhất định sẽ đòi công đạo từ phía Tây Giao.”

Triệu Khang tựa như không nghe thấy gì cả, anh ta quỳ trên mặt đất sau đó dập đầu ba vái trước mộ của bố mình.

Sau đó anh ta đứng dậy nói với người tài xế đang đứng bên cạnh: “Chúng ta đi thôi!”

Khi Triệu Khang đi qua người của Triệu Khải Thời thì anh ta dừng lại, ánh mắt lộ ra tia băng ra, và anh ta lạnh lùng nói: “Thù của bố tôi, không chỉ có Tây Giao mà còn có cả các người.”

“Các người đợi đó cho tôi, Triệu Khang tôi nhất định sẽ quay lại báo thù.”

Triệu Hùng một tay nắm lấy cổ áo của Triệu Khang và tức giận nói: “Triệu Khang, cậu đừng cho rằng tôi không dám làm gì cậu! Bố cậu đã làm những chuyện gì thì trong lòng cậu rự rõ. Có thể nói ông ta chết là do tự mình gây ra.”

Triệu Khang nhìn Triệu Hùng không chút sợ hãi nào nói: “Triệu Hùng, tôi biết tôi của bây giờ không thể đánh bại anh! Anh có thể g iết chết tôi ngay bây giờ, nếu như anh không giết được tôi thì sẽ không bao giờ khiến tôi thôi việc báo thù.”

“Cậu...” Triệu Hùng giơ nắm đấm lên, đấm một phát vào mặt Triệu Khang.

Tuy rằng Triệu Hùng không sử dụng nội lực cũng không dùng quá nhiều sức. Nhưng một đấm này đấm Triệu Khang rụng hai cái răng  văng ra cách đó không xa.

Triệu Khang vùng vẫy bò từ trên mặt đất dậy và lảo đảo đi về phía Triệu Hùng, trong đôi mắt anh ta lóe lên một tia sáng lạnh lẽo như rắn độc.

“Đánh đi, có bản lĩnh thì bây giờ đánh chết tôi đi! Hãy nhớ rằng nếu như anh không đánh chết tôi thì  Triệu Khang tôi xin thề nhất định sẽ quay lại tìm các người báo thù.”

Bình luận

Truyện đang đọc