CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tộc trưởng nghe xong lời kể của Tiểu Đậu, ông nắm lấy tay của cậu bé đi đến trước mặt nhóm của Triệu Hùng.

Ông thi lễ chào đón nhóm của Triệu Hùng, Triệu Hùng học theo tộc trưởng trả lễ cho ông.

“Cảm ơn các người đã đưa cháu của tôi về!” Tộc trưởng nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng mỉm cười, bảo: “Chúng tôi sau khi biết được chuyện của Tiểu Đậu, thấy tiện đường nên đã đưa Tiểu Đậu đi cùng. Nhưng mà, các ông sau này phải để mắt kỹ đến đứa trẻ trong nhà hơn đấy, chớ lại để bọn buôn người bắt cóc nữa.”

Tộc trưởng thở phào một phơi, nói: “Bố mẹ của đứa trẻ này, vài năm trước đó đi ra bên ngoài làm việc, đều bị tai nạn qua đời, chỉ còn lại tôi và Tiểu Đậu nương tựa nhau sống qua ngày. Sau đó, có người đến tìm thôn Lan Thảo chúng tôi, nói là muốn thu mua lại đặc sản của thôn. Kết quả là, tâm địa của những người này không tốt lành gì, bắt cóc Tiểu Đậu của tôi đi. Tôi tưởng rằng, cả đời này không còn gặp lại được Tiếu Đậu nữa. Không ngờ là, trước khi nhắm mắt lại có thể gặp lại thằng bé. Cảm ơn các người!”

Tộc trưởng một lần nữa thi lễ với nhóm của Triệu Hùng.

“Tộc trưởng, ông khách khí quá rồi!” Triệu Hùng trả lễ với Tộc trưởng.

Tộc trưởng quay đầu nói với chú Ô: “Vương Tài, mau gọi vợ cậu ra đây giúp làm cơm. Đêm nay, chúng ta phải mở tiệc tiếp đãi khách quý.”

“Vâng! Tôi bây giờ đi ngay.” Chú Ô gật đầu, mau chóng chạy ra khỏi nhà của Tộc trưởng.

Nhóm Triệu Hùng được Tộc trưởng mời vào trong nhà ngồi.

Ông tự tay pha ra một ấm hồng trà, khi muốn rót trà cho Triệu Hùng,  Triệu Hùng lập tức lấy đứng dậy đi đến, rót một ly cho Tộc trưởng trước, tiếp đó, anh lại rót cho Hoa Di, anh cũng tự rót cho mình một ly, khi đến lượt của Hà Ngọc Kỳ thì anh lại trực tiếp đặt ấm trà xuống trước mặt cô.

Hà Ngọc Kỳ liếc Triệu Hùng một mắt, cầm ấm trà lên tự rót cho mình một ly.

Tiểu Đậu về đến nhà cực kỳ vui mừng, cậu bé kéo lấy Triệu Niệm đến bên trong khuôn viên chơi đùa.

Nhưng mà, trong lòng Hoa Di lại vô cùng lo lắng. Cô biết được Tiêu Độc trong người Tiểu Đậu đến lúc tái phát rồi.

Người của thôn Lan Thảo, đều mặc lên người các trang phục dân tộc đặc sắc, nam thì trên đầu đeo băng đô, nữ thì mang lên người những trang sức bạc.

Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ vừa đặt chân đến đây thì đã thích nơi này rồi.

Cái thôn này tuy rằng hơi xa xôi, dường như không ai nhòm ngó đến, một nơi chẳng sánh bằng ánh hào quang của những đô thị lớn. Nhưng ở đây, đất lành chim đậu, phía trước mắt ngoài vô vàn ngọn núi, thì là đồng ruộng tươi xanh. Đến mùa thu, cảnh quan nơi đây mới được hổ danh là đẹp không tỳ vết. Nơi đây như là một tiên cảnh vậy, nó có thể làm cho những dân cư thành thị gỡ bỏ những mỏi mệt trong một ngày dài, quay về với quê vườn, quay về với thiên nhiên.

Tộc trưởng nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, các người là người ở đâu thế?”

Triệu Hùng “Ồ!” lên một tiếng, linh động trả lời: “Tôi là người Hà Đông!”

Triệu Hùng nói vậy không hề sai chút nào cả, anh ta sinh ra ở Hà Đông, sau đó di cư ra nước ngoài sống, sau đó lại đến Hải Phòng sinh sống. Có thể nói, từ bắc xuống nam đều là nhà anh. 

Anh đúng thật là một người sinh ra ở miền Nam, sinh sống tại miền Bắc thật sự.

Tộc trưởng gật đầu, nói: “Hà Đông tốt đây! Trên có Chùa Một Cột, dưới có Hồ Hoàn Kiếm, tôi cũng không giấu gì anh, cả đời của tôi, chỉ được vinh hạnh ghé Hà Đông một lần,  nhưng ấn tượng với chỗ đó lại vô cùng sâu đậm!”

“Mà các người đến Vân Hương du lịch hay sao?” Tộc trưởng hỏi thăm.

“Đến đó công tác, sẵn tiện du lịch một thể luôn!”

“Vậy người Hà Đông các người phải cẩn thận đấy! Nơi đây của chúng tôi hơi cao, những người ngoại địa như các anh sợ sẽ có tình trạng khó thở. Đặc biệt phải cẩn thận khi đi đến một số nơi núi cao đấy.”

Vừa nhắc đến cụm từ “núi cao”, Triệu Hùng và Hoa Di ngước nhìn nhau ngay.

Đừng nhìn bộ dạng của “Tộc trưởng” đã gần tám mươi tuổi này, ngoài việc tay cầm cây trượng thì nói chuyện vẫn rất rành mạch rõ ràng.

Hoa Di là một bác sĩ, vừa nhìn đã biết, gân cốt của “Tộc trưởng” này vẫn còn rất khỏe khoắn. Có lẽ do lối sống hằng ngày, hoặc cũng có thể là liên quan địa lý đặc biệt của nơi.

“Cảm ơn Tộc trưởng!” Triệu Hùng gật đầu cảm ơn.

Anh vốn dĩ tính nhân cơ hội này để hỏi thăm Tộc trưởng về vụ truyền nhân chung độc. Nhưng mà khi vừa tới Lan Thảo mà đã hỏi chuyện này, thì cảm thấy hơi đường đột quá.

Ánh mặt của Triệu Hùng hướng về phía Hoa Di, Hoa Di lập tức bắt ý, mở lời hỏi: “Tộc trưởng, tôi có thể hỏi ông chuyện này không?”

Tộc trưởng gật đầu bảo: “Cô hỏi đi!”

“Thể chất của Tiểu Đậu vô cùng yếu ớt, đứa trẻ này nếu như không phải trúng Tiêu Độc, e rằng có khả năng không qua nổi 10 tuổi, mà đã chết khi mới vừa sinh ra rồi. Là ai đã nghĩ ra phương pháp dùng Tiêu Độc, đẩy chùng cổ vào trong người cậu bé vậy?” Hoa Di hỏi.

Tộc trưởng nghe xong, đôi mắt ông mở to ra, sắc mặt chìm xuống, nghiêm túc hỏi: “Các người rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết được cơ thể của Tiểu Đậu yếu ớt và chuyện có Tiêu Độc trong người?”

Triệu Hùng sợ Tộc trưởng hiểu lầm, mau chóng giải thích nói: “Tộc trưởng, người bên cạnh đây của tôi là một vị bác sĩ. Y thuật của cô ta vô cùng cao siêu, nên là trong lúc điều trị cho Tiểu Đậu thì phát hiện thế sự bất thường trong cơ thể cậu bé.”

“Tiểu Đậu sao rồi?” Tộc trưởng vội vàng hỏi thăm bệnh tình cậu bé.

Hoa Di mở lời: “Tiêu Độc được gieo trong người Tiểu Đậu đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi. Đứa trẻ này cùng lắm chỉ có thể sống thêm 10 năm nữa, đồng thời, sớm muộn cũng sẽ phải gánh chịu sự dày vò của Tiêu Độc đem đến.”

Tộc trưởng nghe xong, cả người cứng đơ ra đó.

Sau một hồi, ông mới thả phào một hơi dài, nói: “Mạng của đứa trẻ này thật là khổ! Vài năm trước, thanh niên của thôn này không nhịn được sự cám dỗ của thế giới bên ngoài, ai nấy đều muốn ra ngoài làm công kiếm tiền. Sức khỏe của Tiểu Đậu lúc đó rất yếu ớt, thôn chúng tôi vốn có một bác sĩ già, cũng chuẩn đoán rằng Tiểu Đậu sẽ không qua khỏi 10 tuổi. Ba mẹ của Tiểu Đậu vì muốn chữa bệnh cho Tiểu Đậu cho nên đã đi ra ngoài làm việc kiếm tiền. Kết quả thì họ…” 

Nói đến đây, nước mắt của Tộc trưởng tự nhiên rơi xuống.

Ông dùng tay áo lau đi nước mắt, và tiếp tục: “Sau đó, bố mẹ của Tiểu Đậu không còn nữa, chỉ có mình tôi dẫn theo Tiểu Đậu sống với tôi. Tôi dẫn Tiểu Đậu đến tìm người bác sĩ đó, ông ta là bạn tôi. Ông ta nói chỉ có một cách có thể kéo dài tuổi thọ của Tiểu Đậu, đó chính là gieo cổ chủng vào trong người Tiểu Đậu. Nhưng mà nó cũng chỉ có thể kéo dài thêm 10 nữa thôi. Để xem đến lúc đó có vị thần y nào có thể giải quyết được vấn nạn này không.”

Triệu Hùng nhìn vào Hoa Di.

Trên thế giới này, nếu như ngay cả Hoa Di cũng bó tay với loại Tiêu Độc này, thì e rằng không kiếm được ai có thể chữa khỏi cho Tiểu Đậu nữa.

“Tôi biết được TIểu Đậu một khi bị trúng Tiêu Độc, sau này sẽ bị nó dày vò. Nhưng tôi đã mất đi đứa con trai và con dâu rồi, tôi không thể để mất Tiểu Đậu nữa.”

Triệu Hùng nhìn thấy Tộc trưởng than khóc bi thương, cũng thông cảm cho cảm xúc của ông bây giờ.

Ông đã là người đã ngưỡng 80 rồi, bắt ông chịu một chuỗi đả kích như vậy, đổi là ai cũng không thể chịu đựng được.

Chính ngay lúc này, Triệu Niệm xông vào.

“Không… không ổn rồi! Tiểu Đậu, bệnh của cậu bé phát tác rồi, cậu đang nằm lăn lộn trong sân đấy.”

Mọi người nghe thấy, sắc mặt đều thay đổi cả.

Triệu Hùng và Hoa Di lập tức chạy thẳng ra ngoài, Tộc trưởng, Triệu Hiền và Hà Ngọc Kỳ chạy theo sau. Đi đến họ chỉ thấy được nét mặt đau khổ tột cùng của Tiểu Đậu, trên người cậu dính đầy đất cát, cả người lăn lộn không ngừng trên đất.

Bình luận

Truyện đang đọc