CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trên đường đến “Thủy cung”, Triệu Hùng dùng điện thoại di động để tìm đường tới cửa hàng bán đồ ăn nhanh KFC. Sau đó xuống xe, mua bốn cái bánh mì hamburger.

Anh và Dao Châu mỗi người một cái, vì Văn Hải đang tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn mỗi bữa cực kỳ lớn nên Triệu Hùng để cho cậu hai cái hamburger.

Triệu Hùng nhanh chóng xử lý xong một chiếc hamburger sau đó trực tiếp lái xe đi thẳng.

Từ gương chiếu hậu, anh ngắm nhìn cô con gái Dao Châu và Văn Hải đang say sưa ăn bánh mì kẹp thịt, trong lòng dâng trào cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Mặc dù Văn Hải không phải là con ruột của Triệu Hùng, nhưng Triệu Hùng vẫn luôn coi cậu bé như con ruột của mình, trước nay chưa từng để cậu cảm thấy thiếu thốn về mặt vật chất.

Văn Hải cũng rất biết ơn, ngoài việc luyện tập thư pháp và võ thuật hàng ngày, cậu còn chủ động chịu trách nhiệm dạy Dao Châu làm bài tập. Điều này khiến Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh bớt phải lo lắng rất nhiều. Hơn nữa trong cuộc sống hàng ngày, Văn Hải đi đâu cũng che chở cho Dao Châu, coi cô bé như em gái ruột của mình.

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ghi nhận hết tất cả những hành động này, cho nên họ rất hài lòng với biểu hiện của Văn Hải.

Đến “Thủy cung”, Triệu Hùng mới dừng xe lại.

Chỉ thấy Kim Trung mang theo Đường Thất cùng một người có dáng vẻ giống như vệ sĩ khác đi tới.

Sau khi ông cụ Khổng đột phá “Thiên bảng” và được thăng chức lên “Thần Bảng”, Triệu Hùng đã trở thành người đứng đầu của “Thiên bảng”. Do đó, anh đi ra ngoài không cần phải mang theo vệ sĩ. Chỉ cần không gặp mặt cao thủ thuộc “Thần Bảng”, anh tự tin rằng mình có thể đối phó được tất cả. Hơn nữa, trong tỉnh Thanh Hóa vẫn còn Kim Trung giúp đỡ, Triệu Hùng không cần phải lo lắng đến vấn đề an toàn một chút nào. 

Một tay Triệu Hùng ôm con gái Dao Châu, một tay dắt Văn Hải đi về phía Kim Trung.

“Kim Trung, để cậu phải đợi lâu rồi!” Triệu Hùng bước lại gần, nở nụ cười chào hỏi với Kim Trung.

Kim Trung cười nói: “Lâu mấy cũng phải chờ!”

Dao Châu và Văn Hải cúi đầu chào Kim Trung: “Chú Kim Trung!”

“Dao Châu, Văn Hải, hai đứa có khỏe không?” Trong ánh mắt Kim Trung lộ ra vẻ cưng chiều.

“Hùng, cậu dạy dỗ bọn trẻ không tệ!”

“Dao Châu và Văn Hải đều hiểu chuyện hơn xưa rồi!” Triệu Hùng tự hào nói.

Lúc này, ánh mắt Triệu Hùng rơi vào người vệ sĩ bên cạnh Đường Thất.

Chỉ nhìn qua anh đã thấy kỹ năng của người đàn ông này tốt hơn Đường Thất.

“Kim Trung, người anh em này trông hơi lạ mặt, có định giới thiệu với tôi một chút không?” Triệu Hùng nói.

“Ồ! Quên mất không giới thiệu với cậu. Đây là Đường Ngũ, đàn anh của Đường Thất.”

“Cũng từ phái Đường Môn?”

“Không tệ!” Kim Trung gật đầu.

Nhà họ Kim và phái Đường Môn có mối liên hệ khá sâu xa. Cho nên nhà họ Kim mới có địa vị lớn trong xã hội, không chỉ bởi vì tiền, mà còn vì mối quan hệ chặt chẽ với người của “phái Đường Môn”.

Ohái Đường Môn được mệnh danh là nơi cất giấu những ám khí tốt nhất trên thế giới.

Thứ hạng của Đường Thất trong “Bảng Võ thần” tuy chỉ mới mười tám nhưng mười cao thủ đứng đầu gặp phải anh ta cũng phải đau đầu.

Nếu là cận chiến, Đường Thất không thể chiếm được lợi thế. Nhưng nếu giãn ra đủ khoảng cách, ám khí của phái Đường Môn nhất định sẽ khiến cho đối thủ phải rụt rè.

Kim Trung nói: “Đường Ngũ là cao thủ Thiên bảng, đến đây để giúp tôi!”

Một Đường Ngũ, thêm cả Đường Thất, nếu như những anh em khác của “phái Đường Môn” cũng đến đây, họ nhất định sẽ trở thành một thế lực đáng sợ. May mà Kim Trung là bạn bè của anh: “phái Đường Môn” cũng coi như ở phe bạn bè, điều này khiến Triệu Hùng cảm thấy an toàn không ít.

Triệu Hùng gật đầu với Đường Ngũ nói: “Xin chào!”

“Chào anh Hùng!” Đường Ngũ lễ phép chào Triệu Hùng.

Khi hai bên bắt tay, Đường Ngũ cố ý dùng sức cầm lấy tay Triệu Hùng.

Sức lực này chỉ để thăm dò, bởi vì anh ta nghe nói Triệu Hùng cũng là cao thủ Thiên bảng. Nhưng điều khiến Đường Ngũ cảm thấy khó hiểu nhất chính là trong cơ thể của Triệu Hùng hoàn toàn không có hơi thở của kẻ mạnh.

Võ công của Triệu Hùng hơn hẳn Đường Ngũ, hoàn toàn có thể khống chế được nội lực bên trong để bản thân trông không khác gì người thường.

Không phải người thuộc “Thần bảng” thì không thể nhìn thấy được tu vi của Triệu Hùng. Hơn nữa, từ khi Triệu Hùng trở thành người đứng thứ hai của “Thiên bảng” cũng không đến “Võ Thần Đường” kiểm tra lại, chính lão ăn mày và ông cụ Khổng đã nói với anh rằng tu vi của anh đạt tới vị trí thứ hai của “Thiên bảng”.

Triệu Hùng cũng muốn có cơ hội so tài với cao thủ đứng thứ hai “Thiên bảng” xem rốt cuộc kẻ nào mạnh kẻ nào yếu.

Thấy Đường Ngũ đang thử mình, Triệu Hùng không tỏ vẻ gì bên ngoài, nhưng bên trong lại âm thầm tăng thêm một chút lực.

Tay của Đường Ngũ lập tức cảm thấy như bị một chiếc kìm kẹp chặt, sắc mặt hơi đỏ lên. Anh ta vội vàng gia tăng sức mạnh chống trả.

Tuy nhiên, dù Đường Ngũ có phản công như thế nào, sức mạnh của anh ta đều như vũng bùn lầy bị Triệu Hùng đánh tan thành hư vô.

Triệu Hùng đoán Đường Ngũ đã dùng tới khoảng tám mươi phần trăm sức lực của mình, lúc này mới buông tay, cười nói: “Công phu của người anh em Đường Ngũ này không tệ!”

Đường Ngũ chắp tay nói với Triệu Hùng: “Cám ơn anh Hùng đã nể mặt!”

Kim Trung là một người bình thường, đến lúc này mới nhận ra Đường Ngũ và Triệu Hùng đã hoàn thành một cuộc tỷ thí trong âm thầm.

Kim Trung cũng không tức giận, chỉ cười haha vỗ vai Đường Ngũ nói: “Đường Ngũ, thế nào, tôi đã nói công phu của người anh em này không tệ đúng không?”

Đường Ngũ lộ ra vẻ khó xử, sau đó nói: “Đâu chỉ không tồi, thậm chí còn có thể giết tôi chỉ trong vài giây. Có điều tôi hơi tò mò, người có kỹ năng như anh Hùng vốn dĩ không nên vắng lặng vô danh mới đúng, sao không thấy được tên anh trên bảng xếp hạng của Bảng Võ thần?”

Triệu Hùng cười nói: “Thứ hạng của tôi trên Bảng Võ thần vẫn còn đang dậm chân tại chỗ, tôi chưa đi Võ Thần Đường để kiểm tra lại!”

“Công phu của anh Hùng chỉ sợ đã đủ sức xếp vào mười vị trí đứng đầu.” Đường Ngũ hâm mộ nói.

Triệu Hùng cũng không tiết lộ sự thật rằng hiện giờ mình đã là người đứng đầu “Thiên bảng.” Anh chỉ qua loa trả lời: “Tôi cũng không quan tâm đ ến mấy thứ xếp hạng này cho lắm! Mọi người ở đây chờ, tôi đi mua vé trước.”

“Cậu không cần mua vé đâu. Tập đoàn Kim Trung là nhà tài trợ của Thủy cung, chút mặt mũi này nếu cần tôi vẫn có.” Kim Trung cười nói.

“Vậy thì nhờ ánh sáng của cậu, chúng ta đi thôi! Bọn nhỏ không đợi được nữa rồi.” Triệu Hùng thúc giục.

Trước khi bước vào “Thủy cung”, Triệu Hùng đột nhiên nhận thấy hai luồng sát khí rất đáng sợ.

Anh sinh lòng cảnh giác, giữ con gái Dao Châu và Văn Hải bên mình, không nhìn về nơi phát ra luồng sát khí mà quay sang hỏi Kim Trung: “Kim Trung, cậu mang theo bao nhiêu người tới đây?”

“Chỉ hai người Đường Ngũ và Đường Thất thôi! Mang nhiều người như vậy tới thủy cung để làm gì?” Kim Trung khó hiểu hỏi.

Tuy nhiên, Kim Trung thấy sắc mặt nghiêm trọng của Triệu Hùng liền lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Thấy Triệu Hùng không nói gì, anh ta cũng không hỏi nữa.

Sau khi vào “Thủy cung”, Triệu Hùng thấy xung quanh im lặng không người, lúc này mới lén dặn dò với Kim Trung: “Cẩn thận, bên ngoài có hai luồng sát khí rất đáng sợ, rất có thể là nhằm về phía tôi.”

Kim Trung nghe thấy hừ lạnh một tiếng, nói: “Ở địa bàn tỉnh Thanh Hóa này, nếu có người dám động vào anh, chẳng khác nào tới vả mặt Kim Trung tôi. Đường Ngũ, thông báo với Đường Tam bất cứ lúc nào cần thì xuất hiện để đối phó.”

“Được, tổng giám đốc Kim!” Đường Ngũ lấy điện thoại di động ra gửi tin tức cho Đường Tam.

Triệu Hùng nghe thấy còn có một “Đường Tam”, trong lòng không khỏi trở nên can đảm hẳn.

Đường Môn đột nhiên xuất hiện một lúc ba cao thủ, có Đường Tam, Đường Ngũ và Đường Thất, cộng thêm cả bản thân mình, Triệu Hùng tin tưởng họ có thể đối phó được với mọi tình huống nguy hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc