CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Ngô Chính Quốc bước vào, vừa hay nhìn thấy bố mình Ngô Tuấn Kiên và Triệu Hùng đang hút thuốc.

Triệu Hùng liếc nhìn Ngô Chính Quốc, thấy người thanh niên này trông rất có sức sống, tuổi tác thì đoán chừng khoảng hai mươi hai. Dáng vẻ bên ngoài có thể nói là nổi bật hơn người! Điều đặc biệt nhất là khí chất chính trực, không giống như một số người, thoạt nhìn liền biết tâm địa không ngay thẳng.

“Bố, vị này là ai? Sao bố không giới thiệu với con một chút.” Ngô Chính Quốc nhìn bố mình Ngô Tuấn Kiên rồi hỏi.

Ngô Tuấn Kiên đáp lại con trai của mình: “Chính Quốc, đây là cậu chủ Triệu Hùng.”

“Cậu chủ sao?” Ngô Chính Quốc cười cười nói: “Bố à, bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì còn ai vẫn dùng cách xưng hô này chứ.”

“Bốp!”

Ngô Tuấn Kiên đứng bật dậy, không hề nương tay giáng thẳng một bạt tai lên mặt con trai Ngô Chính Quốc.

“Bảo con gọi thì con cứ gọi đi, lắm lời như thế làm gì?”

Ngô Chính Quốc bị đánh đến ngây người.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy chỉ từng bị đánh một lần, nguyên do là vì thành tích học tập không được tốt nên mới bị bố đánh cho một trận. Từ đó về sau, bố chưa bao giờ đánh cậu thêm lần nào nữa. Thật không ngờ lại vì cách xưng hô của một người mà ra tay đánh mình.

Triệu Hùng mở lời can ngăn Ngô Tuấn Kiên: “Chú Kiên, đừng quan trọng chuyện xưng hô! Chắc cháu lớn tuổi hơn Chính Quốc phải không? Để cậu ấy gọi cháu anh Triệu Hùng là được rồi.”

“Sao có thể như vậy được?”

“Chú Kiên!” Giọng nói của Triệu Hùng trầm xuống.

Lúc này Ngô Tuấn Kiên mới nhìn chằm chằm vào con trai mình, lớn tiếng quát: “Gọi anh Triệu Hùng đi!”

“Anh Triệu Hùng!” Ngô Chính Quốc mặt đầy ấm ức.

Triệu Hùng thấy Ngô Chính Quốc cũng khá là vừa mắt, kéo cậu ta đến bên cạnh mình ngồi xuống, sau đó mới hỏi cậu ta: “Hút thuốc không?”

“Không… không hút! Nhưng thỉnh thoảng lúc làm việc cần giao lưu, sẽ hút một hai điếu.”

“Chính Quốc, cậu còn đang đi học, hay là đã đi làm rồi?”

“Đã đi làm rồi! Đang làm nhân viên tiêu thụ ở tập đoàn Cao Đạt.”

“Tập đoàn Cao Đạ àt?” Triệu Hùng nghe đến đây, bất giác nhíu mày lại. Thật không ngờ, Ngô Chính Quốc lại đang làm việc ở tập đoàn Cao Đạt. Vung tay vỗ lên bả vai Ngô Chính Quốc một cái, anh hỏi tiếp: “Sao rồi? Công việc có vất vả không?”

“Khá ổn! Mỗi tháng có thể kiếm được gần 30 triệu, ít thì cũng được 25 triệu. Anh cũng biết đấy, làm công việc bán hàng như chúng tôi, tiền lương bao nhiêu đều phụ thuộc vào hoa hồng.” Ngô Chính Quốc cười khổ nói: “Thật ra, tôi cũng đã khiến bố tôi thất vọng. Lúc trước tôi đi học đại học thì học ngành quản trị kinh doanh, nhưng không ngờ sau khi tốt nghiệp lại bị người khác quản lý. Có phải rất đáng cười không?”

Triệu Hùng thật không ngờ Ngô Chính Quốc khá biết ăn nói, khiến anh lại càng thêm hứng thú với chàng trai trẻ tuổi này!

Trên người Ngô Chính Quốc, có quá nhiều thứ mà người trẻ tuổi mong muốn.

Lúc trước Triệu Hùng ra nước ngoài học đại học, lúc tốt nghiệp cũng muốn gây được tiếng vang trong gia đình. Nhưng mà sau này, ngay cả cơ hội để vung tay múa chân cũng không có, chính bởi vì mẹ là Tần Uyển bị bệnh qua đời, đã chạy đến nhà của Lý Hữu Chiến.

Triệu Hùng vỗ vỗ vai Ngô Chính Quốc an ủi nói: “Cố gắng lên! Chỉ cần không ngừng phấn đấu, rồi sẽ có ngày thành công vẻ vang.”

Ngô Kinh cũng lớn tiếng hỏi con trai Ngô Chính Quốc: “Chính Quốc, cô gái con tìm hiểu lúc đang học đại học, đã nói chuyện đến đâu rồi?”

“Bố, người ta đòi một căn nhà rộng 150 mét vuông, còn muốn hai chiếc xe hơn 1 tỷ, thêm của hồi môn 700 triệu, mới đồng ý cho kết hôn. Chuyện này con vẫn chưa trả lời với Thanh Vân, nhưng sớm muộn gì cũng phải trả lời thôi. Bố cũng biết điều kiện của nhà chúng ta rồi đấy.”

Ngô Tuấn Kiên vừa nghe xong, thấy nhà bên đối phương đòi hỏi quả không hề ít.

Giá đất ở tỉnh Thanh Hóa, giá trung bình cũng suýt soát hơn 40 triệu một mét vuông, một căn nhà nhỏ chí ít cũng phải 7 tỷ, lại thêm hai chiếc xe hơn 1 tỷ, với cả 700 triệu của hồi môn. Trong tay ông ta chỉ có một chiếc sổ tiết kiệm hơn 700 triệu, chuẩn bị cho con khi nào trai kết hôn thì dùng đến. Nhưng mà chút tiền này so với điều kiện mà nhà gái bên kia đưa ra, thì cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi!

Ngô Tuấn Kiên không khỏi chau mày nói: “Điều kiện đưa ra quả thật rất nhiều! Để hôm nào bố sang bàn bạc với nhà bên kia thử xem.”

“Bố à! Tiền của nhà chúng ta dùng để đặt cọc một căn nhà còn không đủ, còn bàn bạc gì nữa chứ? Thôi bỏ đi, con gái bây giờ đều thực tế như vậy đấy, cũng chẳng trách Thanh Vân được.”

Ngô Tuấn Kiên dí tắt tàn thuốc còn sót lại trong gạt tàn, không nói thêm gì nữa cả.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên đông cứng lại!

Triệu Hùng mở lời nói: “Chú Kiên, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, có lẽ duyên phận của Chính Quốc vẫn chưa tới. Cháu cũng không giấu hai người, cháu là con rể một nhà giàu có, cũng không phải tốn một đồng hồi môn nào cả.”

“Con rể nhà giàu?” Ngô Chính Quốc nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, vỗ đùi cái bốp nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu Hùng, chiêu này của anh thật là đỉnh! Tôi cũng muốn làm con rể nhà giàu?”

Phụt!

Triệu Hùng lập tức không nhịn được, chỉ đành cười phì một tiếng. Anh vỗ vỗ bả vai Ngô Chính Quốc cười nói: “Chính Quốc, ý của tôi không phải là bảo cậu đi làm con rể nhà giàu, ý tôi là duyên phận của cậu còn chưa tới. Chú Kiên, hai người vẫn chưa ăn cơm phải không, cháu thấy ở dưới lầu có một nhà hàng thịt nướng, cháu mời mọi người đi ăn thịt nướng nhé.”

“Cậu Hùng, sao lại để cậu mời được chú. Bữa cơm này nhất định phải để tôi mời! Nếu cậu giành trả tiền với tôi, sau này đừng gọi tôi là chú Kiên nữa.” Ngô Tuấn Kiên nghiêm mặt nói.

Triệu Hùng nghĩ thầm, dù sao thì một bữa thịt nướng chắc cũng không tốn bao nhiêu tiền, nên liền gật đầu đồng ý!

Sau khi cả ba người xuống lầu, Ngô Tuấn Kiên gọi một ít thịt nướng và một vài chai bia!

Trước khi Triệu Hùng bước chân vào làm rể nhà giàu, đã quen đến mấy quán ăn nhỏ như thế này, cảm thấy thức ăn ở đây mới là chính thống nhất!

Ngô Tuấn Kiên bảo con trai Ngô Chính Quốc cùng nâng ly với mình, sau đó Ngô Tuấn Kiên mới nói: “Cậu Hùng, hôm nay là ngày mà Ngô Tuấn Kiên tôi hạnh phúc nhất. Thật không ngờ lúc tôi còn sống, lại có thể trùng phùng với người nhà họ Triệu!”

“Cảm ơn chú Kiên, cháu cũng như được gặp lại người lớn trong nhà lúc trước, cảm thấy rất gần gũi!”

“Nào, cạn ly!”

“Cạn ly!”

Ly rượu của ba người khe khẽ chạm vào nhau, cũng đồng thời cạn sạch rượu trong ly.

Ngô Chính Quốc nhìn bố mình Ngô Tuấn Kiên đối đãi rất cẩn trọng với Triệu Hùng, khẽ lau đi vết rượu nơi khóe miệng.

Cậu ta là nhân viên bán hàng, tửu lượng cũng khá tốt, đại khái có thể uống được tám chín chai bia một lúc cũng không sao. Ngô Chính Quốc lần lượt rót rượu cho bố mình và Triệu Hùng, sau đó thận trọng nhìn sang Ngô Tuấn Kiên dè dặt hỏi: “Bố, con có thể hỏi bố một câu được không?”

“Hỏi đi!”

“Nói chuyện đàng hoàng trước, bố đừng ra tay đánh người đấy!”

Sau khi Ngô Tuấn Kiên ra tay đánh con trai một bạt tai vừa rồi liền thấy hối hận, chỉ trách bản thân mình quá nóng nảy!

“Con muốn hỏi chuyện gì?” Ngô Tuấn Kiên hỏi.

“Bố! Vì sao bố lại gọi anh Triệu Hùng là cậu Hùng? Anh ấy thật sự là “cậu chủ” sao?”

Triệu Hùng nhìn sang Ngô Tuấn Kiên nói: “Chú Kiên, chú chưa kể chuyện lúc trước với Chính Quốc sao?”

Ngô Tuấn Kiên lắc lắc đầu, nói rằng trước nay chưa bao giờ nhắc tới!

Triệu Hùng cười khẽ, quay sang giải thích với Ngô Chính Quốc rằng: “Chính Quốc, ngày trước khi bố cậu còn trẻ từng làm việc ở nhà của tôi, cho nên mới gọi tôi là cậu chủ. Nhưng mà, tôi đã bỏ nhà đi lâu rồi, đã sớm không còn là cậu chủ gì nữa.”

“Bỏ nhà đi?”

Bố con Ngô Tuấn Kiên đều kinh ngạc hỏi.

Triệu Hùng nói với hai bố con Ngô Tuấn Kiên: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, đợi khi nào có thời gian, cháu sẽ giải thích với hai người!” Nói xong, không nhịn được mà ho dữ dội một trận.

Từ lúc Ngô Chính Quốc bước vào nhà, Triệu Hùng đã ho khan mười mấy lần rồi. Lúc ho cũng rất kịch liệt, khiến người khác không thể không lo lắng.

Triệu Hùng cũng không có nói với Ngô Tuấn Kiên rằng anh bị nội thương, chỉ nói là mình bị cảm khá nghiêm trọng.

Đúng vào lúc này, lại nghe thấy mấy vị khách ngồi bàn bên cạnh cao giọng hét lớn: “Mẹ nó chứ! Cái đồ b3nh hoạn nhà mày bệnh rồi sao không ở nhà trị cho khỏi đi, còn chạy ra ngoài ăn cơm làm cái gì? Không biết ho khan có thể lây lan sao hả!”

Bình luận

Truyện đang đọc