CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lịch trình của Đồng Bạch Vi đã kín, ngay cả bữa tối cùng ăn cơm với nhóm người Triệu Hùng cũng chỉ có hai giờ.

Triệu Hùng lập tức lấy điện thoại ra, nói Văn Báo chừa lại gian phòng mà anh thường xuyên đến ở khách sạn Thanh Hùng. Ngoài ra, buổi tối đừng nhận bàn khách ngoài. Nếu có khách đặt chỗ thì hoặc là xin lỗi với người ta, hoặc trả lại tiền đặt cọc gấp đôi cho người ta. 

Đồng Bạch Vi giữ một vị trí quan trọng trong tỉnh, thân phận đặc thù. Triệu Hùng không muốn để lộ lịch trình của Đổng Bạch Vi ra dưới con mắt công chúng. Nếu không, một khi xảy ra nguy hiểm, anh không kham nổi trách nhiệm này. 

Buổi trưa, Đồng Bạch Vi chỉ ở lại một giờ, ăn cơm đơn giản, rồi rời đi trước.

Buổi chiều bà ấy còn có hai cuộc họp. không thể vắng mặt.

Sau khi tiễn Đồng Bạch Vi đi, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều đồng thời trút một hơi thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng quan hệ thân thiết nhưng khí tràng mạnh mẽ trên người Đổng Bạch Vi vẫn khiến cho Lý Thanh Tịnh thấy có cảm giác bị áp bách nhất định. 

Triệu Hùng bởi vì là người tập võ, ngược lại thích ứng nhanh hơn một chút.

Triệu Hùng liếc nhìn vợ Lý Thanh Tịnh một cái, cười nói: "Thanh Tịnh, em không sao chứ?"

Lý Thanh Tịnh khẽ mỉm cười, nói: "Anh cũng biết rồi đấy, thương nhân như tụi em sợ nhất là đi giao thiệp với người có thân phận như dì Đổng. Dù bà ấy cứ ngồi chỗ đó không nói lời nào, thế cũng đã khiến cho em có cảm giác bị áp bách cực đại rồi.” 

“Em sợ cái gì chứ? Dì Đổng cũng không thể ăn thịt em?”

Triệu Hùng nói: “Đây là bởi hàng năm ở chức vị cao, trên người tự nhiên sẽ nảy sinh ra một khí tràng mạnh mẽ!” 

Lý Thanh Tịnh liếc Triệu Hùng một cái, nói: “Anh thì biết nhiều rồi! Đưa em đến công ty thiết kế bao bì Dao Châu đi. Lâu rồi em không đến đó xem một chút. Nhớ buổi tối đến đón em đúng giờ.”

Triệu Hùng “ừ” một tiếng, chủ động nắm bàn tay mềm mại của vợ Lý Thanh Tịnh ra khỏi nhà hàng đồ chay Tịnh Tâm.  

Buổi chiều năm giờ, tầng khách VIP!

Khi đám người Hoa Di, Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An, Tô Hữu Hiệu, Hà Ngọc Kỳ, Lý Diệu Linh và những người khác biết rằng có một vị khách quý sẽ đến, họ rất tò mò không biết vị khách đó sẽ là ai.

Kim Trung hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, nếu như tôi đoán không sai, đó hẳn là người mà buổi trưa cậu đã gặp, đúng chứ?” 

Triệu Hùng gật đầu cười.

Triệu Hùng và Kim Trung là bạn bè tốt nhiều năm, đã sớm quen thuộc với tính cách và tính tình của nhau. 

Thấy thời gian đã sắp hết, Triệu Hùng nói với vợ là Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em đi cùng nhóm Kim Trung nhé, anh đi đón dì Đổng!"

"Dì?"

Vừa nghe Triệu Hùng gọi “dì”, Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu không khỏi lộ rõ vẻ thất vọng.

Trước đó, Triệu Hùng chỉ nói rằng là phụ nữ, còn tưởng rằng là đại mỹ nữ cơ chứ. Không ngờ rằng người tới là lại một “bà dì”.

Hoa Di lặng lẽ hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, người đến là ai thế?”

Lý Thanh Tịnh nhỏ giọng rỉ tai Hoa Di mấy câu. 

Sau khi Hoa Di nghe được, mặt lộ vẻ khiếp sợ. Nhất thời bị cả kinh không khép được miệng. 

Cũng khó trách, thân phận của Đổng Bạch Vi quá mức đặc thù. Bà ấy đến Hải Phòng thế mà cũng đến tham gia tụ họp với bọn họ, đúng là hiếm thấy. 

Không quá năm phút, Triệu Hùng dẫn Đổng Bạch Vi đi vào.

Sau khi nói người phục vụ rời đi, đóng cửa lại, Triệu Hùng mới giới thiệu với mọi người: “Người này là dì Đổng, chắc chẳn mọi người đều gặp dì ấy rồi!”

Trương Tử An đứng dậy và phấn khích kêu lên: "Bà là Đổng Bạch Vi, dì Đổng?"

Mọi người nhìn thấy "Đồng Bạch Vi", người nào người nấy đều lộ vẻ kinh hãi.

Đồng Bạch Vi thường xuyên xuất hiện trên các bản tin, đúng là một nhân vật đang được chú ý. Dù Mã Bá Lộc ở tận Nha Trang xa xôi hay như Tô Hữu Hiệu ở Minh Thành cũng đã nghe qua đại danh của Đổng Bạch Vi.  

Đồng Bạch Vi tháo kính mát xuống, khóe miệng nở nụ cười nói: "Tử An, thật không tệ nhỉ! Đã lâu không gặp, còn có thể nhận ra là dì."

Trương Tử An kích động chạy đến trước mặt Đồng Bạch Vi và cung kính thăm hỏi: “Chào dì Đổng!” 

“Xin chào!” Đổng Bạch Vi gật đầu một cái, hỏi Trương Tử An: “Đúng rồi, sức khỏe ông cụ nhà cậu thế nào rồi?”

Trương Tử An thở dài nói: “Bây giờ sức khỏe của ông cụ nhà cháu ngày càng sa sút! Có điều, bác sĩ Hoa Di đã đồng ý video call với ông nội cháu, chữ trị qua mạng. Tin rằng sẽ có kì tích xảy ra!” 

“Bác sĩ Hoa Di là người nào?” Đổng Bạch Vi quét ánh mắt về hướng bàn.

Hoa Di vội vàng đứng lên, đi tới trước mặt Đổng Bạch Vi, nói: "Đổng..."

Cô ấy vừa định gọi danh hiệu của Đổng Bạch Vi nhưng lại bị Đổng Bạch Vi cắt ngang, nói: “Gọi tôi là chị Vi là được rồi!” 

Hoa Di biết Đổng Bạch Vi cố kị việc gọi chức vụ của bà ấy ở nơi tụ họp riêng tư thế này. 

“Chị Vi!” 

“Bác sĩ Hoa, tôi đã sớm nghe qua đại danh của cô. Không ngờ, cô lại trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy!” 

“Chị Vi quá khen, chị cũng có khí chất hơn nhiều so với trên TV!”

Đổng Bạch Vi cười một tiếng, chào hỏi với Hoa Di rồi ngồi xuống. 

Bà ấy ngồi ở giữa Lý Thanh Tịnh cùng với Hoa Di, ánh mắt quét qua mọi người.

Kim Trung, Mã Bá Lộc, Tô Hữu Hiệu, Hà Ngọc Kỳ cùng với Lý Diệu Linh mau chóng tự mình giới thiệu bản thân. 

Khi Lý Diệu Linh tự xưng là em gái của Lý Thanh Tịnh, Đổng Bạch Vi không khỏi quan sát cô ấy nhiều hơn một chút. Bà ấy hỏi Lý Diệu Linh: “Cháu còn đang đi học à?”

“Dạ! Học lớp mười hai, năm nay thi Đại học ạ.”

Lý Diệu Linh cùng Hà Ngọc Kỳ bình thường thích cười hi hi ha ha nay bởi có Đổng Bạch Vi đến mà đều trở nên nghiêm túc hẳn. 

Thức ăn đã được dọn lên sẵn sàng trước khi Đổng Bạch Vi tới. 

Triệu Hùng biết thời gian của Đổng Bạch Vi eo hẹp cho nên đã để nhà bếp tự chọn lên món. 

Khi biết Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An cùng Tô Hữu Hiệu những người này đều đến Hải Phòng để giúp đỡ Triệu Hùng, khóe miệng Đổng Bạch Vi lộ ra nụ cười vui mừng. Bà ấy nói với Triệu Hùng: “Hùng, nhân duyên của cháu cũng không tệ đâu! Có Tổng Giám đốc tập đoàn Kim thị, còn có nhà họ Trương ở Hà Nội, nhà họ Mã ở Nha Trang, nhà họ Tô ở Minh Thành. Cháu đủ sức chống đỡ được với tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu rồi.” 

Triệu Hùng cười khổ nói: “Dì Đổng, tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu cũng mời không ít người đến giúp! Cháu và nhà họ Triệu kiện cáo xong thì cũng chiến đến trên thương trường rồi.” 

Đổng Bạch Vi thở dài, nói: “Có lẽ, chuyện mà Uyển không muốn thấy nhất chính là bố con hai người khai chiến với nhau. Triệu Khải Thời cũng thật là càng già càng hồ đồ. Sản nghiệp đã chia cho cháu, lại còn muốn lấy lại?”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng không có giải thích gì.

Trong số những người đang ngồi ở đây, chỉ có Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh biết nguyên nhân thực sự khiến bố con hai người đối đầu. 

Tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu gây khó dễ cho Triệu Hùng, nguyên nhân cuối cùng vẫn là do Tây Giao đứng sau giở trò.

Chuyện này liên quan đến nhà họ Thẩm, bí mật giữa năm gia tộc lớn và Tây Giao, nên Triệu Hùng cũng không tiện nói ra trước mặt mọi người.

May mắn thay, Trương Tử An đã kịp thời giải vây và nói: "Dì Đổng, nếu cháu biết Triệu Hùng có mối liên hệ với người mạnh như dì, cháu cũng chẳng đi nhúng tay vào."

Đồng Bạch Vi cười nói: "Tử An, có một số việc dì không tiện ra mặt. Nhà họ Trương ở Hà Nội các cậu ra mặt càng dễ giải quyết hơn nhiều!”  

Mọi người thấy Trương Tử An vừa kính trọng vừa kiêng dè Đồng Bạch Vi thì đều cảm thấy rất kỳ quái. Theo lí thuyết, với thực lực nhà họ Trương ở Hà Nội không nên sợ Đổng Bạch Vi thế mới đúng. Nhưng mà ở trước mặt Đổng Bạch Vi, Trương Tử An rõ ràng mang dáng vẻ rất là ngoan ngoãn nghe dạy bảo. 

Triệu Hùng nói: "Anh Tử An, mặc dù dì Đổng có năng lực nhất định, nhưng chỉ có nhà họ Trương ở Hà Nội các anh mới là bên có quyền phát biểu tuyệt đối đó!"

Trương Tử An nghi hoặc nhìn Triệu Hùng một cái nói: "Sao? Anh không biết à?"

“Không biết gì?” Triệu Hùng mơ hồ hỏi.

Trương Tử An liếc Đổng Bạch Vi một cái.

Đổng Bạch Vi khóe miệng mang ý cười, gật đầu với Trương Tử An một cái, nói: “Tử An, cháu nói đi! Người ở đây đều không phải người ngoài. Nhưng dì hy vọng, chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt. Mọi người cũng đừng truyền đi!” 

Mọi người nghe xong, đều nín thở, lặng lẽ chờ đợi Trương Tử An nói tiếp.

Liền sau đó Trương Tử An nói: "Thật ra thì dì Đổng cũng giống như tôi, dì là người nhà họ Đồng, một trong sáu đại hào môn ở Hà Nội!"

Bình luận

Truyện đang đọc