CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Phường Mai Viên! 

Ven hồ!

Lục Tiểu Xuyên tìm một chỗ vắng vẻ, đối diện là Trần Văn Sơn. 

Lục Tiểu Xuyên bị Trần Văn Sơn bám lấy, dù có muốn thoát thân cũng không phải chuyện dễ dàng. 

Huống chi Trần Văn Sơn mãi vẫn gọi kiếm sát thủ ra. 

Kiếm sát thủ của Trần Văn Sơn có thể triệu hoán được chín cây đao khác trong một lần, mà Lục Tiểu Xuyên chỉ có thể triệu hoán được tám cây đao mà thôi. Cho nên, trên bảng xếp hạng “Bảng võ thần”, Trần Văn Sơn đứng trên Lục Tiểu Xuyên. 

“Trần Văn Sơn, anh đã có được Vân Dao rồi, còn muốn thế nào?” Lục Tiểu Xuyên hỏi Trần Văn Sơn. 

“Anh bắt cóc con của Vân Dao, giao đứa bé đó ra đây. Ngoài ra, mối thù giết sư phụ tôi, đương nhiên tôi cũng phải tính.” 

“Buồn cười thật đấy!” Lục Tiểu Xuyên cười lạnh lùng: “Cái lão già đó truyền dạy công phu cho anh mà không truyền cho tôi. Đây là kết quả ông ta đáng nhận được! Với lại, con của Vân Dao cũng là con của tôi, tôi là bố ruột nó, sao phải giao cho anh?” 

“Anh sẽ đối tốt với nó sao? Đừng tưởng tôi không biết anh đã làm những chuyện gì trong mấy năm nay. Anh trăng hoa thành thói, số phụ nữ mà anh ong bướm không đếm xuể. Lục Tiểu Xuyên, Trần Văn Sơn tôi đây phải giế t chết cái thứ lòng lang dạ sói như anh. Đừng kéo dài thời gian nữa, hôm nay anh không chạy nổi đâu.” Trần Văn Sơn nói. 

Trên thực tế, Lục Tiểu Xuyên quả thực đang kéo dài thời gian. Anh ta đang cố nghĩ đối sách, phải làm thế nào mới thoát khỏi Trần Văn Sơn. 

Công phu của hai người họ không phân cao thấp, nói chính xác thì công phu của Trần Văn Sơn mạnh hơn Lục Tiểu Xuyên một chút. 

Lục Tiểu Xuyên muốn thoát khỏi Trần Văn Sơn, nhưng lại không phải chuyện dễ. 

Chỉ với một mình Trần Văn Sơn thôi, muốn giết Lục Tiểu Xuyên cũng phải trả một cái giá rất đắt. 

Trước khi tới đây, anh ta đã nhắn tin cho Triệu Hùng, mong là Triệu Hùng có thể tới kịp lúc, vậy thì chỉ cần  Triệu Hùng tới đây giữ chân Lục Tiểu Xuyên giúp anh ta, với thân thủ của Trần Văn Sơn, có thể giết được Lục Tiểu Xuyên. 

Lục Tiểu Xuyên đảo mắt, đã nghĩ ra một kế. 

Anh ta chìa tay ra, cổ tay run lên, năm cây đao nhanh chóng phi về phía Trần Văn Sơn. 

Cũng vào lúc này, Trần Văn Sơn ném ra năm cây đao. 

Một tràng “đinh đinh đang đang” vang lên, tất cả đao mà họ vung ra đều đập mạnh vào nhau, lần lượt rơi xuống đất. 

Trần Văn Sơn nói với Lục Tiểu Xuyên: “Lục Tiểu Xuyên, chúng ta đều học từ cùng một thầy mà ra, anh không giết được tôi đâu!” 

“Thế sao?” Lục Tiểu Xuyên cười lạnh lùng, nói: “Tôi biết anh đã học được chiêu cuối cùng của lão già đó, chín cây phi đao, nào!” 

Anh ta đang chọc tức Trần Văn Sơn, ép Trần Văn Sơn phải dùng tới kiếm sát thủ. 

Trần Văn Sơn mãi không dùng tới “Kiếm Sát Thủ”, là đang đợi cơ hội đánh một phát trúng luôn. Cho nên, anh ta đang đợi cơ hội. 

Nếu như số lần triệu hoán nhiều thì không phải là tuyệt chiêu nữa, sẽ bị một số cao thủ lợi hại nhìn ra hết. 

Công phu của hai người họ đã ở sát nhau, sao Trần Văn Sơn lại trúng kế của Lục Tiểu Xuyên chứ. 

Vì tiết kiệm đao, Trần Văn Sơn nhảy lên, lại xông về phía Lục Tiểu Xuyên. 

Hai người họ lại đánh nhau. 

Đánh được năm trăm chiêu, Lục Tiểu Xuyên vấp phải sơ suất. 

Trần Văn Sơn nắm lấy cơ hội, đánh một phát vào ngực Lục Tiểu Xuyên. 

Lục Tiểu Xuyên bắt lấy nắm đấm của Trần Văn Sơn, quay người một phát, đổi vị trí với Trần Văn Sơn. 

Có thể nói rằng, chiêu này của Lục Tiểu Xuyên rất hiểm hóc, đoán được phương hướng cú đấm của Trần Văn Sơn. Nếu không phải hai người đều quen thuộc với võ công của nhau, Lục Tiểu Xuyên cũng không dám thử táo bạo như thế. 

Sau khi đổi vị trí, Lục Tiểu Xuyên quay người bỏ chạy. 

Trần Văn Sơn không ngờ Lục Tiểu Xuyên đánh được một lúc thì bỏ chạy. 

Anh ta phóng ba cây đao về phía lưng Lục Tiểu Xuyên. 

Lục Tiểu Xuyên không thèm quay đầu, tránh đi theo đường chữ “Z”, né được đòn công kích của Trần Văn Sơn một cách hoàn mỹ. 

Trần Văn Sơn vội vàng đuổi theo Lục Tiểu Xuyên. 

Hai người giống như ngựa hoang đứt cương, chạy thật nhanh trong khu chung cư. 

Một người chạy trốn bạt mạng, một người dùng hết sức để bắt Lục Tiểu Xuyên. 

Nói ra cũng lại, hai người họ lại chạy qua chiếc xe “tuần tra”. 

Trên xe tuần tra có bốn người, thấy Lục Tiểu Xuyên và Trần Văn Sơn chạy qua như một cơn gió thì đều vô cùng ngạc nhiên. 

Sau khi hai người họ đi qua, một người bảo vệ nói: “Đội trưởng, có phải anh bảo có cái gì mà bảng thần võ không? Hai người ban nãy là cấp bậc gì đấy?”

“Ít nhất phải là cao thủ Thiên bảng!” Đội trưởng nói: “Tôi từng gặp một cao thủ thiên bảng, một người đánh được tầm mười mấy người mà nhẹ nhàng lắm. Người như vậy không dây vào được, ít chọc vào thì hơn!” 

“A!...” 

Các bảo vệ đều tỏ vẻ rất ngạc nhiên. 

Một người khác nói: “Cao thủ địa bảng đã đánh được tận mười mấy người, thế chắc cao thủ thiên bảng phải đánh được tầm hai ba chục người nhỉ?”

Đội trưởng nọ nói: “Tôi nghe nói trong top mười của thiên bảng mới giỏi? Ài! Người như chúng ta thì cũng chỉ có thể đi hóng chuyện thôi. Cảnh giới của bọn họ là thứ mà cả đời này chúng ta không đạt tới được!” 

“Tuyệt quá đi! Nếu như lúc nào đó chúng ta cũng đạt được trình độ giống như họ thì cũng có thể vênh mặt mà đi rồi!” 

Đội trưởng gõ đầu tên bảo vệ đó một cái, giáo huấn: “Đúng là nói lung tung! Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe câu núi cao còn có núi cao hơn sao?”

Lục Tiểu Xuyên và Trần Văn Sơn chạy một trước một sau, duy trì khoảng cách tầm chục mét.

Hai người họ cũng không thèm để tâm tới thế giới xung quanh, cứ thế phát huy tối đa thân pháp của mình. 

Vốn dĩ Lục Tiểu Xuyên không muốn làm lộ tung tích của đứa bé, nhưng anh ta không thoát nổi Trần Văn Sơn. 

Trong lúc bất lực, anh ta đành phải tính kế với đứa bé. 

Lục Tiểu Xuyên biết, Trần Văn Sơn quan tâm Vân Dao, mà Vân Dao lại quan tâm tới con mình. Cho nên, đứa con chính là tấm bài vàng trong tay anh ta. 

Dùng đứa bé để uy hiếp Trần Văn Sơn, chắc chắn sẽ khiến anh ta tự chui đầu vào rọ. Lúc này Lục Tiểu Xuyên mới thay đổi ý định, chạy thẳng tới nơi ở của Chu Luyến. 

Loại phụ nữ như Chu Luyến đối với Lục Tiểu Xuyên chỉ là một người có cũng được không có cũng chả sao. Lục Tiểu Xuyên hoàn toàn không để ý tới sự sống chết của Chu Luyến. 

Kể cả Chu Luyến có chết, Lục Tiểu Xuyên vẫn có thể đi tìm người phụ nữ khác, giúp mình nuôi con. 

Sau khi tới nơi ở của Chu Luyến, Chu Luyến đạp phăng cửa phòng ra. 

Chu Luyến và bà vú trong phòng giật nảy mình. 

Khi thấy người xông vào là Lục Tiểu Xuyên, Chu Luyến xoa ngực, lầm bầm với Lục Tiểu Xuyên: “Giám đốc Xuyên, anh tới đây làm gì? Đây là cửa dùng dấu vân tay mà, sao anh không dùng dấu vân tay mà làm hỏng cửa thế?....” 

Còn chưa nói xong, Lục Tiểu Xuyên đã xông thẳng lên tầng. 

Điều khiến Chu Luyến ngạc nhiên hơn là, ngay sau đó lại có một người đàn ông lạ mặt chạy theo. 

Thấy người đàn ông lạ mặt kia chạy vào, Chu Luyến nói với Trần Văn Sơn: “Anh là ai? Đi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” 

Trần Văn Sơn nào có rảnh mà để ý tới Chu Luyến, nhìn Chu Luyến một cái, thấy cô ta cũng khá xinh đẹp, đoán được chắc là người của Lục Tiểu Xuyên.

Nếu không, Lục Tiểu Xuyên không thể tự dưng xuất hiện ở “Đào Viên Phường” được. 

Trần Văn Sơn nhanh chóng xông lên tầng hai, thấy tay Lục Tiểu Xuyên ôm con của Vân Dao “Công Tôn Hối”, trừng mắt nhìn Trần Văn Sơn: “Trần Văn Sơn, nếu anh dám làm loạn, tôi sẽ bóp ch3t nó ngay!” 

Bình luận

Truyện đang đọc