CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Nhìn thấy Lưu Hải Yến tức giận, Triệu Hùng kiên nhẫn thuyết phục: "Đây không phải là do tôi nói, mà là bà cụ Nhan Tú cái đêm hôm đó vào nhà họ Lưu các người nói. Cô về nhà chú ý một chút, bố cô có râu không, thì sẽ biết tôi có nói bậy hay không? "

Lưu Hải Yến nghe xong, chìm vào trầm tư.

Trong ký ức của cô ta, bố cô Lưu Hồng Nguyên ngoại trừ mái tóc hoa râm, thì trước giờ không có để râu. Lúc đó Lưu Hải Yến chỉ nghĩ bố cô ưa sạch sẽ.

Trên thực tế, Lưu Hồng Nguyên đúng là rất sạch sẽ, thậm chí phải nói là bị bệnh ưa sạch sẽ.

“Sao anh lại nói chuyện này với tôi?” Lưu Hải Yến hỏi Triệu Hùng.

"Theo tôi thấy đây là bí mật lớn của nhà họ Lưu các người, đương nhiên, bố cô có phải là thái giám hay không, không có liên quan gì đến tôi, nhưng với anh chị em các người thì có."

Lưu Hải Yến nghe xong liền trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: "Được! Tôi sẽ đi tìm chứng cứ cho chuyện này. Nếu để tôi biết anh đang lừa tôi. Tôi sẽ không tha cho anh. Chuyện ngày hôm nay, mặc kệ có phải là do anh làm hay không, cứ để như vậy đi” Nói rồi, cô ta đi về phía Lâm Thanh Thảo và Tô Nguyệt Linh, nói: “Chúng ta đi thôi!”

Sau khi Lưu Hải Yến rời đi, Triệu Hùng đến bên cạnh Tần Què.

“Bác Què!” Triệu Hùng chắp tay nói với Tần Què.

“Cậu là ai?” Tần Què lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Hùng.

Vừa rồi giao thủ, Tần Què liền biết Triệu Hùng là cao thủ “Thiên Bảng”, hơn nữa võ công vô cùng cao cường, thậm chí có thể nói là cao thủ top mười của Thiên Bảng.

Còn trẻ mà có thể là cao thủ top mười Thiên Bảng, dạng này rất là hiếm gặp.

"Bố là Triệu Khải Thời, mẹ là Tần Uyển!"

Tần Què vừa nghe, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, trừng mắt nhìn Triệu Hùng, tức giận nói: "Nói bậy, cậu sao có thể là cậu Hùng?"

“Đi theo cháu!” Triệu Hùng nói.

Để xác minh thân phận của Triệu Hùng, Tần Què gật đầu, đi theo Triệu Hùng đến một nơi vắng vẻ.

Kỹ năng của Triệu Hùng hơn hẳn Tần Què, nếu người này có ý định với ông ta, sớm đã ra tay với ông ta từ lâu rồi, căn bản không cần dẫn ông ta đến một nơi vắng vẻ làm gì. Hơn nữa, Triệu Hùng có thể nói ra ám hiệu của “nhà họ Tần”, chứng tỏ là người của nhà họ Tần. Nếu không, không thể nào biết được hàm nghĩa của ám hiệu này. 

Triệu Hùng vươn tay tháo mặt nạ trên mặt ra, để lộ gương mặt thật của mình..

Sau khi nhìn thấy bộ dạng thật sự của Triệu Hùng, Tần Què lộ ra vẻ hưng phấn kêu lên: "Thật sự là cậu, cậu Hùng?"

"Là cháu, bác Què!"

Trong lòng Triệu Hùng cũng vui mừng, không ngờ nhà họ Tần lại có một cao thủ như Tần Què.

Anh tràn đầy vui mừng, đang chuẩn bị nhận lại Tần Què, không ngờ lại thấy vẻ mặt cao hứng khi nãy của ông ta bỗng dưng biến mất, rơi vào trầm tư.

Vẻ mặt già nua trầm lặng như nước của Tần Què, hơi thở cũng nặng nề thoát ra từ mũi, ông ta nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: "Cậu thật không đáng làm con trai của Tần Uyển, nếu Tần Uyển biết có đứa con trai bất hiếu như cậu, nhất định sẽ rất hối hận vì đã sinh ra cậu."

Triệu Hùng nghe vậy cảm thấy bối rối, không biết tại sao Tần Què lại nói ra lời này với mình.

Tần Què vốn là gia bộc của nhà Tần, nhưng sau đó lại được nhị gia nhà họ Tần coi như con nuôi, xưng hô như anh em với Tần Uyên.

Tần Què lớn hơn Tần Uyển, xét về bối phận, Triệu Hùng nên gọi ông ta là "cậu". Tuy nhiên, vì Triệu Hùng không phải là người nhà họ Tần thật sự, nên Triệu Hùng cứ luôn gọi ông ta là “bác Què”.

“Bác Què, sao bác lại nói cháu như vậy?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi.

Tần Què tức giận nói: "Lẽ nào cậu không biết nhị gia chết trong tay ai sao? Thế được, tôi nói cho cậu biết. Nhị gia chết trong tay gia chủ nhà họ Lưu. Tôi đợi trước cửa nhà họ Lưu gần một tháng rồi, khó khăn lắm mới bắt gặp được con gái thứ hai của ông ta một mình ra ngoài. Nếu không phải cậu ra tay ngăn cản, tôi sớm đã giết được cô ta, thay nhị gia báo thù rồi."

Trên thực tế, khi đó Triệu Hùng vẫn còn nhỏ.

Triệu Khải Thời và Tần Uyển chưa bao giờ kể cho anh nghe chuyện ân oán giữa ngũ đại thế gia và Am Cẩu. Triệu Hùng vốn không biết, kẻ thù thật sự của nhà họ Tần là ai. Chỉ biết Tần nhị gia bị người ta hãm hại.

Khi nghe tin Tần nhị gia chết trong tay gia chủ nhà họ Lưu, Triệu Hùng cũng cảm thấy tức giận trong lòng. Vốn dĩ, nhà họ Triệu bọn họ và nhà họ Lưu ở Nha Trang là kẻ thù không đội trời chung. Lần này lại tăng thêm mối nợ máu của “Tần nhị gia”, có thể nói, là thù càng thêm thù.

Triệu Hùng im lặng một hồi, nói với Tần Què: "Bác Què! Oan có đầu, nợ có chủ. Nhà họ Lưu cũng có người tốt, chí ít, con quen biết cô hai của nhà họ Lưu, cô ta vẫn chưa làm qua những chuyện thương thiên hại lý nào. Nếu như bác giết cô hai của nhà họ Lưu, thì chỉ là lạm sát vô tội mà thôi, vốn không thể thay ông ngoại của cháu báo thù được."

“Phi lý!” Tần Què tức giận nói: “Chắc cậu vẫn còn chưa biết thân phận thật sự của nhà họ Lưu?”

"Cháu biết rồi, bọn họ là người của Am Cẩu."

"Nếu đã biết bọn họ là người của Am Cẩu, thì nên biết trong Am Cẩu không có người nào tốt. Cậu không phải bị cô hai của nhà họ Lưu đó mê hoặc đầu óc rồi chứ? Tôi nói cho cậu biết, bố cô ta là hung thủ gi ết chết nhị gia, nếu cậu và cô ta có quan hệ mờ ám nào, cẩn thận tôi một chưởng đánh chết cậu."

Tần Què là người ngay thẳng, nhưng tính tình lại rất hung hăng cộc cằn, có thể nói là ghét ác như thù.

"Bác Què, cháu chỉ là nói ra sự thật với bác, trong Am Cẩu, cũng có người tốt. Lưu Hải Yến này đã nhiều lần giúp cháu, lần trước còn cứu hai thuộc hạ của cháu nữa. Nếu không phải cô ta ra tay giúp đỡ, hai thuộc hạ của cháu sợ là không thể toàn mạng trở về. Cháu nợ người ta một ân tình, đương nhiên phải trả cho người ta. Lẽ nào bác bảo cháu làm một người vong ân phụ nghĩa sao?"

Sau khi nghe những lời này của Triệu Hùng, Tần Què trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: "Tôi hỏi cậu, cậu rốt cuộc có muốn báo thù cho ông ngoại của cậu không?"

“Đương nhiên là cháu muốn báo thù cho ông ngoại!” Triệu Hùng hỏi Tần Què một câu, “Bác Què, khi nào mà bác biết được gia chủ nhà họ Lưu giế t chết ông ngoại cháu?”

"Chắc cũng gần hai năm! Tôi vẫn luôn âm thầm điều tra chuyện này. Lúc đó chỉ biết là hành động của Am Cẩu, nhưng không biết là do gia chủ nhà họ Lưu làm. Cho đến khi tôi gặp một người đương sự, người đó là thuộc hạ của nhà họ Lưu, cũng là một trong những hung thủ lần đó đã ra tay thảm sát. Lần đó mới biết, là hành động của Tây Giao. Còn người ra tay với ông ngoại của cậu chính là gia chủ nhà họ Lưu."

"Bác Què, oan có đầu, nợ có chủ, đã là gia chủ nhà họ Lưu giết ông ngoại cháu, chúng ta nên tìm ông ta báo thù mới phải." Triệu Hùng nói.

"Hừ! Cậu nói nghe nhẹ nhàng thật. Lẽ nào cậu không biết võ công gia chủ nhà họ Lưu cao cường sao? Tuy cậu là cao thủ Thiên Bảng, nhưng vốn không phải là đối thủ của ông ta. Đúng rồi, võ công của thằng nhóc cậu khi nào mà trở nên lợi hại như thế."

"Chuyện này dài dòng lắm! Khi nào có thời gian, cháu sẽ từ từ kể lại với bác." Triệu Hùng lại hỏi Tần Què, "Bác Què, cháu nhớ lúc đó bác cũng là cao thủ Địa Bảng nhỉ? Với thân thủ của bác, đoán là cũng nằm trong top mười Địa Bảng."

"Không sai! Lần trước tôi đến võ thần đường khảo thí, xếp hạng sáu Địa Bảng. Tôi gặp một vị cao nhân, là người đó đã chỉ dạy võ công cho tôi."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Hùng vang lên.

Triệu Hùng cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Trần Văn Sơn, trong đó có nội dung: "Cậu chủ, Lục Tiểu Xuyên đến khu Mai Linh rồi, tôi qua đó trước, liên lạc sau..." 

Bình luận

Truyện đang đọc