CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi rời khỏi chi nhánh của Tập đoàn Cao Đạt, Triệu Hùng gửi tin nhắn cho Đặng Gia Hân hỏi cô và Lý Thanh Tịnh hiện đang ăn cơm ở đâu.

Đặng Gia Hân nói với Triệu Hùng rằng cô đang ở một nhà hàng tên là Phượng Hoàng Lâu.

Phượng Hoàng Lâu này là một nhà hàng lớn mới mọc lên.

Ngay khi vừa mới khai trương, hoạt động kinh doanh đã bùng nổ phát triển, là đối thủ tiềm tàng với “Khách sạn Thanh Hùng” của Triệu Hùng.

Triệu Hùng không đến Phượng Hoàng Lâu để lo việc kinh doanh. Anh lái xe chạy thẳng đến Phượng Hoàng Lâu.

Sau khi đến Phượng Hoàng Lâu, Triệu Hùng theo tin nhắn của Đặng Gia Hân lên phòng riêng trên tầng ba.

Lúc Triệu Hùng mở cửa phòng riêng.

Ngay lập tức, tất cả những người trong phòng riêng đều bị sốc.

Trong phòng riêng có đến bảy tám người, ngoài Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân còn có Cao Tuấn Vũ và thư ký riêng của anh ta và cả bốn đối tác làm ăn khác. Trong số đó, còn có một thành viên của hội thương thành phố Hải Phòng được gọi là Cố Huân.

Lý Thanh Tịnh giật nảy cả mình khi thấy Triệu Hùng đột ngột xông vào!

Cao Tuấn Vũ chào hỏi Triệu Hùng một cách lịch sự và nói: “Ồ, anh Triệu Hùng! Chúng tôi đang ăn cơm nếu anh không chê thì cùng ăn nhé?”

“Không cần, tôi đến gặp tôi có chút chuyện. Thanh Tịnh, em ra ngoài với anh một chút!”

Lý Thanh Tịnh đứng dậy, ngượng ngùng cười một cái với những người cùng bàn, nói: “Tôi có chút chuyện cần xử lý, thật ngại quá tạm thời không tiếp đãi mọi người được.”

Lý Thanh Tịnh đi theo Triệu Hùng ra ngoài.

Triệu Hùng độc đoán nắm tay vợ mình Lý Thanh Tịnh đến một góc nhà hàng.

Lý Thanh Tịnh hất tay Triệu Hùng ra, lạnh giọng hỏi anh: “Triệu Hùng, em đang quang minh chính đại thảo luận công việc với người khác. Anh muốn làm gì?”

“Thanh Tịnh, em có thể không làm ăn với nhà họ Cao được không?”

“Tại sao? Anh ăn giấm chua à.” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng gạ đầu thừa nhận nói: “Đúng vậy, anh chính là ăn giấm chua đấy! Lợi nhuận công ty của em hiện tại phát triển không ngừng, tình trạng rất tốt. Vì sao nhất định phải hợp tác làm ăn với nhà họ Cao làm gì?”

“Ồ! Vậy là anh ghen à. Vậy lúc anh ở cùng Vân Nhã anh có từng nghĩ đến cảm xúc của em không? Hơn nữa em không có giống như anh vụng trộm giấu diếm chạy đến khách sạn thuê phòng với người khác. Còn em hợp tác kinh doanh chỉ để kiếm tiền. Em không hy sinh nhan sắc hay là chịu bất kỳ quy tắc ngầm nào. Em đã kiếm được tiền sạch, anh dựa vào đâu mà ngăn cản mối làm ăn này của em.”

“Anh.”

Triệu Hùng bị Lý Thanh Tịnh nói đến cứng họng không trả lời được gì.

Chuyện của anh và Vân Nhã so với Lý Thanh Tịnh và Cao Tuấn Vũ, quả thực là quá đáng hơn rất nhiều.

Theo quan điểm của Triệu Hùng, Cao Tuấn Vũ chỉ lấy cớ làm ăn để liên lạc với vợ anh Lý Thanh Tịnh. Nhưng anh không có bằng chứng nào về mối quan hệ mập mờ giữa hai người. Nhưng anh thì khác, chưa nói đến chuyện bọn họ thuê phòng khách sạn mà anh với Vân Nhã còn ôm nhau khiêu vũ.

Nếu như có sai lầm trước tất nhiên không thể nói lý lẽ hùng hồn được!

Lý Thanh Tịnh lạnh lùng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, nếu anh muốn kiểm soát em thì tốt hơn hết anh nên khống chế bản thân mình trước. Nếu anh còn không kiểm soát được bản thân, anh không đủ tư cách để kiểm soát em. Còn nữa hôm nay em đến gặp Vân Nhã, Vân Nhã đã yêu cầu em ly hôn với anh, cô ta bảo em có thể trả giá tùy ý nhưng em không đồng ý. Em là vì cái gia đình này, nên em mong anh cũng làm chuyện gì đó cho cái gia đình này đi. Thay vì ở đây ăn giấm chua ghen tuông lung tung!”

Cô nói xong liền quay lưng bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng.

Triệu Hùng trầm mặc đứng đó một lúc.

Anh bị Lý Thanh Tịnh mắng cho một trận, mắng đến nỗi anh không thể đáp trả được.

Trước tiên là vì anh đã làm sai chuyện nên anh thực sự không đủ tư cách để nói người khác.

Khuôn mặt Triệu Hùng lạnh lẽo, nắm chặt ta, tự lẩm bẩm: “Cao Tuấn Vũ, nếu anh dám động tâm tư với vợ tôi, tôi Triệu Hùng nhất định không buông tha cho anh đâu!”

Sau khi ra khỏi Phượng Hoàng Lâu, Triệu Hùng cũng không rời đi mà cùng Nông Tuyền ngồi ăn ở một quán nhỏ gần đó.

Sau gần hai tiếng đồng hồ, mới thấy vợ anh Lý Thanh Tịnh và Cao Tuấn Vũ bước ra khỏi Phượng Hoàng Lâu vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Sau khi tiễn Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân lên xe rời đi, Triệu Hùng kéo Nông Tuyền đi thẳng về phía Cao Tuấn Vũ.

Cao Tuấn Vũ đang định lên xe thì nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.

Cao Tuấn Vũ quay đầu lại thì thấy người đang gọi mình là Triệu Hùng. Anh ta cười và nói.

“Ồ! Thì ra là anh Triệu Hùng!” Anh ta quát những người xung quanh lui lại để họ đi trước.

Triệu Hùng bước đến chỗ Cao Tuấn Vũ, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào anh ta rồi lạnh lùng nói.

“Cao Tuấn Vũ, tôi khuyên anh tránh xa vợ tôi ra một chút.”

Cao Tuấn Vũ bày ra bộ dáng nhẹ nhàng thong thả, anh ta cười và nói: “Anh Triệu Hùng, anh có nghĩ rằng yêu cầu của mình là quá đáng không? Cô Tịnh và tôi chỉ đang thảo luận công việc bình thường thôi. Chuyện này mà anh cũng muốn quản sao? Hay là anh không có tự tin vào bản thân. Sợ tôi sẽ cướp đoạt vợ của anh.”

“Đừng có khua môi múa mép, anh có tính toán gì trong lòng anh tự biết rõ. Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động đến Thanh Tịnh, Triệu Hùng tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”

Cao Tuấn Vũ nheo mắt nói: “Anh đang uy hiếp tôi à?”

“Ừ!” Triệu Hùng điềm nhiên đáp.

Cao Tuấn Vũ nói với Triệu Hùng: “Chỉ với những gì anh nói với tôi vừa rồi, tôi có thể kiện anh tội uy hiếp tôi. Tôi sẽ giữ lại quyền lợi kiện anh. Đừng nghĩ rằng anh là người của Trần Thiên Trung là Cao Tuấn Vũ tôi sẽ sợ anh.”

“Thật sao? Anh muốn kiện tôi sao?”

Triệu Hùng nắm lấy vai Cao Tuấn Vũ rồi thụi đầu gối vào bụng anh ta.

Cao Tuấn Vũ là lên một tiếng “A!” anh ta đau đến cuộn người như tôm khô nấu chín, cúi người ngồi xổm xuống.

Vệ sĩ của Cao Tuấn Vũ lao lên đánh Triệu Hùng thì bị Nông Tuyền đá bay ra xa.

Triệu Hùng ngồi xổm bên cạnh Cao Tuấn Vũ, lạnh lùng nói với anh ta: “Anh không định kiện tôi sao? Tôi không chỉ uy hiếp anh mà còn đánh anh đâý! Nghĩ muốn chọc vào vợ tôi thì dù là thiên vương lão tử đến cũng không bảo vệ được anh đâu.”

Nói xong liền mang theo Nông Tuyền nghênh ngang rời đi.

Cao Tuấn Vũ nhìn bóng lưng Triệu Hùng và Nông Tuyền, lạnh lùng lẩm bẩm: “Triệu Hùng, tôi sẽ không tha cho anh đâu, sớm muộn gì tôi cũng cướp được vợ của anh!”

Triệu Hùng và Nông Tuyền đã đi xa rồi nên không nghe thấy những lời này. Nếu không, Cao Tuấn Vũ có lẽ chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.

Sau khi Triệu Hùng và Nông Tuyền rời đi, cửa ô tô bên đường mở ra, Hán Vân Hiển xuống xe.

Gã ta bước tới đỡ Cao Tuấn Vũ dậy, nhàn nhạt nói: “Anh Vũ, tôi đã nói từ đầu là không được khiêu khích Triệu Hùng này trước khi thực lực của anh phát triển mạnh mẽ. Thằng nhóc này biết võ và Trần Thiên Trung đang bao che cho anh ta, bây giờ anh ta còn là chủ tịch của thương hội thành phố Hải Phòng. Anh không thể đánh bại anh ta!”

“Hừ! Vậy cũng chưa chắc. Anh đã quên người ủng hộ phía sau chúng ta sao? Hiện tại bọn họ đang ở Hải Phòng. Bây giờ anh đi gặp bọn họ với tôi.”

“Họ đến rồi à?” Hán Vân Hiển hào hứng hỏi.

Cao Tuấn Vũ gật đầu nói: “Đến rồi!”

Anh chịu đựng cơn đau từ dưới đất đứng dậy. Anh lẩm bẩm: “Chết tiệt! Thằng nhóc này ra tay quả thật rất hung ác. Đau quá đi!”

Hán Vân Hiển muốn cười nhưng cuối cùng lại không cười.

Gã ta dìu Cao Tuấn Vũ lên xe, hai người đi đến Tập đoàn Thiên Vương.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè, điều này nói lên đầy đủ mối quan hệ giữa Tập đoàn Thiên Vương và nhà họ Cao.

Bình luận

Truyện đang đọc