CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trong một con hẻm nhỏ, cô gái lấy trộm chiếc ví của Hà Ngọc Kỳ đang lật ra đếm số tiền bên trong ví. Tính ra hơn mười triệu. Ngoài ra còn có một số thẻ ngân hàng phiên bản giới hạn, đây đều là những thẻ VIP của ngân hàng. 

“Haha! Người phụ nữ đó thật giàu có.” 

Sau khi bỏ hết tiền vào túi, cô ta lấy đi chứng minh thư và thẻ ngân hàng để định thử vận may của mình ở cây rút tiền. Nếu nhập mật khẩu chính xác, cây rút tiền sẽ nhả tiền, lúc đó chủ thẻ đã bị thay đổi. Lấy đồ xong, tên trộm ném chiếc ví đi. Triệu Hùng đưa tay bắt lấy chiếc ví, trầm giọng nói với tên trộm đang định bỏ đi: 

“Tiền thì lấy được! Nhưng không được lấy giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng.”

Tên trộm nhìn lại và thấy đó là người bạn bên cạnh chủ nhân của chiếc ví và là người đàn ông duy nhất trong nhóm. Anh chàng này đã đến sau lưng cô ta khi nào vậy?. Không hiểu vì sao anh ta có thể nhanh như những hồn ma. Tên trộm nhận ra Triệu Hùng là một cao thủ quyền năng nên bỏ chạy. Nhưng đi được hai bước, Triệu Hùng đã tóm được cổ áo sau lưng cô ta. Triệu Hùng vỗ vỗ gáy cô gái nhỏ, nhếch mép nói: 

“Tuổi còn nhỏ không lo học hành cho tốt, lại còn đi ăn trộm đồ Này, lớn rồi người lớn dạy cô như thế nào?”

Triệu Hùng túm lấy váy sau của tên trộm, để cho cô ta dùng hết sức lực nhưng cũng không vùng ra khỏi tay Triệu Hùng. Cô quay đầu lại, há mồm định cắn vào tay Triệu Hùng, Triệu Hùng đưa tay đẩy vào ngực tên trộm, nhưng lại sợ chạm vào bộ phận mẫn cảm của người khác, anh thở ra nội lực trong lòng bàn tay, một luồng khí vô hình bay ra, ngay lập tức đánh gục cô bé xuống dưới đất.

“Bụp!” Tên trộm thực sự đau đớn nằm trên mặt đất và bật khóc. Triệu Hùng có thể thử phát hiện ra cô gái này không phải võ tướng mà là một tên trộm bình thường. Nhưng tên trộm này nhanh tay lắm, chứng tỏ liên tục đi móc túi người khác. Triệu Hùng cau mày nói với cô gái: “Tôi không đánh cô nữa. Sao cô lại khóc?”

“Anh bắt nạt tôi!” Cô gái nằm dài trên mặt đất và bắt đầu khóc to.

Triệu Hùng ngây người cười, không ngờ tên trộm nhỏ này khá thú vị. Sau khi quan sát kỹ hơn, tên trộm nhỏ này có ngoại hình không tồi, được đánh giá là một cô bé có đường nét thanh tú. Chỉ là mặt hơi bẩn, đã lâu không chăm sóc. 

Triệu Hùng nói với cô gái: “Này, cô tên gì?”

Cô gái “hừ” một tiếng và nhất định không nói. 

Triệu Hùng uy hiếp cô gái: 

“Nếu cô không nói thật, tôi sẽ tống cô đến đồn cảnh sát. Để chú cảnh sát dạy dỗ cô!”

“Anh hù dọa ai? Tôi còn chưa mười sáu tuổi. Anh cho tôi vào đi, tôi chỉ cần ký một cái là được thả ra ngay.”

“Ồ, xem ra cô cũng hiểu về luật pháp đó chứ!”

Triệu Hùng bước đến gần cô gái, lấy ví của Hà Ngọc Kỳ và cố ý làm cô sợ hãi nói: “Cô gái nhỏ, nếu cô không thành thật, cô sẽ bị tra tấn đến khi nào thừa nhận thì thôi.”

Nhìn thấy Triệu Hùng đang nhìn chằm chằm mình, cô gái sợ tới mức ôm chặt lấy ngực, lắp bắp nói: 

“Anh…anh muốn làm gì?”

“Tôi hỏi cô một lần nữa, cô tên là gì?”

“Cẩm Tú!” Cô gái do dự, cuối cùng cũng nói cho Triệu Hùng biết tên của mình. “Cẩm Tú? Nhìn cũng xinh xắn, nhưng là tiểu trộm thì đáng tiếc. Cô đi đi, nếu lần để tôi nhìn thấy cô ăn trộm cái gì nữa, tôi sẽ không cho cô đi đâu.”

Cẩm Tú từ dưới đất đứng dậy, vội vàng nhét hơn mười triệu tiền mặt trong tay vào túi, vì sợ Triệu Hùng quay lại đòi lại tiền. 

“Tôi mới chỉ từng đó tuổi, nếu đi làm người ta nói tôi trẻ con, sẽ không chịu thuê tôi. Trộm cắp cũng là theo bản năng thôi, nếu không ăn trộm thì chết đói, anh có nuôi được tôi không?” Cẩm Tú tự tin nói.

“Tôi không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cô!” Triệu Hùng lắc đầu. Trên đời này còn quá nhiều người nghèo, anh Triệu Hùng tốt bụng nhưng không phải ai cũng giúp được. Đặc biệt là một số người, nếu bạn ra tay cứu trợ, họ sẽ không cảm kích, mà còn nói xấu sau lưng họ.

Một trái tim nhân hậu thôi chưa đủ!

Triệu Hùng nói với Cẩm Tú: 

“Cô đi đi!”

Cẩm Tú nhăn mặt nhìn Triệu Hùng, sau đó bước nhanh rời đi. Sau khi Cẩm Tú rời đi, Triệu Hùng cũng không rời đi ngay mà bí mật đi theo Cẩm Tú. Lý do vì cô gái này khá ưa nhìn, cô ấy nhìn đẹp đến mức là một tên trộm sẽ rất đáng tiếc. Triệu Hùng trở nên tò mò và muốn xem cô gái tên Cẩm Tú này sống như thế nào?. Cẩm Tú bị Triệu Hùng theo dõi nhưng không hề biết, nhưng trong tay có hơn mười triệu, trong lòng vẫn vui mừng không tả. Triệu Hùng, Hà Ngọc Kỳ, Hoa Di ăn mặc chỉnh chu, khác lạ nên nhìn thôi đã biết không phải người dân ở đây. Vì vậy, Cẩm Tú sẽ tập trung vào họ. Cẩm Tú ngân nga một giai điệu không rõ lời, trông rất vui vẻ. Khi đến một chợ rau, cô ta mua một ít rau, trứng và một số đồ ăn khác, cô ta hai tay xách hai túi đồ lớn. Sau khi đi một vòng, cuối cùng cũng đến một ngôi nhà nhỏ bên ngoài thành phố. Triệu Hùng cau mày, không ngờ cô gái này lại sống trong điều kiện tồi tệ như vậy.

“Chị về rồi!” Cẩm Tú bước vào sân và hét vào căn nhà nhỏ.

“Chị Cẩm Tú”

“Chị, chị về rồi!”

Triệu Hùng đứng nấp bên cạnh, liếc mắt nhìn thấy đám trẻ con vội vàng chạy ra khỏi lán. Anh đếm kỹ, có tổng cộng sáu đứa trẻ, đứa bé nhất bằng tuổi con gái Dao Châu của anh, Cẩm Tú nói với những đứa trẻ đang vây quanh mình: 

“Nhìn xem, chị mua được gì cho mấy đứa này?”

“Oa! Ngon quá.”

Một nhóm trẻ em hào hứng nhảy xung quanh Cẩm Tú. Quần áo trên người những đứa trẻ này đều là quần áo cũ, có lẽ được lấy ra từ thùng quần áo quyên góp. Bởi vì bộ quần áo trên người những đứa trẻ có kích thước khác nhau và trông không đẹp mắt. Từ đó suy ra những đứa trẻ này có thể là trẻ mồ côi, tức là trẻ lang thang. Cẩm Tú lớn tuổi nhất trong đám trẻ này. Thảo nào cô ấy hay ăn trộm đồ, vì cô ấy phải nuôi rất nhiều em. Thấy vậy, Triệu Hùng hai mắt ươn ướt. Thật không ngờ, tên trộm nhỏ này vẫn là một cô gái rất tốt bụng. Triệu Hùng quay lại ngân hàng gần đó và rút tiền. Anh ấy đi chợ rau, bộ quần áo mới theo chiều cao của bọn trẻ và một số thứ như sữa và bánh mì. Triệu Hùng để đồ ở cửa, anh ta cố tình lấy đá đáp vào cửa nhà. Vừa nghe thấy, Cẩm Tú lên tiếng:

“Ai?”

Khi Cẩm Tú chạy ra, cô thấy rất nhiều đồ để ở cửa. Cô nhìn ra ngoài nhưng không thấy ai. 

Kỳ lạ!

Ai đã đặt thứ này ở đây?

Cẩm Tú cẩn thận lật túi, thấy một túi đầy quần áo. Mặc dù những bộ quần áo này không phải là đồ quý giá, nhưng chúng dường như được may riêng cho cô và những đứa trẻ khác. Ngoài ra còn có những thứ như sữa và bánh mì. Khi Cẩm Tú lấy ra một bộ quần áo, thấy mình có thể mặc được, liền vui vẻ mỉm cười. Rốt cuộc ai đã làm việc tốt này?.

Thật sự là một người tốt, làm việc thiện nhưng không để lại danh phận.

Trần Tú cầm quần áo lắc lắc, đo trên người, hai xấp tiền một trăm rơi ra ngoài.

Đây là? Cẩm Tú sững sờ!Cô ấy đang nghĩ xem ai sẽ gửi tiền, quần áo và sữa. Trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ, tự lẩm bẩm: “Là anh ta?” hình bóng Triệu Hùng hiện lên trong đầu Cẩm Tú.

Bình luận

Truyện đang đọc