CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nghe thấy Đổng Hạo tới. Lúc này khi đã đi ra khỏi sân nhà của thôn dân, anh chỉ thấy Đổng Hạo lái một chiếc xe gắn máy, đi đến bên cạnh Triệu Hùng.

Sau khi dừng xe, anh ấy đi thẳng đến trước mặt Triệu Hùng, vui vẻ mà chào hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, cuối cùng thì tôi cũng tìm được anh rồi.”

Triệu Hùng thấy trên mặt Đổng Hạo có vết thương, cau mày hỏi anh ấy: “Đã xảy ra chuyện gì trên mặt của anh vậy?”

“Tôi đã đánh nhau một trận với Giả Bưu.”

“Giả Bưu sao?” Triệu Hùng nhíu chặt lông mày, nói với Đổng Hạo: “Cậu ta đến tìm anh gây chuyện à?”

Đổng Hạo giải thích: “Tôi đến huyện Ngọc Thủy tìm anh thì đụng phải Giả Bưu. Nhưng tôi vừa đến huyện Ngọc Thủy thì gặp ngay cậu ta, tôi luôn có cảm giác cậu ta sai người để mắt đến tôi, cho nên chúng tôi nói chuyện không hợp và xảy ra xung đột. Mặc dù tôi bị đánh nhưng cũng đã đáp trả lại ba cái, đá Giả Bưu hai cú, cũng coi như không tính là chịu thiệt thòi.” Đổng Hạo cười ha hả, nói.

Sau khi Triệu Hùng nghe xong, anh giận không chịu được. Rõ ràng là mình đã khuyên bảo Giả Bưu đừng tìm Đổng Hạo gây phiền phức nữa rồi, không ngờ Giả Bưu vẫn còn trả thù Đổng Hạo. Xem ra, không đánh phục con rắn độc này thì ngay sau khi mình đi, cậu ta vẫn sẽ không bỏ qua cho người nhà của Đổng Hạo.

Triệu Hùng lập tức quyết định, nói với Đổng Hạo: “Đổng Hạo, anh ngồi xe của bọn tôi rồi đi một chuyến cùng với tôi trở lại huyện Ngọc Thủy. Chúng ta đi tìm Giả Bưu tính sổ!”

Đổng Hạo nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, quên đi thôi! Lần này tôi đến tìm anh là có chuyện muốn nhờ anh.”

“Chuyện gì vậy?” Triệu Hùng cau mày, hỏi.

“Anh Hùng, anh có thể giúp tôi tìm một công việc được không, dù là đi theo anh đến Hải Phòng làm việc cũng được luôn.”

Lúc này Triệu Hùng mới biết, Đổng Hạo tìm đến mình là để tự đề cử chính mình kiếm việc. Triệu Hùng an ủi Đổng Hạo: “Chuyện công việc của anh cứ giao cho tôi. Trước đó thì hãy theo tôi về huyện Ngọc Thủy đi!”

Đổng Hạo thấy Triệu Hùng muốn tìm Giả Bưu tính sổ. Anh ấy vừa mới giải ngũ về không lâu, cũng là một người đàn ông khí huyết tràn đầy, sao có thể e ngại cái tên rắn độc Giả Bưu được chứ? Tự nhiên mà vậy, Triệu Hùng bảo đâu thì anh ấy đánh đó.

Vốn dĩ, già trẻ ở Nam Trung muốn giữ đám người Triệu Hùng ở lại trong nhà ăn cơm, nhưng thấy bọn họ khăng khăng muốn đi thì thôi vậy. Đoàn người Triệu Hùng hùng dũng đi về phía huyện Ngọc Thủy. Ngay trên đường trở về, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Cốc Vĩnh Ngôn, bảo ông ta giúp điều tra xem Giả Bưu đang ở nơi nào.

Huyện Ngọc Thủy không lớn, muốn tìm một người thì rất dễ dàng. Lại nói, với cá tính của Giả Bưu, đi đến chỗ nào thì cậu ta đều huyên hoang hống hách. Cốc Vĩnh Ngôn nhanh chóng tra được chỗ ở của Giả Bưu, nói rằng Giả Bưu cùng anh rể Lôi Đức Hựu của anh ta đang tắm hơi ở một nơi tên là “phòng tắm hơi Vĩnh Lạc”.

Sau khi trở lại huyện Ngọc Thủy, Triệu Hùng để đám người Mai Lệ Thủy và Chu Quân về khách sạn trước. Anh chỉ dẫn theo Nông Tuyền, Đổng Hạo và phụ trách an ninh Lý Việt đến “phòng tắm hơi Vĩnh Lạc”.

Khi đến “phòng tắm hơi Vĩnh Lạc”, Triệu Hùng vừa vào trong liền hỏi người quản lý đang trực quán: “Lôi Đức Hựu, giám đốc Hựu ở đâu?”

Lôi Đức Hựu là ông chủ mỏ than của “Huyện Ngọc Thủy”, là người giàu nức tiếng cả một vùng Ngọc Thủy. Em vợ Giả Bưu của anh ta càng là du côn bá chủ một phương.

Quản lý tiệm sao biết được Triệu Hùng dẫn người đến là để gây chuyện. Vui vẻ hỏi Triệu Hùng: “Hử, các người đến tìm ông chủ Hựu à? Anh ta ở phòng 306 tầng trên ấy.”

Triệu Hùng nói một tiếng “cảm ơn” rồi dẫn Nông Tuyền, Đổng Hạo và Lý Việt lên tầng. Sau khi đến phòng 306, Triệu Hùng thử đẩy cửa một cái, thấy cửa đã bị khóa trong.

Anh liền nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng đàn ông quát: “Ai đó?”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, Nông Tuyền đạp một cước, đá văng cửa phòng. Bên trong căn phòng, Lôi Đức Hựu cùng em vợ Giả Bưu và Vi Khánh, Tôn Phú Quý, bốn người đang đảo mạt chược.

Triệu Hùng vừa nhìn thấy bọn họ liền cảm thấy vui vẻ. Không ngờ Vi Khánh và Tôn Phú Quý của Nam Trung đều ở đây. Triệu Hùng đến huyện Ngọc Thủy chỉ xảy ra xung đột với bốn người Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý, không ngờ bốn người này lại tập hợp chung một chỗ. Lần này trái lại đã giảm bớt phiền phức cho Triệu Hùng, vừa hay anh có thể giải quyết luôn một thể.

Giả Bưu vừa nhìn thấy Triệu Hùng thì giống hệt như chuột thấy mèo. Nỗi hận thù kia căn bản không lấy ra nổi.

Triệu Hùng cười lạnh, nói: “Ồ! Hóa ra bốn người các người đều ở bên trong chỗ này à? Lần này trái lại bớt không ít sức lực cho tôi rồi.” Vừa nói, anh vừa dẫn Nông Tuyền, Lý Việt cùng Đổng Hạo đi vào trong phòng.

Triệu Hùng thấy trên bàn mạt chược, trước mặt mỗi người đều chất một đống những tờ tiền năm trăm nghìn. Xem ra bọn họ chơi mạt chược không ít tiền đâu nhỉ?

Bốn người Lôi Đức Hựu bị dọa cho đứng lên hết, co đầu rụt cổ ở một góc trong phòng. Triêu Hùng kéo một cái ghế ra tùy ý ngồi xuống, sau đó lấy một gói thuốc lá từ trong túi áo ra, châm lửa đốt. Sau khi Triệu Hùng hút một hơi xong, híp mắt nhìn Lôi Đức Hựu mà hỏi: “Ông chủ Hựu này, tôi nói các ông chơi mạt chược sao còn khóa cửa trong. Hóa ra là mấy người ở đây tụ tập đánh bạc à!”

Nói xong, anh bật máy ảnh của điện thoại lên, trước tiên quay lại hết tiền trên mặt bàn, lại quay đến Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý.

Lôi Đức Hựu trừng mắt, nghiêm nghị hỏi Triệu Hùng: “Tên họ Triệu kia, anh muốn làm cái gì? Chúng tôi chơi mạt chược ở đây, chẳng lẽ điều này đã làm vướng chuyện của anh sao?”

Triệu Hùng phóng khoáng phả ra một làn khói, cười lạnh mà nói: “Các người chơi mạt chược thì tôi đương nhiên không quản được, nhưng mà đứa em vợ đui mù của anh lại đánh người của tôi bị thương.”

Lôi Đức Hựu trừng mắt nhìn Giả Bưu, hỏi cậu ta: “Cậu lại gây họa gì rồi hả?”

Giả Bưu giải thích: “Anh rể, em chỉ bảo người đánh Đổng Hạo. Anh ta là người của Lâm Đồng, cũng không có thân thế hay chống lưng gì. Em cũng không hiểu sao mà anh ta lại trở thành người của tên họ Triệu được.”

Triệu Hùng gãy tàn thuốc lá trong tay, tàn thuốc trực tiếp rơi lên người Giả Bưu.

Giả Bưu thấy trên người dính đốm lửa, vội vàng phủi hết đốm lửa trên người đi.

Cậu ta chỉ vào Triệu Hùng mà mắng mỏ: “Tên họ Triệu kia, anh muốn làm cái gì?”

Triệu Hùng nghe mà nổi giận, lạnh giọng quắt Giả Bưu: “Cậu dám mắng tôi sao? Nông Tuyền, vả miệng cậu ta!”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng “bốp bốp bốp...!” liên tiếp vang lên. Khi mọi người nhìn lại Giả Bưu, Giả Bưu đã hoàn toàn thay đổi. Cậu ta vất vả lắm mới bình phục thương thế nhưng lại bị Nông Tuyền đánh sưng thành đầu heo rồi. Nếu như mọi người không biết người đứng vị trí kia là Giả Bưu thì căn bản không nhận ra cậu ta.

Trong phòng, Lôi Đức Hựu chỉ mang theo hai người vệ sĩ. Người của anh ta đều đang tắm hơi ở dưới lầu cả rồi. Một lần nữa tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Nông Tuyền, Lôi Đức Hựu kinh ngạc đến mức ngây người tại chỗ. Đây mà là con người ư?

Cách xa khoảng mấy mét, đột nhiên cậu ấy lách người liền đến ngay trước mặt. Sau khi Nông Tuyền đánh Giả Bưu xong, cậu ấy lại nhanh chóng trở lại bên cạnh Triệu Hùng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Mặc dù Đổng Hạo và Lý Việt cũng từng nhìn thấy bản lĩnh của Nông Tuyền, nhưng bọn họ vẫn bị làm cho kinh ngạc sâu sắc.

Triệu Hùng đảo mắt nhìn bốn người Lôi Đức Hựu, Giả Bưu, Vi Khánh và Tôn Phú Quý. Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Xem ra mấy người không làm được chuyện gì tốt ở huyện Ngọc Thủy. Nếu như Triệu Hùng tôi đã đến đây thì chính là đến để kết thúc những ngày tháng làm mưa làm gió của các người.”

Triệu Hùng đột nhiên quát một tiếng chói tai, nạt bốn người Lôi Đức Hựu: “Bốn người quỳ hết xuống cho tôi...!”

Bình luận

Truyện đang đọc