CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng không ngờ tới Vân Nhã thật sự đến đây, Cách Hoa nháy mắt với Tiêu Thanh và nói: “Tiêu Thanh, chúng ta vào phòng đi.” 

Tiêu Thanh cũng nhìn thấy manh mối, liền đi theo sau Cách Hoa. 

Khi Cách Hoa đi ngang qua người Vân Nhã, cô ấy thì thầm: “Tiểu Nhã, nắm bắt cơ hội!” 

Vân Nhã không nói lời nào, với đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng không chớp. 

Triệu Hùng và Vân Nhã bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Triệu Hùng bước chậm đến trước mặt Vân Nhã và mở miệng phá vỡ sự im lặng trước.

“Tiểu Nhã, sao em lại ở đây?” Triệu Hùng hỏi. 

Vân Nhã nhìn Triệu Hùng và nói một cách cao ngạo: “Như thế nào, anh có thể đến Thành phố Vinh còn em thì không thể đến?”

“Em biết anh không có ý đó.” Triệu Hùng cười xấu hổ. 

Vân Nhã nhìn chằm chằm Triệu Hùng và nói: “Triệu Hùng, Vân Nhã trong lòng của anh có phải là không biết xấu hổ?”

“Tiểu Nhã, anh chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

Vân Nhã nói với Triệu Hùng, “Em cảm thấy bản thân em yêu rất hèn mọn, rõ ràng biết anh đã có gia đình, có vợ nhưng vẫn không thể dứt ra khỏi tình yêu với anh, yêu anh! Trong mắt người khác, Vân Nhã là một tiểu công chúa kiêu hãnh, nhưng trong mắt của anh, sợ rằng em là một người phụ nữ có cũng được không có cũng không sao. Em cả một đêm qua đều ngủ không ngon, và luôn tự nhủ rằng mình không thể tiếp tục như thế này. Nhưng em lại không thể khống chế được bản thân, cuối cùng vẫn chạy đến đây, em rất hận chính mình, cũng rất hận anh, tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc sống của em, làm cho thế giới của em bị đảo lộn! ”

Triệu Hùng thấy Vân Nhã càng nói càng kích động, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống. 

Triệu Hùng bước tới, ôm Vân Nhã vào lòng, đau khổ nói: "Tiểu Nhã, em thực sự không nên đến. Trong thế giới tình yêu, không ai đúng sai, chỉ có điều chúng ta yêu sai thời điểm yêu sai người. Nhân cơ hội chúng ta vẫn chưa bắt đầu, không có phạm sai lầm, hay là quên anh đi." 

"Em cũng muốn quên anh nhưng làm sao quên được. Vì vậy, em làm việc chăm chỉ, cố gắng đến tê liệt bản thân và không nghĩ đến anh nữa, nhưng lúc em rảnh rỗi một chút, trong đầu toàn là hình bóng của anh, Vân Nhã em kiếp trước đã tạo nghiệp gì, lại khiến tình yêu của em trở nên hèn mọn như vậy, có thể anh là do ông trời phái xuống trừng phạt em." Trong khoảng thời gian này, Triệu Hùng cố ý xa lánh Vân Nhã. Thật ra chỉ muốn cô ấy quên đi bản thân mình, nhưng không ngờ Vân Nhã lại cố chấp với bản thân như vậy.

Triệu Hùng lau nước mắt cho Vân Nhã, an ủi nói: "Tiểu Nhã, em là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng cũng là một người phụ nữ tốt bụng. Ông trời nhất định sẽ chiếu cố em và ban cho em một cuộc hôn nhân hạnh phúc." 

“Nhân vật chính trong hôn nhân là anh không? Nếu không, em thà đi tu.”

Triệu Hùng sửng sốt trước suy nghĩ của Vân Nhã, không ngờ cô ta lại cố chấp như vậy.

Đúng lúc này, cha của Cách Hoa là Diệp Trát bước vào. Nhìn thấy Tiểu Nhã và Triệu Hùng ôm nhau, Diệp Trát mỉm cười nói: "Ôi! Người trẻ tuổi bây giờ thật là không kiềm chế được, thật sự là đi đến đâu thì ôm đến đó! Nhưng mà, nên chú ý hình tượng một chút, buổi tối làm mấy cái chuyện này mới thích hợp. ”

Vân Nhã nhẹ nhàng đẩy Triệu Hùng ra, vẻ mặt hiện ra vẻ khó xử. Nói với Diệp Trát: “Chú ơi, chú không càn giễu cợt người khác!” 

“Con đi ngàn dặm đến tìm chồng, không lẽ lại sợ mấy câu lải nhải của chú sao.” Diệp Trát sảng khoái cười lớn. 

"Chú à, chú chỉ biết giễu cợt cháu. Có rảnh vân nên là quản Cách Hoa nhà chú đi?" 

Diệp Trát thở dài và nói: "Nhìn thấy cháu cũng có bạn trai rồi, chú cũng nóng nảy thay cho Cách Hoa nhà chú, nhưng nha đầu này tuyệt nhiên không hề lo lắng, chú thật sự lo lắng là nó không thể gả đi được. Đúng rồi, các cháu khi nào thì kết hôn? Chú lại đến chúc mừng các cháu."

Vân Nhã và Triệu Hùng liếc mắt nhìn nhau. 

Triệu Hùng lập tức hiểu rằng Vân Nhã không biết rằng Diệp Trát đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Cũng đều do nha đầu Cách Hoa kia, lúc giới thiệu không hiểu sao lại nói anh là bạn trai của Vân Nhã.

“Vẫn chưa quyết định.” Triệu Hùng vội vàng nói. 

Diệp Trát gật đầu nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, vừa rồi Trương Tử Thạch gọi điện thoại cho tôi. Hỏi anh khi nào có thời gian thì đến chỗ ông ấy?”

Triệu Hùng không muốn ở cùng Vân Nhã lâu như vậy, bởi vì anh sợ ở bên nhau một lúc lâu, thật sự thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Để thoát thân, anh lập tức nói: "Bây giờ tôi có thời gian rảnh, vì vậy tôi sẽ gọi chủ tịch Trương ngay lập tức." 

"Vậy tôi sẽ đưa cậu theo! Gia đình họ Trương không sống trong thành phố, nhưng ở Song Cương rất gần với Thành phố Vinh.” Diệp Trát nói. 

Triệu Hùng gật đầu và nói: “Được rồi!” 

Sau đó, anh nói với Vân Nhã: “Tiểu Nhã, anh có việc phải làm trước.” 

“Ừ, anh bận của anh đi.” Vân Nhã cũng đã nhìn ra được, là Triệu Hùng cố tình xa lánh cô ta. 

Ngay sau khi Triệu Hùng và Diệp Trát rời đi, Cách Hoa đã mang theo Tiêu Thanh chạy thật nhanh từ trên lầu xuống. 

Cách Cánh ôm lấy bờ vai thơm tho của Vân Nhã cười nói: "Không tệ nha, Tiểu Nhã! Vừa rồi tớ nhìn thấy cậu và Triệu Hùng đang ôm nhau." 

Vân Nhã làm sao có tâm trạng đùa giỡn với Cách Hoa, thấp thỏm nói.: “Gege, Có lẽ tớ không nên đến.” 

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Vân Nhã, khuyên nhủ cô ta: “Làm sao vậy, có phải Triệu Hùng bắt nạt cậu hay không? Nếu anh ta khi dễ cậu, chỉ cần nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu báo thù. "

“Đừng náo loạn nữa Cách Hoa. Triệu Hùng không có khi dễ tớ, là tớ không nên thích anh ấy, chính là tớ không khống chế được bản thân. "

Là phụ nữ, hai bên đều hiểu phụ nữ hơn. 

Tiêu Thanh khuyên nhủ Vân Nhã nói: "Cô Vương, cô nên quên chuyện của Triệu Hùng đi. Triệu Hùng và vợ anh ấy là Lý Thanh Tịnh rất tình cảm, bọn họ sẽ không ly hôn đâu." 

"Tôi biết điều đó, nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân mình mà nhớ anh ấy." Vân Nhã nói nhỏ. 

Tiêu Thanh thở dài: "Thử hỏi tình yêu trên đời là cái gì, chỉ dạy sinh tử cùng hứa!..." 

Cách Hoa vỗ vai Vân Nhã nói: "Tiểu Nhã, có nhiều anh đẹp trai ở Thành phố Vinh. Hay là tớ giới thiệu cho cậu một anh, như vậy thì cậu có lẽ sẽ quên được anh ấy." 

"Tớ không có hứng thú, cậu nên giữ lại cho bản thân mình. Bản thân cậu vẫn còn là độc thân đấy. "

“Hứ! Đó là bởi vì tớ không có hứng thú với bọn họ.” Cách Hoa ôm Vân Nhã và nói, "Tiểu Nhã, đừng buồn nữa. Tớ mang cậu đến danh thành, nơi đó chơi rất vui, đoán chừng cha tớ và Triệu Hùng bọn họ một khắc nửa giờ cũng chưa thể quay lại đâu." 

Trong lòng Vân Nhã thật sự buồn bã nhưng cô ta sợ nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị trầm cảm nên đã gật đầu đồng ý. 

Thấy Vân Nhã đã đồng ý, Cách Hoa vui vẻ nói với Tiêu Thanh: "Tiêu Thanh, cô đi với chúng tôi không!" 

Vẻ mặt Tiêu Thanh bày ra vẻ khó xử và nói: "Tôi hay là không đi nữa. Anh họ không cho tôi chạy loạn ở khắp nơi."

“Cô đi với bọn tôi, cũng không phải là cô tự đi ra ngoài? Hơn nữa tôi ra ngoài lúc nào cũng mang theo vệ sĩ. Người ta nếu có cướp sắc, cũng là cướp của Tiểu Nhã trước, chúng ta hoàn toàn an toàn."

Vân Nhã cười nói:" Vậy thì tớ sẽ cướp đi sự khêu gợi của cậu trước!"

“A! Cái đồ lưu manh, dám chiếm tiện nghi của tớ. Cách Hoa sẽ liều mình với cậu!" Cách Hoa đẩy Vân Nhã ngã nhào trên sô pha.

Tiêu Thanh ở bên cạnh mỉm cười. Trong lòng cô ấy đối với Cách Hoa và Vân Nhã sinh ra một chút hâm mộ. Không giống như bản thân cô, từ nhỏ  phải sống cuộc sống trốn đông trốn tây, ngay cả một người bạn ở bên cạnh cũng không có. 

Tiêu Thanh nghĩ rằng Cách Hoa mang theo vệ sĩ ra ngoài nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, sau khi cùng Cách Hoa và Vân Nhã giỡn một hồi, liền cùng bọn họ đi ra ngoài.

"Đại danh thành" là một địa điểm vui chơi quy mô lớn tích hợp giải trí, siêu thị và dịch vụ ăn uống ở Thành phố Vinh. 

Bên trong tất cả các loại phương tiện giải trí, ngoại trừ rạp chiếu phim, quán bar trò chơi và những nơi giải trí truyền thống này. Thậm chí còn có các dự án vui chơi ở công viên ngoài trời, chẳng hạn như tàu lượn siêu tốc, công viên nước, bóng rổ đường phố, v.v. Nó là một trong những đại gia hàng đầu ở Thành phố Vinh, sản nghiệp của nhà họ Phan. 

Làm sao Triệu Hùng có thể nghĩ đến, sau khi anh rời đi, Cách Hoa mang Tiêu Thanh ra ngoài chơi. 

Ngay sau khi Cách Hoa, Vân Nhã và Tiêu Thanh rời khỏi nhà họ Diệp, một người nào đó đã báo cho Dương Hưng biết: "Cậu chủ, Tiêu Thanh đã ra ngoài." 

“Cô ta ra ngoài cùng ai?”

“Cùng với cô nhóc của nhà họ Diệp, còn một người khác là trước đó đã vào nhà họ Diệp. ”

Dương Hưng biết Vân Nhã và biết rằng Vân Nhã là đến tìm Triệu Hùng. 

Ngay khi Triệu Hùng và Diệp Trát vừa mới đi ra ngoài, Cách Hoa đã đưa Tiêu Thanh ra ngoài, đây là một cơ hội tuyệt vời. 

"Bắt lấy Tiêu Thanh, nhớ rõ không được động vào Cách Hoa đó, cùng người phụ nữ đến nhà họ Diệp." 

"Đã biết, cậu chủ!" 

Dương Hưng lạnh lùng nói, "Nếu các người gặp được thì nhớ là trùm đầu mang về."

Người đưa tin run sợ cả người nói với Dương Hưng: "Cậu chủ cậu yên tâm, chúng tôi nhất định phải đem Tiêu Thanh về cho cậu."

Triệu Hùng đang trên đường đến nhà của Trương Tử Thách, trong lòng anh còn có chút lo lắng về Tiêu Tinh ở nhà. Liền lấy điện thoại gọi điện cho Sẹo đao Ngô Tranh và nói: “Ngô Tranh, đến cửa nhà họ Diệp canh giữ. Khi tôi đi vắng, ngàn vạn lần đừng Tiêu Thanh đi lung tung ra ngoài.”

“Tôi hiểu rồi, anh Triệu!” Sẹo đao Ngô Tranh cung kính đáp lại.

Còn chưa đến hai phút, Sẹo đao Ngô Tranh gọi lại và báo với Triệu Hùng: "Anh Triệu, không ổn rồi! Tiêu Thanh cùng với Cách Hoa và cô Vương đã ra ngoài chơi!" 

Bình luận

Truyện đang đọc