CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Triệu Hùng nghe những lời cô em vợ Lý Diệu Linh nói xong thì không khỏi nhíu chặt mày. Không phải là anh không muốn giúp Lý Diệu Linh, mà là do tính cách của Lý Diệu Linh thật sự rất rất không phù hợp. Chỉ là đầu tư một chút vốn làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng thật sự điều này có khả thi không!

“Diệu Linh này! Tuy học hành không phải là con đường duy nhất, nhưng nếu như bây giờ em bỏ bê nó, tương lai nhất định em sẽ hối hận vì lỡ dở thành tích. Nếu để chị em biết được, nhất định chị em không trách anh mới là lạ đấy. Chuyện này, anh rể không thể giúp em được.” Triệu Hùng nói.

Lý Diệu Linh nghe thấy Triệu Hùng không giúp cô ấy, cô lập tức nóng nảy. Còn nói: “Anh rể, nếu như anh không giúp em thì không còn ai khác giúp em nữa. Thành tích học tập của em đã thế này rồi, không lỡ dở đến việc này đâu.”

“Không được!” Triệu Hùng lắc đầu như trống bỏi, nói: “Nếu như sau khi tốt nghiệp đại học em muốn gây dựng sự nghiệp thì anh rể sẽ hết lòng giúp đỡ em. Nhưng hiện giờ em mới còn đnag học cấp ba, không học giỏi cũng được nhưng không được xao lãng học hành. Trước hết để anh rể chuyển cho em ba mươi lăm triệu tiền tiêu vặt, trước tiên cứ lo học hành cho tốt đi. Chuyện gây dựng sự nghiệp chờ đến khi em lên đại học rồi chúng ta sẽ bàn sau.”

Triệu Hùng nói xong thì lập tức cầm điện thoại lên, chuyển cho em vợ Lý Diệu Linh ba mươi lăm triệu.

“Vậy được rồi! Cảm ơn anh rể!”

Lý Diệu Linh bĩu môi, bộ dạng như không tình nguyện cho lắm! Thế nhưng trong lòng đang thầm tính toán làm thế nào để đào được tiền.

Cô vừa mới gia nhập hội bán quần áo online trên mạng, muốn khởi nghiệp ít nhất phải đầu tư mười tỷ.

Lý Diệu Linh bắt đầu tính toán, không biết làm sao mới xoay được mười tỷ đây.

Triệu Hùng thấy hồn vía Lý Diệu Linh đã bay lên tận trên mây, không biết con bé đang suy nghĩ gì, cốc vào đầu nó cái, nhắc nhở: “Ăn đi! Ngồi đờ ra đó làm gì?”

“Ôi chao! Anh rể, anh cốc đầu em làm gì? Em bị anh đánh đến choáng váng đầu óc rồi đây nè.”

“Em vẫn nên là ngoan ngoãn ở yên một chỗ đi! Đừng gây chuyện phiền phức gì nữa. Em mới là học sinh, còn chưa hiểu được mánh khóe trong xã hội này. Cẩn thận bị người ta lừa cho đấy.”

Lý Diệu Linh không phục nói: “Em thông minh như vậy, làm sao bị mắc lừa được.”

Triệu Hùng mặc kệ cô em vợ Lý Diệu Linh, tiếp tục ăn cơm.

Lúc này, điện thoại của Triệu Hùng bất chợt vang lên.

Lý Diệu Linh mắt sáng lên, liếc mắt thấy tên hiển thị trên điện thoại là “Vân Nhã”.

Triệu Hùng cầm điện thoại lên, giả vờ như định lấy thứ gì đó, vừa đi vừa nhận.

“Cô Nhã, cô lại có chuyện gì sao?” Triệu Hùng lên tiếng dứt khoát hỏi Vân Nhã.

“Triệu Hùng, tôi có chuyện gấp muốn tìm anh!”

“Có chuyện gì? Không nói được qua điện thoại sao?”

“Đương nhiên là không được rồi! Mấy ngày rồi tôi chưa được gặp anh, tôi nhớ anh!”

Triệu Hùng nghe thấy cô ta nói vậy thì thấp thỏm quay đầu lại liếc cô em vợ Lý Diệu Linh. Thấy Lý Diệu Linh đang vùi đầu vào ăn cơm, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Cô Nhã này, cô không nên một lòng một dạ với tôi. Nếu cứ như vậy, cô chỉ có thêt tiếp tục đơn phương mà thôi.”

“Tôi bằng lòng! Anh lo nhiều thế làm gì, còn muốn lo chuyện tình cảm của tôi sao!” Vân Nhã giận hờn với Triệu Hùng: “Rốt cuộc anh có đi gặp tôi hay không? Nếu như anh không đến gặp tôi, tôi sẽ đến công ty của vợ anh, còn vào nhà anh tìm anh nữa.”

“Đừng! Cô nói địa chỉ đi. Tôi qua đó gặp cô. Nhưng mà tôi chỉ có nửa tiếng thôi, lát sau tôi còn phải đi nhà trẻ đón con nữa.”

Vân Nhã cười ha hả, nói: “Nửa tiếng, như vậy là đủ rồi! Anh đến đường Công Thể đi, tôi ở  câu lạc bộ cầu lông đường Công Thể đợi anh.”

Cúp điện thoại, Triệu Hùng luôn cảm thấy hình như Vân Nhã đang ám chỉ điều gì đó. Người phụ nữ này, chẳng lẽ lại nghi ngờ năng lực của mình sao?

Lý Diệu Linh thoáng nhìn thấy Triệu Hùng đã nhận điện thoại xong, đợi Triệu Hùng trở về, cô cố ý hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, vừa nãy ai gọi cho anh vậy?”

Triệu Hùng thầm nghĩ một lát nữa mình sẽ đi gặp Vân Nhã, mà chuyện này không thể gạt em vợ được nên thản nhiên trả lời: “Vân Nhã!”

Lý Diệu Linh khẽ hừ một tiếng, nói: “Hừ! Coi như anh biết khai thật. Anh rể này, có phải cô Vân Nhã đó thật sự rất thích anh không? Nhưng em nói cho anh biết, anh là người đã có gia đình rồi, loại đàn bà như cô ta, căn bản sẽ không thật lòng thích anh đâu. Chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi!”

“Em nghĩ gì thế? Anh còn chưa nói anh thích cô ta mà. Vân Nhã gọi điện tới cho anh là có việc, bảo anh lát nữa đi gặp cô ta.”

“Vậy thì anh dẫn em theo đi, em sẽ không phá hỏng chuyện tốt của hai người đâu?”

“Em đừng nghi ngờ bậy bạ nữa, mau ăn đi!” Triệu Hùng muốn cốc đầu Lý Diệu Linh lần nữa, nhưng tay giơ lên rồi lại ngừng lại. Đánh vài cái nữa không khéo chỉ số thông minh của con bé kia sẽ tụt xuống mất.

Lý Diệu Linh vừa ăn vừa bực bội nói: “Anh rể tuy rằng anh cho em tiền tiêu vặt. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, nếu như để cho em biết anh có lỗi với chị của em. Em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Hai người ăn xong thì Triệu Hùng lái xe len đường Công Thể đến câu lạc bộ cầu lông.

Câu lạc bộ cầu lông ở đường Công Thể là một quán vô cùng nổi tiếng ở thành phố Hải Phòng, là quán bar lớn nhất thành phố.

Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng không đến thẳng nhà trẻ thì nhíu mày nói với Triệu Hùng: “Anh rể, rốt cuộc cái cô Vân Nhã kia muốn gặp anh làm gì?”

“Anh không biết! Cô ta nói qua điên thoại bảo gặp anh có việc. Đến thì cũng đã đến rồi, gặp nhau sẽ biết thôi.”

Sau khi Triệu Hùng dừng xe thì xuống xe, Lý Diệu Linh vội vàng đi theo. Cô sợ rằng mình sẽ để cho Triệu Hùng và Vân Nhã có cơ hội tiếp xúc thân mật.

Triệu Hùng thấy cô em vợ Lý Diệu Linh đi theo, trong lòng thầm vui vẻ. Từ giờ, người phụ nữ Vân Nhã này nên biết dừng lại rồi, chẳng lẽ lại làm những hành động quá chừng mừng với mình?

“Tôi đến rồi đây!” Triệu Hùng nhắn tin cho Vân Nhã.

“Anh ở cửa số tám đợi tôi, tôi lập tức ra ngay đây!” Vân Nhã trả lời tin nhắn.

Triệu Hùng lại đến cửa nam, mà Lý Diệu Linh cứ bám chặt lấy Triệu Hùng, chính xác là bám theo như hình với bóng.

Sau một hồi dày công chuẩn bị, Vân Nhã mặc chiếc váy thể thao bó sát người ra khỏi câu lạc bộ cầu lông.

Bởi vì Vân Nhã là người chăm tập thể thao đã lâu, nên vóc dáng tuyệt đối xứng danh là vóc dáng của ma quỷ, chỗ lồi chỗ lõm đủ cả! Bình thường lúc cô ta ăn mặc váy áo thì không có gì nổi bật. Hôm nay thay bộ váy thể thao của huấn luyện viên bó sát người trông rất có mắt thẩm mỹ thì vóc người quả là đẹp một cách quá đáng!

Đến cả Lý Diệu Linh cũng trầm trồ tán thường! Sau đó lại cúi đầu nhìn bản thân mình, lập tức xấu hổ muốn chết.

Vân Nhã không ngờ Lý Diệu Linh cũng đến đây. Cô ta bước đi tao nhã đến, đến gần Triệu Hùng, cố ý cười lạnh lùng nói: “Ái chà! Sao con bé kia cũng ở đây thế kia!”

Lý Diệu Linh “hừ” một tiếng, nói: “Vân Nhã, tôi đến đây để giám sát các người. Cô ấy, cái loại đàn bà hồ ly tinh, tránh xa anh rể của tôi ra, Cô có tiền như vậy thiếu gì đàn ông cho cô cặp kè. Sao cứ phải cắn mãi không buông anh rể của tôi?”

“Tôi thích đấy thì làm sao!” Vân Nhã cong môi cười đầy giảo hoạt, nói với Lý Diệu Linh.

Triệu Hùng lo rằng hai người nay sẽ đánh nhau, kịp thời ra can: “Vân Nhã, cô gọi điện thoại bảo tìm tôi có việc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Vân Nhã liếc liếc sang Lý Diệu Linh, vẻ mặt trầm xuống hỏi Triệu Hùng: “Nói ra có được hay không?”

“Không sao. Cô nói đi! Diệu Linh không phải là người ngoài.”

Lý Diệu Linh nghe xong, trong lòng thầm ấm áp. Cô nghĩ thầm: Coi như tên này còn có chút lương tâm, không bị sắc đẹp làm cho mê mẩn đến choáng váng đầu óc!”

Bình luận

Truyện đang đọc