CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Húc lấy thân phận người phụ trách "Tập đoàn Hằng Viễn" đến gặp Mã Thời Sinh, đều này thuộc phạm vi kinh doanh buôn bán, vì thế không khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.

Ba người họ trò chuyện thêm một lúc, Mã Thời Sinh nhanh chóng đi tới bàn làm việc nhanh chóng lấy điện thoại trên bàn.

"Tôi nhận điện thoại một chút!" Mã Thời Sinh nhanh chóng đứng dậy.

Sau khi Mã Thời Sinh nghe điện thoại thì luôn miệng nói "Được" với đầu dây bên kia.

Sau khi cúp điện thoại, Mã Thời Sinh viết một địa chỉ xuống một tờ giấy rồi giao nó cho Triệu Hùng: "Ông Mã bảo cậu đến gặp ông ấy một chuyến."

Triệu Hùng đưa tay nhận lấy địa chỉ, bên trên viết: "Quận Đông Quan."

Điều kỳ lại chính là bên trên không về viết số nhà chỉ viết đúng một hàng như thế.

Thế nhưng nếu Đường Tử Hoa bảo anh đến quận Đông Quan tìm ông ta thì đương nhiên là ông ta đã có lý và sắp xếp riêng của ông ta.

Trong lòng Triệu Hùng vẫn đang vướng việc thương thế của Tiết Ân và tình trạng của Kim Châu vì thế nhanh chóng đứng dậy nói với Mã Thời Sinh: "Chú Mã, vậy bọn cháu cũng không quấy rầy chú nữa. Chú làm việc của mình đi, cháu và Văn Sơn sẽ đến đó gặp ông Mã."

"Được rồi, chuyện kia thì đợi tôi dò la thử, sau đó sẽ nói cho cậu biết." Mã Thời Sinh nói với Triệu Hùng.

"Được." Triệu Hùng gật đầu một cái.

Trần Văn Sơn chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, không chen lời.

Triệu Hùng đưa Trần Văn Sơn rời khỏi phòng làm việc của Mã Thời Sinh, khi đi ra ngoài thì nhìn thấy Mã Bá Lộc đang đến tìm Mã Thời Sinh ở phía đối diện.

Mã Bá Lộc thấy Triệu Hùng và Trần Văn Sơn là hai người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, cũng không khỏi nhìn nhiều hơn hai lần. Thế nhưng vẫn không hề nhận ra Triệu Hùng và Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn thấy Triệu Hùng không định để lộ thân phận với Mã Bá Lộc thì cũng chỉ im lặng không nói tiếng nào.

Triệu Hùng đi tới bên người Mã Bá Lộc, dùng kỹ năng nói chuyện vừa luyện tập nói với Mã Bá Lộc một câu: "Cậu Mã, lần sau gặp."

"Được!" Mã Bá Lộc lễ phép đáp lại một tiếng.

Nhìn bóng lưng của Triệu Hùng và Trần Văn Sơn rời khỏi đó, Mã Bá Lộc vẫn luôn cảm thấy hai người này rất quen thuộc. Vừa khéo gặp được thư ký của Mã Thời Sinh thì quay sang hỏi cô ta: "Chị Hà, người vừa rồi mới tới đây là ai thế?"

Cô thư ký nhanh chóng nói với Mã Bá Lộc: "À chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Viễn."

Mã Bá Lộc vừa nghe thấy giám đốc của tập đoàn Hằng Viễn thì anh ta nhanh chóng bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách vì sao ban nãy anh ta cảm thấy hai người kia có chút quen mắt, hóa ra là tên nhóc Triệu Hùng kia!

Chẳng trách sao ban nãy anh lại nói: "Cậu Mã, lần sau gặp!"

Vì để chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, Mã Bá Lộc nhanh chóng bước vào phòng làm việc của Mã Thời Sinh.

Vừa bước vào cửa, Mã Bá Lộc nhanh chóng hỏi Mã Thời Sinh: "Bố, hai người vừa rồi có phải là Triệu Hùng và Trần Văn Sơn không?"

"Là bọn họ đấy, sao thế?" Mã Thời Sinh lên tiếng hỏi ngược lại.

"Tên nhóc đó thấy con chỉ nói rằng lần sau gặp lại, không để lộ thân phận với con." Mã Bá Lộc hận tới mức nghiến chặt răng, hận không thể gọi Triệu Hùng quay lại ngay lập tức, chỉnh anh thật tốt.

Mã Thời Sinh nói: "Bá Lộc, lúc này con không nên gặp Triệu Hùng. Đây là thời điểm nhạy cảm vì thế nên làm việc cẩn thận, để đề phòng bất trắc về sau."

Mã Bá Lộc cười khổ lên tiếng: "Nếu không biết tên nhóc Triệu Hùng này là con trai của Triệu Khải Thời thì con còn cho rằng tên nhóc đó là con trai ruột của bố đấy, cho tới bây giờ con chưa từng thấy bố khen ai cả."

"Tên nhóc, nếu lần sau còn dám nói như thế với bố nữa thì có phải con ngứa da rồi không?" Mã Thời Sinh trợn mắt nhìn Mã Bá Lộc.

Vẻ mặt Mã Bá Lộc lộ ra vẻ khó xử, cười một tiếng.

Quận Đông Quan!

Sau khi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đến quận Đông Quan, Trần Văn Sơn quay sang hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, ngài Đường Tử Hoa hẹn gặp chúng ta ở đâu?"

"Ông ấy chỉ nói là quận Đông Quan còn lại không nói rõ là ở đâu cả."

Triệu Hùng đưa mắt nhìn xung quanh một lựa, trên bảng chỉ đường của khu này, anh thấy một người ăn xinh đang cầm một bát cơm và một cây gậy.

"Mau tới đây với tôi!" Triệu Hùng lên tiếng.

Triệu Hùng đưa Trần Văn Sơn đến bảng chỉ đường ở kia, Trần Văn Son nhìn thấy bát cơm và cây gậy kia, đưa tay chỉ vào cây gậy rồi nói: "Không phải là ngài Đường Tử Hoa đang thăm dò chúng ta đó chứ?"

"Tôi cảm thấy hình như đúng là như thế." Triệu Hùng cười một tiếng.

"Đi thôi, chúng ta đến cây gậy tìm phương hướng thử xem."

Trần Văn Sơn gật đầu, sau đó đi theo hướng cây gậy chỉ để tìm nhà.

Khi hai người đi tới một dãy biệt thự ven hồ, chỉ thấy trên vách tường của một căn biệt thự có viết chữ "Nghèo".

Trần Văn Sơn đưa tay chỉ vào chữ "Nghèo trên vách tường, nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, chắc hẳn là nơi này."

Từ xưa đến nay, ngài Đường Tử Hoa luôn giúp đỡ người nghèo thế nhưng căn biệt thự sang trọng trước mắt này có giá trị ít nhất là trên một trăm năm mươi tỷ, cũng không phải là nơi mà người nghèo có thể ở.

Trên vách tường của căn biệt thự sang trọng này có viết một chữ "Nghèo" chuyện này vô cùng kỳ lạ.

Trần Văn Sơn chính là thám tử tư đứng đầu cả nước, Triệu Hùng lại là người hiểu rất rõ về ngài Đường Tử Hoa này, dựa theo những manh mối mà Đường Tử Hoa để lại thì nhanh chóng có thể tìm ra nơi ở của Đường Tử Hoa.

Triệu Hùng cười một tiếng, nói: "Ông Mã cuối cùng cũng học được cách hưởng thụ cuộc sống rồi."

"Có thể trước kia ngài ấy không quen sống cuộc sống như thế." Trần Văn Sơn lên tiếng.

Vừa nói xong thì một âm thanh nhanh chóng truyền vào tai của hai người.

"Hai tên nhóc thối kia, dám nói xấu sau lưng người khác, có phải đang thiếu đòn rồi không?"

Cửa nhà nhanh chóng được mở ra, Đường Tử Hoa từ trong nhà đi ra.

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn vội vàng chắp hai tay chào: "Chào tiền bối Mã!"

"Cái gì tiền bối với hậu bối, mau lăn vào nhà ngay đi!" Đường Tử Hoa nhanh chóng lên tiếng.

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn nhanh chóng đi theo Đường Tử Hoa vào nhà thì nhanh chóng nghe thấy ông ta nói với Nhan Tú: "Nhan Tú, mau đưa Tiết Ân và Kim Châu xuống đây."

Nhan Tú nói với Đường Tử Hoa: "Ông lười biếng thật đấy, sao lúc nào cũng kêu tôi thế?"

"Bà... Bà không thể cho tôi chút mặt mũi trước mặt người khác sao?" Vẻ mặt Đường Tử Hoa trở nên lúng túng.

Nhan Tú lên tiếng: "Tôi cho ông mặt mũi thì ai cho tôi mặt mũi đây?"

Nhan Tú ở bên cạnh xem ti vi: "Tôi đang bận rồi, ông tự đi mà kêu."

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn giống như hai học sinh vâng lời, không dám lên tiếng nói gì. Thế nhưng không ngờ Nhan Tú là một bà lão hơn một trăm tuổi thế nhưng lại như gái đôi mươi, đang xem phim truyền hình.

Đường Tử Hoa nhanh chóng phát tiết với Triệu Hùng và Trần Văn Sơn, nói: "Hai người các người xông vào đây rồi mà còn bắt tôi phải làm cho các người nữa sau. Hai người tự lên mà kêu đi."

Trần Văn Sơn nói: "Vậy để tôi đi gọi bọn họ." Anh ấy nói xong thì nhanh chóng lên lầu.

Chỉ trong chốc lát, Trần Văn Sơn đưa Kim Châu và Tiết Ân xuống lầu.

Trần Văn Sơn thấy vẻ mặt đau khổ của Kim Châu thì nhanh chóng nói: "Kim Câu, tôi đã nghe chuyện của em gái cô, người chết rồi thì không thể sống lại được, mong cô nén bi thương!"

Kim Châu gật đầu, nói: "Cảm ơn."

"Đã lo hậu sự của em gái tới đâu rồi?"

"Trước mắt sẽ chôn ở Nha Trang này, chờ sau này có cơ hội tôi sẽ mang hài cốt của em ấy về Vân Giang." Kim Châu nói.

Triệu Hùng nói với Kim Châu: "Cô Kim Châu, nếu cô cần hỗ trợ thì cứ nói với tôi."

"Hai người đã giúp tôi nhiều rồi, lần này tôi đã làm liên lụy tới hai người!"

"Đừng nói như thế, chúng ta là bạn, việc giúp đỡ nhau là việc nên làm."

Triệu Hùng thấy sắc mặt Tiết Ân tái nhợt thì vô cùng lo lắng, hỏi Đường Tử Hoa: "Ngài Mã, sao sắc mặt của Tiết Ân lại khó coi như thế?"

Bình luận

Truyện đang đọc