CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lý Thanh Tịnh cũng không có lòng làm việc. Cô sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc rồi đứng dậy nói với Triệu Hùng: "Chúng mình đi thôi."

Triệu Hùng nhìn nét mặt của Lý Thanh Tịnh cũng biết rằng tâm tình cô đang không vui. Còn chuyện của công ty xây dựng Đào Thị thì Triệu Hùng cũng không có để ở trong lòng.

Một Đào Tuấn Dương nho nhỏ, mặc dù lưng dựa tập đoàn Quan Hoa thần bí, nhưng muốn làm ra sóng gió ở địa phương Hải Phòng này, cần phải qua cửa của Triệu Hùng mới được.

Tất nhiên Lý Thanh Tịnh không có để anh ra tay, muốn để người trong công ty xây dựng Đào Thị giải quyết chuyện này. Triệu Hùng cũng không có cưỡng ép ra mặt.

Sau khi hai người bọn họ rời khỏi phòng làm việc, Lý Thanh Tịnh dặn dò vài chuyện với Đặng Gia Hân. Sau đó, hai người bọn họ và Hà Ngọc Kỳ đi viện dưỡng lão thăm Đào Yên Hoa.

Có người chuyên chăm sóc Đào Yên Hoa ở trong viện dưỡng bệnh. Khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đi tới, người phụ trách chăm sóc Đào Yên Hoa nói với Lý Thanh Tịnh:

"Cô Lý. Mẹ của cô vẫn như cũ. Hơn nữa, bệnh tình ngày càng nặng thêm, không chỉ không thể kiềm chế bài tiết đại tiện tiểu tiện, ngay cả ăn cơm cũng phải cần người khác tới đút."

Hoa Di cũng đã nói triệu chứng về bệnh tình của Đào Yên Hoa với Lý Thanh Tịnh. Loại hiện tượng này chính là dấu hiệu nặng hơn của bệnh tình.

Loại tình huống giống Đào Yên Hoa này, thuốc hay là kim châm đều không có tác dụng. Chỉ có thể thông qua khải thông, chậm rãi tỉnh lại ý thức của bà ta, dẫn đạo bà ta từ từ thoát khỏi bên trong thế giới bị phong bế mới được.

Thế nhưng là Đào Yên Hoa bị đả kích ở trên tinh thần, khiến cho bà ta chơi đùa ở trong một thế giới hư vô. Căn bản không thể trở lại cuộc sống thực tế được. Cũng chính vì điều này làm cho bệnh tình của Đào Yên Hoa ngày càng nặng thêm.

Nhìn qua bộ dạng si ngốc của Đào Yên Hoa, trong lòng của Lý Thanh Tịnh vô cùng khó chịu.

Dù sao mọi chuyện đều do Đào Yên Hoa gieo gió gặt bão, đây có lẽ là ông trời trừng phạt bà ta, dù là ai cũng không có cách nào thay bà ta tiếp nhận trừng phạt.

"Kiều Hiểu Lam, khổ cực cho chị. Nếu chị có cần gì thì cứ gọi điện báo em biết là được."

Người chuyên môn chăm sóc Đào Yên Hoa tên là Kiều Hiểu Lam, là người đặc cấp chăm sóc bệnh nhân trong viện dưỡng bệnh này, phí tổn cũng không thấp.

Sau khi Kiều Hiểu Lam biết được bệnh tình từ đầu đến cuối của Đào Yên Hoa, trong lòng cô ấy cũng vô cùng thương tiếc và khổ sở dùm bà ấy.

Nhà họ Đào đã mất đi cơ hội để thăng tiến thành dòng họ hạng nhất ở Hải Phòng, dạng gia thế hiển hách như thế này, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện bi thảm đến như vậy.

Kiều Hiểu Lam thở dài, nói: "Tôi cũng không có cần gì, chỉ là khi nhìn thấy dạng này của bà Đào, quả thật là tôi cảm thấy tiếc hận thay cho bà ấy. Đúng rồi, hôm nay có một người phụ nữ gọi là Lưu Mỹ Lan tới thăm mẹ của cô. Viện trưởng cũng gọi điện hỏi Lý Quốc Lâm rồi, đã có được sự đồng ý của người nhà."

"Dì Lưu tới sao?"

"Đúng vậy, gọi là Lưu Mỹ Lan."

Lý Thanh Tịnh lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ rằng Lưu Mỹ Lan lại đến thăm mẹ của cô.

"Lưu Mỹ Lan tới đây có nói cái gì không?" Lý Thanh Tịnh hỏi Kiều Hiểu Lam.

"Lưu Mỹ Lan nói một chút lời áy náy gì đó. Còn nói là nếu như bà ta không phải đi làm bảo mẫu cho nhà của cô, bố mẹ của cô cũng sẽ không ly hôn. Xem ra bà ta rất tự trách."

"Bố mẹ tôi ly hôn không liên quan gì đến bà ta cả. Chị Hiểu Lam, đừng để người nhà họ Đào biết dì Lưu tới thăm mẹ của tôi."

"Hiểu rồi." Kiều Hiểu Lam đáp.

Ngồi ở bên người Đào Yên Hoa, Lý Thanh Tịnh kéo bàn tay khô héo của bà ấy.

Ở trong ấn tượng của Lý Thanh Tịnh, đôi bàn tay này đã từng nâng cô lên qua khỏi đỉnh đầu. Lý Thanh Tịnh cũng từng là sự kiêu ngạo trong mắt của bố mẹ.

Nhưng thời gian xưa nay sẽ không bởi vì ai mà dừng lại dấu chân. Người đều sẽ dần dần già đi, hoàn thành một vòng Luân Hồi.

Con gái chính là hy vọng của bố mẹ, gánh chịu lấy mọi thứ trong mắt bố mẹ, gánh chịu cả sự hy vọng kéo dài của bọn họ.

"Mẹ. Sao mẹ lại thành ra như thế này chứ?" Lý Thanh Tịnh cố kìm nén những giọt nước mắt, không để cho bản thân khóc lên.

Nhưng mà chỉ nói vài câu, nước mắt vẫn rơi lã chã xuống.

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh đang đau lòng, vốn định tiến lên an ủi vài câu, nhưng mà anh không biết nên nói như thế nào, cho nên đi ra ngoài hút thuốc.

Mặc dù Đào Yên Hoa không phải là một người mẹ hợp cách và làm tròn trách nhiệm, nhưng mà giây phút bà ấy rơi xuống nước, bộ dạng giống như hồi quang phản chiếu vậy, nói ra những lời cảm động lòng người.

Đối với những lời nói kia, ký ức của Triệu Hùng vẫn còn mới mẻ, khiến cho anh nhớ lại mẹ của anh là Tần Uyển.

Mồi một điếu thuốc, Triệu Hùng nhớ lại khoảnh khắc Tần Uyển hấp hối, bà ấy ân cần căn dặn anh.

"Triệu Hùng. Đừng oán trách bố của con, mỗi người đều có lúc phạm sai lầm. Nhưng mà sẽ không một mực sai lầm. Mẹ không muốn thấy con và bố trở mặt thành thù, đừng để cho mẹ ôm lấy tiếc nuối."

"Con là sự kiêu ngạo của mẹ. Mẹ cũng chưa bao giờ hối hận vì đã ở cùng với bố của con. Mẹ không thể đi tiếp cùng con nữa, tiếc nuối lớn nhất của mẹ là không thể tận mắt nhìn con lấy vợ rồi sinh con."

"Mẹ sẽ hóa thành ngôi sao bảo vệ con. Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia, chính là mẹ..."

Sương mù màu lam nhạt đang lượn lờ, không biết lúc nào, trên mặt của Triệu Hùng đã sớm tràn đầy nước mắt.

Hút hết một điếu thuốc, Triệu Hùng mới tỉnh hồn lại. Cả một điếu thuốc, mà anh chỉ kéo không đến năm hơi.

Lý Thanh Tịnh mang theo Hà Ngọc Kỳ đi ra.

"Triệu Hùng, chúng ta đi thôi." Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.

Trong khi nói chuyện, Lý Thanh Tịnh vô tình nhìn thấy vệt nước mắt trên gương mặt của Triệu Hùng, cô kinh ngạc hỏi: "A, sao anh lại khóc?"

Triệu Hùng làm sao thừa nhận, Hà Ngọc Kỳ mà biết thì không chê cười mới là lạ.

Anh dụi dụi hai mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: "Vừa rồi có hạt cát bay vào trong mắt."

Hà Ngọc Kỳ nhìn chung quanh viện dưỡng bệnh, vẻ mặt buồn bực nói: "Gió cũng không lớn lắm, hạt cát từ đâu tới chứ?"

Triệu Hùng trừng mắt Hà Ngọc Kỳ, nói: "Chỉ cô nhiều chuyện."

"Tôi cũng không phải câm điếc, chẳng lẽ anh còn không cho tôi nói chuyện hay sao?" Hà Ngọc Kỳ mắng ngược lại Triệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh đang không vui trong lòng, cho nên cô cũng không muốn hai người bọn họ cãi nhau, quát bảo ngừng lại: "Được rồi. Hai người đừng có cãi nhau nữa. Về nhà."

Sau buổi cơm tối, bởi vì Lý Thanh Tịnh đang không vui cho nên sớm trở về phòng để nghỉ ngơi.

Bây giờ cô đang có thai cho nên không thể để cảm xúc quá tệ. Nếu không thì dễ bị bệnh trầm cảm. Cho nên sau khi trở về phòng, cô mở nhạc dưỡng thai, muốn dùng âm nhạc để hòa dịu lại sự không vui ở trong lòng.

Triệu Hùng ở tại trong phòng luyện công, hướng dẫn Triệu Dao Châu và Văn Hải luyện võ công. Hà Ngọc Kỳ ở bên cạnh vụng trộm học theo.

Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Hùng vang lên, thấy Lan Ngọc Tâm nên bắt máy, hỏi: "Dì Lan, có chuyện gì sao?"

"Cậu Triệu, không xong rồi. Cửu Đường của chúng ta đã xảy ra chuyện."

"Chuyện gì?" Triệu Hùng vội vàng hỏi.

"Cậu không phải là phái người đi thăm dò tung tích của ba tên tội phạm bị truy nã quốc tế kia sao? Cửu Đường chúng ta đã chết sáu người rồi."

"Cái gì cơ?" Triệu Hùng nghe vậy giật nảy cả mình, tiếp tục hỏi: "Dì Lan, bây giờ dì ở chỗ nào?"

"Đang ở hội quán phía Tây."

"Được. Tôi lập tức đến ngay."

Sau khi nói điện thoại xong, Triệu Hùng xoay người muốn đi ra cửa.

Hà Ngọc Kỳ thấy sắc mặt của Triệu Hùng không đúng lắm, vội vàng đuổi theo hỏi: "Này, anh đi đâu đó?"

"Làm việc!"

"Anh chờ một lát, tôi cũng muốn đi." Hà Ngọc Kỳ đuổi theo ở phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc