Triệu Phúc là hội viên thương hội ở Hải Phòng, khi nhìn thấy Triệu Hùng, anh ta phải cung kính chào hỏi "Triệu hội trưởng".
Nhìn thấy Triệu Hùng, Triệu Phúc cung kính chào hỏi Triệu Hùng: "Triệu hội trưởng, cậu hai, cậu ba cho mời."
Triệu Hùng gật đầu nói: "Dẫn đường đi."
Dưới sự hướng dẫn của Triệu Phúc, Triệu Hùng mang theo Nông Tuyền đi tới gian phòng của Triệu Khải Nhân và Triệu Khải Nghĩa.
Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Hùng vẫn vô cùng lạnh lùng, Triệu Khải Nhân và Triệu Khải Nghĩa liếc mắt nhìn nhau.
Hai người cũng là chú của Triệu Hùng, tất nhiên cũng hiểu rõ tính cách của Triệu Hùng như lòng bòng tay.
Triệu Khải Nghĩa nhìn Triệu Hùng, mở miệng hỏi: "Triệu Hùng, cháu sao thế?"
Triệu Hùng không trả lời mà hỏi lại: "Triệu Hằng đâu rồi?"
"Triệu Hằng?" Triệu Khải Nghĩa cũng không trả lời Triệu Hùng mà hỏi ngược lại Triệu Hùng: "Cháu hỏi Triệu Hằng để làm gì?"
Triệu Hùng nói: "Chú ba, chú tốt nhất là nói tung tích của Triệu Hằng ra đây đi. Triệu Hằng có khả năng gặp nguy hiểm."
"Cái gì?"
Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Nhân nghe vậy giật nảy cả mình.
Triệu Hằng là con trai của Triệu Khải Trí, nếu như Triệu Hằng xảy ra chuyện gì, Triệu Khải Nhân và Triệu Khải Nghĩa không có cách nào giao phó với Triệu Khải Trí.
Triệu Khải Nghĩa thật sự không muốn nói tung tích của Triệu Hằng ra, bởi vì Triệu Hằng là bị ông ấy phái ra ngoài để liên lạc với một người bạn, rồi cấu kết cùng nhau để đối phó với Triệu Hùng. Nhưng hôm nay, Triệu Hùng lại nói thẳng ra là Triệu Hằng sẽ gặp nguy hiểm, với sự thông minh của Triệu Khải Nghĩa, tất nhiên ông ấy cũng biết chuyện này rất không bình thường.
Thế là Triệu Khải Nghĩa giải thích với Triệu Hùng: "Chú cũng không gạt cháu, chú điều Triệu Hằng đi tới thành phố Yên Bái tỉnh Lam Hỏa, chuẩn bị liên hợp với một đồng minh, cùng nhau đối phó với cháu."
Quan hệ trước mắt giữa Triệu Hùng và tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu thuộc về quan hệ thù địch. Quan hệ giữa cả hai bên rất vi diệu, Triệu Hùng biết Triệu Khải Nghĩa muốn kết hợp với người khác để đối phó anh, nhưng mà anh cũng không có tức giận.
Triệu Hùng trầm mặt, nhìn Triệu Khải Nghĩa rồi hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hôm qua." Triệu Khải Nghĩa trả lời.
Triệu Hùng tưởng tượng, ngày hôm qua là anh và Lưu Hải Yến cùng đi dạo núi mẫu tử. Không nghĩ rằng Triệu Hằng đi tỉnh Lam Hỏa.
"Thế chú ba có liên lạc với Triệu Hằng chưa?" Triệu Hùng hỏi.
Triệu Khải Nghĩa nói: "Đêm qua thì Triệu Hằng có gọi điện thoại về."
"Vậy hôm nay thì sao?"
"Chưa gọi."
Triệu Khải Nhân cầm điện thoại di động lên bấm gọi cho Triệu Hằng. Nhưng mà trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận.
"Em ba, không gọi được điện thoại cho Triệu Hằng." Sắc mặt Triệu Khải Nhân thay đổi, sốt ruột nói.
Triệu Khải Nghĩa nghe vậy thì nói với Triệu Khải Khân: "Anh hai, anh gọi điện thoại cho ông Điền thử xem."
"Được."
Triệu Khải Nhân trả lời, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho người bạn họ Điền ở tỉnh Lam Hỏa.
Triệu Hằng đi tỉnh Lam Hỏa là để liên hệ với nhà họ Điền.
Sau khi cuộc gọi được bắt máy, Triệu Khải Nhân hỏi: "Tổng giám đốc Điền, Triệu Hằng còn ở chỗ của ông không?"
"Cậu ta đã trở về rồi."
"Triệu Hằng trở về lúc nào?"
"Buổi trưa hôm nay."
"Tôi đã biết, cảm ơn tổng giám đốc Điền."
Sau khi cúp điện thoại, gương mặt mo của Triệu Khải Nhân đã không kìm được.
"Em ba, tổng giám đốc Điền nói Triệu Hằng đã đi trở về vào trưa hôm nay. Nhưng mà bây giờ vẫn không thấy Triệu Hằng về đây, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Triệu Khải Nghĩa cũng hiểu rằng Triệu Hằng nhất định đã xảy ra chuyện, ông ấy trầm mặc, đang suy nghĩ xem chuyện này có nên báo cảnh sát hay không.
Lúc này, Triệu Hùng nói rất quyết đoán với Nông Tuyền bên cạnh: "Nông Tuyền, cậu mau trở về rồi mang theo bốn anh em nhà họ Mã, còn có Tiết Ân đi tới thành phố Yên Bái tỉnh Lam Hỏa để tìm Triệu Hằng. Nhớ kỹ, các cậu phải ở cùng một chỗ, tuyệt đối không nên tách ra."
"Biết rồi cậu chủ!" Nông Tuyền trả lời, sau đó quay người vội vàng rời đi.
Triệu Khải Nghĩa cũng nói với Triệu Khải Nhân: "Anh hai, mau phái bảo vệ nhà họ Triệu của chúng ta đi ra tìm kiếm Triệu Hằng đi."
"Biết rồi, để anh đi dặn dò bọn họ." Triệu Khải Nhân trả lời xong cũng quay người rời đi.
"Triệu Húc, ngồi xuống nói chuyện đi." Triệu Khải Nghĩa nhìn Triệu Hùng nói.
Triệu Hùng cũng không có từ chối, ngồi xuống một cái ghế trong phòng.
Anh lấy gói thuốc từ trong túi áo ra, mồi lên một điếu, trong lòng vô cùng trầm trọng. Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh Thi Sinh nói với anh trước đó.
“Thi Sinh vì sao lại nói chuyện của Triệu Hằng với mình? Hắn ta làm sao biết Triệu Hằng xảy ra chuyện?”
“Chuyện này...?”
Còn chưa kịp nghĩ ra thì Triệu Khải Nghĩa đã lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Hùng.
"Triệu Húc, hút điếu thuốc này đi." Triệu Khải Nghĩa đưa ra một điếu thuốc hãng nước ngoài cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng lắc đầu nói: "Không cần. Tôi hút loại thuốc này đã quen."
Triệu Khải Nghĩa không có cưỡng cầu, mồi một điếu lên rồi rít một hơi thật sâu, sau đó hỏi Triệu Hùng: "Vì sao cháu lại đột ngột hỏi về Triệu Hằng?"
Triệu Khải Nghĩa biết Triệu Hùng rất quan tâm Triệu Hằng, nhưng mà đột nhiên Triệu Hùng tìm tới cửa rồi nói thẳng ra Triệu Hằng có khả năng xảy ra chuyện. Mặc dù chuyện này không nghi ngờ tới Triệu Hùng, nhưng mà Triệu Hùng chắc chắn sẽ không bắn tên không trúng đích, phải biết chút ít cái gì đó.
"Có người nói với tôi về Triệu Hằng. Nói Triệu Hằng có khả năng xảy ra chuyện." Triệu Hùng nói.
Ánh mắt của Triệu Khải Nghĩa đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng rồi hỏi: "Là ai?"
"Cậu chủ nhà họ Thi, tập đoàn Hoài An ở Hà Nội, Thi Sinh."
"Thi Sinh? Sao hắn ta lại ở Hải Phòng?" Triệu Khải Nghĩa không hiểu nên hỏi tiếp.
Triệu Hùng trả lời: "Chuyện này không giải thích rõ ràng bây giờ được. Chú ba chỉ cần biết là hắn ta nói với tôi là được rồi. Chờ tìm được Triệu Hằng, tôi sẽ nói rõ ràng mọi thứ với chú ba."
Triệu Hùng quan sát nét mặt của Triệu Khải Nghĩa, anh cảm thấy ông ấy căn bản không biết Thi Sinh ở Hải Phòng. Điều này cũng có thể chứng minh rằng nhà họ Thi và nhà họ Triệu cũng không phải cùng một bọn, chuyện này để cho Triệu Hùng bình tĩnh lại.
Anh đối đầu với tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu đã vô cùng khó khăn. Nếu lại thêm một cái tập đoàn Hoài An nhà họ Thi ở Hà Nội, phần thắng của anh sẽ cực kỳ yếu ớt.
Triệu Hùng nhíu chặt lông mày, luôn cảm giác sự việc không có đơn giản như vậy. Dường như còn có một kỳ thủ sau màn đang điều khiển mọi chuyện.
“Rốt cuộc là ảo giác của mình, hay là mình suy nghĩ nhiều?”
Triệu Hùng và Triệu Khải Nghĩa đều phái người ra ngoài tìm kiếm Triệu Hằng, bọn họ đang đợi tin tức.
Trong hai người thì ai cũng không muốn Triệu Hằng xảy ra chuyện gì, cho nên bọn họ đều trở nên trầm mặc.
Hút hết một điếu thuốc, Triệu Hùng lại mồi thêm một điếu khác.
Triệu Khải Nghĩa cũng giống như thế, hút xong một điếu thuốc, lại mồi thêm một điếu. Rõ ràng là trong lòng của ông ấy vô cùng lo lắng.
Sau nửa ngày, vẫn là Triệu Khải Nghĩa mở miệng nói với Triệu Hùng trước: "Triệu Hùng, cháu thật sự chuẩn bị ăn thua đủ với nhà họ Triệu sao?"
"Còn không phải là do các người ép tôi sao?" Triệu Hùng bóp tắt điếu thuốc trong tay, lườm mắt nhìn Triệu Khải Nghĩa.
"Trước đó thì chú đã sớm nói với cháu rồi. Nhà họ Triệu có thể dùng tiền để mua lại tất cả sản nghiệp trên tay cháu."
"Tiền tiền tiền. Ở trong mắt các người, chẳng lẽ cũng chỉ có tiền thôi sao?" Triệu Hùng tức giận nói:
"Sản nghiệp trên tay của tôi, là thứ mà tôi và mẹ của tôi nên có được. Tôi đổi những thứ sản nghiệp này thành một đống tiền mặt thì có ý nghĩa gì chứ? Chú ba, chú cũng không phải không biết cái tên của trung tâm thương mại Tần Uyển này có ý nghĩa quan trọng với tôi như thế nào? Mà bây giờ các người, những người mà được gọi là người nhà lại muốn tự tay phá hủy tất cả tưởng niệm cuối cùng của tôi. Tất nhiên các người đã tuyệt tình như vậy, tôi đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết."
"À đúng rồi. Tôi đã sớm không còn được tính là người nhà họ Triệu. Các người đương nhiên có thể không để ý thân tình, muốn làm gì với tôi thì làm."
"Nơi nào có chèn ép, nơi đó sẽ có đấu tranh chống lại. Chú ba à, trên thân các người càng ngày càng tràn đầy mùi tiền, mà Triệu Hùng tôi, ít nhất vẫn còn xem trọng thân tình, là người trọng tình cảm. Tôi cũng không giống như các người, miệng đầy những thứ nhân nghĩa đạo đức, nhưng mà máu lạnh như vậy."