CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng mời ông cụ Khổng đến sống ở Ngũ Tộc Thôn, đối với nhà họ Triệu mà nói, việc có được một cao thủ của Thần Bảng bảo vệ họ là một sự kiện vinh sự lớn lao!

Triệu Khải Thời đưa Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí đến nơi ở của Khổng Côn Bằng.

Trước mặt Khổng Côn Bằng, bốn người họ trông trang trọng, chẳng khác gì đàn em. Thay vào đó là Triệu Hùng, đang ung dung ngồi ở một bên, với bộ dạng bất cần đời.

Khổng Côn Bằng là một cao thủ của Thần Bảng, đã nổi tiếng trong nhiều năm, và ông ấy đã là người đứng đầu trong top mười năm trước.

Gia tộc họ Triệu tuy có gia sản kếch xù nhưng cũng không dám dễ dàng khiêu khích một cao thủ võ lâm như ông cụ Khổng. Bây giờ nghe nói rằng ông Khổng đã đột phá Thiên bảng và được xếp vào hàng Thần Bảng, và ông ấy được coi là thần nhân. Vì vậy, trước mặt Khổng Côn Bằng, cả bốn anh em Triệu Khải Thời đều kính trọng và nể phục.

Và vì Triệu Hùng và Khổng Côn Bằng là quan hệ nửa thầy trò nửa bạn bè, nên họ cũng là tình bạn tri kỉ, nên anh luôn tỏ thái độ rất tự nhiên với Khổng Côn Bằng.

Triệu Hùng cảm thấy rất thích thú khi thấy cha mình phải kính nể ông cụ Khổng. Đặc biệt, Triệu Khải Thời thậm chí còn gọi ông cụ là Thầy Khổng.

“Thầy Khổng, cảm ơn ông đã ra tay nghĩa hiệp và ở lại Ngũ Tộc Thôn!” Triệu Khải Thời chắp tay nói với Khổng Côn Bằng.

Ông cụ Khổng nheo mắt nhìn Triệu Hùng: “Triệu Khải Thời, con trai của anh và tôi là bạn tốt. Tôi chỉ vì thể diện của cậu ấy mà đến Ngũ Tộc Thôn.”

Vẻ mặt già nua của Triệu Khải Thời sững sờ, lời nói của ông lão rõ ràng như là tát vào mặt ông.

Nhưng có người tốt bụng đến giúp đỡ nhà họ Triệu, vậy Triệu Khải Thời sao dám nói lời thất lễ. Bên cạnh đó, thân phận của Khổng Côn Bằng cao như vậy.

“Cảm ơn thầy Khổng!”

Khổng Côn Bằng nghiêm mặt và nói với Triệu Khải Thời: “Khi không có chuyện gì, đừng để người đến quấy rầy việc tu luyện của tôi. Tôi sẽ trực tiếp đến gặp anh nếu có việc gì cần.”

“Hiểu rồi!” Triệu Khải Thời cung kính đáp.

Nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Triệu Hùng ở bên cạnh mình, ông cụ Khổng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, khi nào nhóc con không có việc gì, hãy đến chơi với ông nhiều hơn! Ông chỉ là một lão già cô đơn, cậu nhóc nên bầu bạn nhiều vào!”

Triệu Hùng cười nói: “Sư phụ đừng lo lắng! Lát nữa con sẽ dọn đến, đến lúc đó có cơ hội cùng ông trò chuyện.”

Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí, nhìn thấy sự ưu ái đặc biệt của Khổng Côn Bằng dành cho Triệu Hùng, trong lòng họ tràn đầy ngưỡng mộ!

Nếu bạn có thể gặp một bậc thầy của Thần Bảng, đây chỉ đơn giản là một vinh dự lớn!

Hải Phòng, tại một nơi cư trú được gọi là “Châu Hoài”.

Niếp Cửu Long hút xì gà vừa hậm hực.

Oong ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê “Phong Vô Ngôn” Tên này là cao thủ đứng thứ 3 trong Thiên bảng, nhưng lại luôn trốn mất vào những thời điểm quan trọng, điều này khiến Niếp Cửu Long rất nghi ngờ về thực lực của Phong Vô Ngôn.

Niếp Cửu Long rót một tách trà, mới uống một hớp, điện thoại đã vang lên.

Thấy cuộc gọi đến là một số điện thoại lạ, Niếp Cửu Long chần chừ mãi nhưng cuối cùng cũng trả lời.

“Alo, ai đấy?” Niếp Cửu Long hỏi.

“Niếp Cửu Long phải không?” Một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên.

“Ai đấy?” Niếp Cửu Long cảnh giác và không trả lời trực tiếp.

“Tôi là người muốn giúp ông!” Người nghe điện thoại nói: “Tôi biết rằng ông đang muốn đối phó với Triệu Hùng của tập đoàn Hùng Quang. Thật trùng hợp, anh ta cũng là kẻ thù của tôi. Chúng ta có thể chung tay đối phó với anh ta!”

“Hừ hừ! Nếu anh đã biết tôi là Niếp Cửu Long, thì cũng nên biết rằng tôi sẽ không cần anh giúp.”

“Vậy sao? Vậy anh cứ lưu lại số điện thoại này đi, sẽ có lúc anh chủ động cầu cứu tôi.” Trác Kỳ nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Thấy bên kia cúp máy mãi, Niếp Cửu Long chìm sâu vào trầm mặc.

Số điện thoại này là số thứ sáu liên tiếp gọi tới từ Nha Trang, không khó để tưởng tượng thân phận của đối phương vô cùng coi trọng. Nhưng ai sẽ gọi mình từ Nha Trang?

Ngay khi Niếp Cửu Long đang choáng váng vì suy nghĩ của mình, một vệ sĩ đến báo: “Chủ tịch, ông Phong đã trở lại!”

Niếp Cửu Long tức giận ngay khi nghe tin “Phong Vô Ngôn” trở lại.

Chính vì cái tên “Phong Vô Ngôn” này mà ông ta năm lần bảy lượt cảm thấy xấu hổ.

Niếp Cửu Long tiêu tốn rất nhiều tiền cho “Phong Vô Ngôn”, tự nhiên không thể nuốt trôi được hơi thở này.

“Gọi những người khác đến, cùng tôi đi gặp lão già này!” Niếp Cửu Long rút điếu xì gà trong tay đứng dậy khỏi ghế.

Vệ sĩ tuân lệnh rồi lập tức đi ra ngoài làm việc. Không đợi trà hãm xong, sáu vệ sĩ được gọi đến.

“Đi!”

Niếp Cửu Long uống rượu và đi về phía cổng với vệ sĩ của mình.

Phong Vô Ngôn có chút sốt ruột, nói với vệ sĩ đang trực: “Tôi muốn gặp chủ tịch của các anh, rút cục là đã báo cáo chưa?”

Những vệ sĩ này đều biết rằng Phong Vô Ngôn là một cao thủ được trả lương cao do Niếp Cửu Long thuê. Nhưng hai lần liên tiếp, Phong Vô Ngôn bỏ trốn thoát thân, khiến vệ sĩ đều coi thường Phong Vô Ngôn trong lòng.

Cao thủ hạng ba trong Thiên bảng đây sao?

Hừ!

Phong Vô Ngôn nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong miệng của vệ sĩ, cau mày, tức giận hỏi vệ sĩ: “Anh nói cái gì?”

“Ai dám nói Phong Vô Ngôn danh bất hư truyền? Ông là cao thủ hạng ba của Thiên bảng. Nào giống linh vô danh tiểu tốt như chúng tôi. Nhưng là, mấy lần lại chạy trốn thoát thân trước, thật không biết danh hiệu hạng ba này làm sao mà có được?”

“Bốp!”

Có một cái tát mạnh vào mặt vệ sĩ.

“Mất dạy!” Phong Vô Ngôn giận dữ hét lên.

Ông ta tát tên vệ sĩ nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, như thể ông ta không hề di chuyển.

“Mẹ kiếp! Ông dám đánh tôi? Các anh em, tiến lên!”

Vệ sĩ kêu lên một tiếng, mấy tên lập tức lao thẳng về phía Phong Vô Ngôn.

Phong Vô Ngôn đang đứng yên, dùng một cú đá văng người đang nhảy ra xa.

Khi Niếp Cửu Long đưa vệ sĩ của mình đến, ông ta đã tình cờ thấy cảnh này.

Hai vệ sĩ này đều rất khỏe, một địch một ba hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng ở trong tay Phong Vô Ngôn, đến cơ hội đánh trả cũng không có.

Điều này?

Niếp Cửu Long thực sự bối rối!

Thân thủ của Phong Vô Ngôn chắc chắn là một bậc thầy không cần nghi ngờ. Nếu như hôm đó, cho dù không thắng được Triệu Hùng, cũng không thể thua thảm hại như vậy được. Nhưng tại sao ông ta luôn trốn tránh và không chịu đanh trực tiếp với Triệu Hùng?

Niếp Cửu Long vốn dĩ mang người đến dạy cho Phong Vô Ngôn một bài học, nhưng Phong Vô Ngôn lại ra chiêu này, làm sao dám phạm sai lầm.

“Ông Phong, ông đi đâu vậy? Thật làm tôi đi tìm!” Niếp Cửu Long lập tức tỏ thái độ tử tế, trên mặt mang theo nụ cười hỏi.

Phong Vô Ngôn cau mày nhìn Niếp Cửu Long và hỏi: “Ông là Niếp Cửu Long?”

“Ông Phong, ông sẽ không quên nhanh vậy chứ? Tại sao ông còn không biết tôi?”

“Chúng ta có biết nhau trước đây không?” Phong Vô Ngôn hỏi một cách khó hiểu.

Niếp Cửu Long nhìn Phong Vô Ngôn với vẻ mặt ngạc nhiên. Trong lòng thầm nói: “Phong Vô Ngôn này có phải mất trí nhớ rồi không? Lúc võ công cao cường, lúc lại rụt rè như chuột, còn không nhận ra người thuê mình!”

Bình luận

Truyện đang đọc