CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Khi Triệu Hùng về đến nhà thì đồng hồ đã điểm gần mười hai giờ đêm.

Lý Thanh Tịnh nghe thấy tiếng động vội bật đèn ngủ, cô ngồi dậy hỏi Triệu Hùng: “Sao giờ anh mới về?”

Thế là, Triệu Hùng đã kể lại chuyện anh ta đưa Tiêu Dương Hàng đang rơi vào trạng thái tâm lý hỗn loạn về căn biệt thự số 6 ở tòa nhà E nhờ họ giúp đỡ. Mọi người đã đưa ông đến phòng khám của bác sĩ Hoa, ông ta đã được cứu sống.Và tất cả những cuộc trò chuyện với Tiêu Dương Hàng đều được giải thích và kể lại cho Lý Thanh Tịnh.

Lúc Lý Thanh Tịnh nghe được chuyện hai người một trẻ một già có võ công sống trong biệt thự số 6 toà nhà E kia có xuất thân là hậu duệ nhà họ Tiêu thuộc “năm gia tộc lớn”, cô đã vô cùng sửng sốt.

Thật không ngờ rằng họ lại chính là hậu duệ của nhà họ “Tiêu". Chỉ tiếc là chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ “Tiêu” lại đang nằm trong tay của Tiêu Dương Sơn, em trai của Tiêu Dương Hàng.

Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng: “Anh đi tắm trước đi, đồ ngủ em đều đã chuẩn bị hết rồi.”

Triệu Hùng “ừ” một tiếng liền đi vào nhà tắm, tiện thể vệ sinh răng miệng.

Đợi khi anh ta đi ra, hai Lý Thanh Tịnh đã nhìn thẳng vào anh.

Hai người kết hôn đã lâu, nhưng chưa bao giờ Lý Thanh Tịnh được nhìn ngắm cơ thể của anh như vậy.

Triệu Hùng chỉ mặc một chiếc quần lửng. Dù thân hình không được nuột nà, nở nang như những người tập thể hình nhưng bắp tay trên cánh tay và cơ bụng tám múi vẫn ra rất rõ.

Nhìn tướng anh ta nhưng một chàng thư sinh, nhưng cơ thể anh ta lại toát lên sự hoang dã phong trần.

Lý Thanh Tịnh có chút ngượng, hai má cô đỏ ửng, cũng may nhờ ánh đèn mờ trong phòng ngủ, sự ngượng ngùng đó không bị phát hiện.

Sau khi Triệu Hùng dùng khăn lau khô mái tóc ướt, anh mặc bộ đồ ngủ mà Lý Thanh Tịnh đã chuẩn bị cho anh. Hai người họ ngồi cạnh nhau trên giường và bắt đầu thì thầm thân mật chuyện riêng tư.

Lý Thanh Tịnh tựa đầu vào vai Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, sao em càng ngày càng cảm thấy lo lắng. Anh nói tới cái gì mà Liệp Hộ Môn, lại còn Thánh Đàn và Hắc Vũ đảng, mấy thứ đó là cái gì. Những thế lực này quá đáng sợ! Với thực lực của chúng ta bây giờ, thật khó mà có thể đối đầu với sức mạnh họ.”

“Đừng sợ! Cái ác không bao giờ thắng được cái thiện. Ân oán này giữa chúng ta và Am Cẩu cũng đã hơn trăm năm nay rồi, đã đến lúc phải giải quyết. Anh sẽ không bao giờ cho phép chúng nó làm tổn thương em và Dao Châu.”

Lý Thanh Tịnh nhỏ nhẹ nói: “Em thật sự không ngờ rằng lại có thể tồn tại những cái loại Am Cẩu này.”

“Am Cẩu thật sự đã không còn tồn tại. Hiện nay, những thế lực này đều là lực lượng do Am Cẩu luyện thành. Giống như trời đất, mưa gió, thế giới này nhất định sẽ tồn tại hai thế lực song song đối lập. Vì vậy, chừng nào năm gia tộc lớn của chúng ta còn tồn tại, chúng ta phải chiến đấu với những thế lực Am Cẩu đến cùng.”

“Nhưng...”

Triệu Hùng ngắt lời vợ, an ủi cô ấy: “Thanh Tịnh à, em đừng quá lo lắng, có anh đây, yên tâm đi nhé!”

Lý Thanh Tịnh cũng không biết lý do tại sao, khi nghe thấy ba chữ “Đừng lo lắng!” phát ra từ miệng Triệu Hùng, cô cảm thấy như được vơi đi bao phiền muộn.

Triệu Hùng nói với vợ: “Thanh Tịnh, em đi ngủ trước đi. Anh muốn xem bức tranh của thầy Trương Húc một lát.”

“Muộn thế rồi con xem cái gì nữa? Mai hẳn xem, em muốn ôm anh đi ngủ.”

Triệu Hùng không khỏi giật mình khi nghe mấy lời vợ mình nói.

Lý Thanh Tịnh đúng là chưa bao giờ làm nũng, huống chi là chủ động yêu cầu ôm.

Triệu Hùng cúi đầu hôn lên trán Lý Thanh Tịnh, cười nói: “Được rồi!"

Hai người ôm nhau, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, trong một căn phòng tại khách sạn Bắc Nguyên.

Mai Lệ Thuỷ đến và lôi chiếc ghế tựa ra nói chuyện về “khách sạn Bắc Nguyên."

Sau năm lần bảy lượt gõ cửa, Hán Vân Hiển mở cửa ra.

Mai Lệ Thuỷ quàng tay qua cổ gã ta và hôn hắn.

Hán Vân Hiển cũng không thèm khách sáo, gã ta đưa tay sờ s0ạng, hôn mãnh liệt cô ta.

Sau khi hôn nhau, Mai Lệ Thuỷ mỉm cười, nói với Hán Vân Hiển: “Cậu Hiển à, con gái nhà người ta nhớ anh muốn chết luôn này!”

Hán Vân Hiển nhéo nhéo thân thể đầy đặn của Mai Lệ Thuỷ, cười nói: “Quỷ sứ hà! Chẳng phải anh đã đến với em đây rồi sao! Chuyện anh dặn em làm tới đâu rồi?”

“Trước mắt, Tập đoàn Hùng Quang ngoài việc đến tỉnh để đấu thầu dự án đặc khu kinh tế mới ra thì không có bất cứ kế hoạch đầu tư nào khác. Việc này có thể là do đã cuối năm rồi, hoặc cũng có thể là do cần phải thu vốn.”

Hán Vân Hiển gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ ủ rũ, nói: “Tên nhóc Triệu Hùng này đã hủy hoại tôi. Tôi nhất định phải hạ gục nó.”

“Cậu Hiển, tôi sẽ giúp cậu.” Nhìn vào đôi mắt Mai Lệ Thuỷ như chứa đựng một dòng nước suối trong vắt.

Hán Vân Hiển vuốt cái cằm nhẵn nhụi của Mai Lệ Thuỷ nói: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi sẽ thiếu tiền cô dù chỉ là một cắt.”

“Cám ơn, cậu Hiển.” Mai Lệ Thuỷ cười nói: “Cậu Hiển, tôi mấy ngày nay rảnh rỗi, tối đến có thể ở bên cậu. Cậu cũng có thể đi nhà của tôi, nhà của tôi càng an toàn hơn.”

Hán Vân Hiển gật đầu, ôm và hôn Mai Lệ Thuỷ.

“Đúng rồi, không phải cô với Lý Thanh Tịnh là bạn học sao?” Hán Vân Hiển hỏi Mai Lệ Thuỷ.

“Đúng vậy, tôi với cô ta là bạn học. Chẳng qua là cô ta làm gì cũng hơn tôi, nên tôi ghét.” Mai Lệ Thuỷ hậm hực nói.

“Haha! Sau đó chúng ta lại tình cờ hợp lực để đối phó với cặp đôi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh. Chúng ta có thể hạ bệ Tập đoàn Hùng Quang nếu chúng ta có thể trong ngoài hợp ứng. Một khi Tập đoàn Hùng Quang bị tiêu diệt, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất của họ. Nhưng trước đó, chúng ta phải tiêu diệt công ty thiết kế bao bì Dao Châu của Lý Thanh Tịnh.”

Đôi mắt Mai Lệ Thuỷ sáng bừng lên, hỏi Hán Vân Hiển: “Cậu Hiển, cậu có cách gì không?”

Hán Vân Hiển cười nói: “Không cần phải vội, trước hết chúng ta hãy bêu xấu thanh danh công ty của Lý Thanh Tịnh đã, đôi này y chang nhau, một khi thanh danh công ty của Lý Thanh Tịnh bị bêu xấu, Triệu Hùng nhất định sẽ giúp đỡ cô ta. Lúc đó, chúng ta sẽ có cơ hội ra tay với Tập đoàn Hùng Quang.”

Sau khi nghe xong kế hoạch của Hán Vân Hiển, Mai Lệ Thuỷ cảm thấy rằng đây là một kế hoạch tuyệt vời, liền hỏi xem gã ta có kế hoạch cụ thể nào không.

Hán Vân Hiển thì thầm vào tai Mai Lệ Thuỷ, Mai Lệ Thuỷ gật đầu liên tục, cho rằng kế hoạch này khả thi.

Vào buổi trưa, Hán Vân Hiển đang cùng với Mai Lệ Thuỷ dùng cơm tại nhà hàng của “khách sạn Bắc Nguyên."

Cả hai trò chuyện rôm rả về Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.

Lúc đó, ngoài hai người ra, trong quán chỉ có một cô gái. Rốt cuộc, cả hai đã bỏ lỡ giờ ăn và đến nhà hàng để ăn trưa.

Cô gái chải đầu bóng bẩy, cô ta không xinh đẹp, nhưng trông rất lạ.

Cô gái đó tên là “Cách Hoa”, cô ta đến từ tỉnh, đến đây tìm bạn của mình là Vân Nhã.

Vốn dĩ Vân Nhã muốn “Cách Hoa” sống trong nhà riêng của cô ta. Nhưng khi Cách Hoa đến Hải Phòng, ngoài việc giúp Vân Nhã trút giận, cô ta còn đến để thay mặt gia tộc tiến hành các cuộc đàm phán kinh doanh, vì vậy cô ta đã ở lại khách sạn “Bắc Nguyên."

Cách Hoa nghe thấy hai người này đang nói về Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, nên cô ta đã lén lấy điện thoại ghi lại, ăn xong, cô ta giả vờ đi ra như không có chuyện gì xảy ra.

Khi Cách Hoa đưa những bức ảnh mà cô ta chụp cho Vân Nhã xem, Vân Nhã đã sửng sốt và thốt lên: “Người đàn ông này chính là Hán Vân Hiển, vốn là Cậu chủ người chính gốc đầu tiên giàu có nhất ở Hải Phòng!”

“A! Là gã ta?” Cách Hoa nghe Vân Nhã kể về chuyện của Triệu Hùng, và đã từng nghe qua cái tên Hán Vân Hiển. “Vậy còn người phụ nữ này là ai?”

Vân Nhã cảm thấy người phụ nữ này trông rất quen, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, nói: “Người này hình như là Mai Lệ Thuỷ, Tổng thanh tra của Tập đoàn Hùng Quang. Nhưng sao cô ta với Hán Vân Hiển lại quen nhau?”

Bình luận

Truyện đang đọc