CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

"Chú Bạch, chú Hắc." Lưu Hải Yến thân mật kêu lên, lấy rổ đồ ăn từ trong tay Lưu Văn Nhân đưa cho hai người bọn họ rồi cười nói: "Đây là thứ hai người muốn."

Sát thủ Bạch đưa tay nhận lấy, vừa ngửi được mùi thơm từ đồ ăn, ông ta đã sớm không kìm lòng được, hận không thể giải quyết hết những món ngon này tại chỗ.

"Khụ khụ!"

Sát thủ Hắc ho nhẹ hai tiếng, liếc mắt ra dấu cho sát thủ Bạch, sát thủ Bạch giả vờ bộ dạng nghiêm túc lại.

"Cô chủ, hôm nay chỉ có thể cho cô 5 phút. Không thể nhiều hơn được nữa." Sát thủ Hắc nói với Lưu Hải Yến.

"Biết rồi! Cảm ơn chú Bạch, chú Hắc. Vậy tôi đi vào trước."

Lưu Hải Yến nói xong thì dẫn theo Lưu Văn Nhân tiến vào Thiên lao, nhưng lại bị sát thủ Hắc đưa tay ngăn cản lại.

"Cô chủ, chúng tôi chỉ cho phép một mình cô đi vào thôi. Sao cô lại dẫn theo người khác đi vào."

"Ai nha! Đây không phải người hầu Lâm Thanh Thảo của tôi sao? Do tôi cũng muốn đưa một con gà ăn mày cho Triệu Khải Thời, để cho ông ta nếm thử. Chú Bạch, chú Hắc. Lâm Thanh Thảo cũng không phải người ngoài, các người đừng tốn thêm thời gian ở chỗ này, chúng tôi đi vào rồi đi ra ngay."

"Thế Lâm Thanh Thảo mang theo khăn che mặt để làm gì?" Sát thủ Bạch nghi ngờ nên nhìn chằm chằm Lưu Văn Nhân.

Ông ta vừa muốn đưa tay cởi khăn che mặt của Lưu Văn Nhân ra thì bị Lưu Hải Yến kịp thời đưa tay chặn lại.

"Chú Bạch, Lâm Thanh Thảo vừa bị viêm da, bệnh này của cô ta rất sợ ánh sáng, còn có tính truyền nhiễm, chú đừng nên đụng cô ta."

Sát thủ Hắc nghe vậy thì vội rút tay trở về.

"Cô chủ, tôi thả một mình cô đi vào cũng không có vấn đề, nhưng mà hai người thì..."

Lưu Hải Yến lo lắng Lưu Vũ Tiến lại đột nhiên đánh trở lại, nói: "Vậy tôi ở đây uống rượu với chú Hắc và chú Bạch, để một mình Lâm Thanh Thảo đi vào đưa đồ ăn, được chưa?"

Hắc Bạch Song Sát nghe Lưu Hải Yến chịu uống rượu cùng với bọn họ, hai người vô cùng vui mừng gật đật nói: "Có thể. Đương nhiên là có thể chứ."

Lưu Hải Yến căn dặn Lưu Văn Nhân đang hóa trang thành Lâm Thanh Thảo: "Lâm Thanh Thảo, cô mau đi vào đưa đồ ăn cho Triệu Khải Thời đi. Nhớ kỹ, không thể vượt quá 5 phút."

Lưu Văn Nhân gật đầu một cái, nhẹ nhàng lách qua người Hắc Bạch Song Sát rồi tiến vào trong Thiên lao.

Lưu Hải Yến thì theo Hắc Bạch Song Sát, đi tới chỗ nghỉ ngơi của hai người bọn họ.

Trong phòng, chỉ có một cái bàn đơn giản. Trừ cái đó ra cũng không có cái gì khác, ngay cả chỗ ngủ cũng không có.

Vừa vào phòng đã có một mùi hôi thối, Lưu Hải Yến khẽ nhíu mày lại.

Lúc này cô ta mới phát hiện, Hắc Bạch Song Sát cũng đủ có thể. Rác rưởi còn dư lại hôm qua cũng không có dọn dẹp, khó trách còn lại hương vị hôi thối.

Đối với Hắc Bạch Song Sát mà nói, Lưu Hải Yến chịu uống rượu với bọn họ là một vinh hạnh vô cùng lớn.

Dù sao thì với tích cách của Lưu Hải Yến. Cô ta cũng thường xuyên hòa mình với người làm, điều này cũng là một trong những lý do vì sao Lưu Hải Yến vô cùng được hoan nghênh ở trong nhà họ Lưu.

Trong Thiên lao, Triệu Khải Thời vừa đi đi lại lại, trong lòng vô cùng lo lắng chờ đợi Lưu Văn Nhân đến đây.

Hôm qua Lưu Hải Yến đã nói sẽ sắp xếp để hai vợ chồng ông ta gặp nhau.

Khi Triệu Khải Thời đã chờ đợi đến trông mòn con mắt thì bên tai truyền đến tiếng bước chân.

Chỉ thấy một người phụ nữ mang theo khăn che mặt đi tới phía Triệu Khải Thời.

Bằng trực giác, Triệu Khải Thời cũng nhận ra người phụ nữ này là Lưu Văn Nhân.

"Văn Nhân." Triệu Khải Thời bổ nhào về phía cửa phòng giam.

Lưu Văn Nhân lấy khăn che mặt xuống, nước mắt chảy dài, khẽ hé môi son hỏi: "Khải Thời, anh còn tốt chứ?"

"Còn tốt!" Triệu Khải Thời gật đầu một cái.

Hai người bọn họ nắm chặt tay nhau.

Triệu Khải Thời nói với Lưu Văn Nhân: "Văn Nhân, là anh làm liên lụy đến em."

"Đừng nói cái gì liên lụy hay không liên lụy, tình cảnh bây giờ của anh rất nguy hiểm. Khải Thời, sao anh lại đưa tấm bản đồ kho báu giả cho Lưu Vũ Tiến?"

Triệu Khải Thời thở dài nói: "Ai... Tình huống lúc đó quá mức bức bách. Nếu như anh không giao bản đồ bảo tàng nhà họ Triệu ra, tên súc sinh Lưu Vũ tiến kia sẽ cưỡng hiếp Triệu Hiền. Anh cũng không còn cách nào khác mới ra hạ sách này."

Bây giờ thì Lưu Văn Nhân mới biết đầu đuôi câu chuyện.

"Khải Thời, nếu để cho Lưu Vũ Tiến biết bản đồ bảo tàng này là giả, nó nhất định sẽ giế t chết anh. Anh phải nghe em, em còn một ít vàng bạc châu báu và trang sức, em sẽ để cho Hải Yến chôn ở Hỏa Tiêu ở Hà Đông, chính là chỗ tảng đá mà anh và em chụp chung, khi anh dẫn nó đi tới thì móc những vàng bạc châu báu này ra, ứng phó qua nguy cơ này rồi nói sau."

"Thế nhưng mà em..."

Triệu Khải Thời còn chưa nói hết lời thì nghe một tiếng cười "Khặc khặc" truyền tới.

"Ồ. Bà chị thân yêu của em, chị và cái tên Triệu Khải Thời này thật sự là một mảnh tình thâm đó nha. Không tiếc giả trang người hầu để tới gặp Triệu Khải Thời."

Lưu Văn Nhân vội vàng đeo khăn che mặt lên một lần nữa.

Chỉ thấy Lưu Vũ Tiến dẫn theo Hắc Bạch Song Sát và Lưu Hải Yến đi tới. Trừ những người này ra, còn có một số người mặc trang phục khác nhau, cũng là tay chân mà nhà họ Lưu nuôi dưỡng.

"Không cần đeo khăn che mặt, mọi hành động của các người đều đã rơi vào trong mắt của tôi." Lưu Vũ Tiến đắc ý nói.

Lưu Hải Yến oán trách nói: "Chị. Em không nghĩ rằng Lưu Vũ Tiến gạt em nói là đi ra ngoài chơi đùa với bạn, thì ra là giám sát chúng ta ở trong bóng tối."

Lưu Văn Nhân thấy mọi việc đã bị bại lộ, dứt khoát giật khăn che mặt xuống rồi nói: "Chuyện này không liên quan gì đến Hải Yến, là chị buộc em nó làm như vậy."

"Chát..."

Lưu Vũ Tiến giơ tay tát một cái trên mặt của Lưu Văn Nhân, tức giận nói: "Cái thứ ăn cây táo rào cây sung nhà cô, nếu để cho bố biết cô luôn quan tâm tên Triệu Khải Thời này mà không để ý lợi ích nhà họ Lưu chúng ta. Để xem bố sẽ trừng phạt cô như thế nào."

"Lưu Vũ Tiến, anh lại dám đánh chị cả?"

Lưu Văn Nhân đá một phát tới Lưu Vũ Tiến, nhưng mà cơ thể cô ta bị người khác khống chế lại, cho nên không thể đụng tới cơ thể của Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến chỉ tay vào mặt Lưu Hải Yến, tức giận nói: "Em gái, em đừng tưởng rằng em sẽ không bị sao. Em giúp chị cả gặp Triệu Khải Thời thế này thì chỉ có hại chị ta thêm mà thôi. Chúng ta và nhà họ Triệu đã có mối thù không đội trời chung rồi, chẳng lẽ em còn không biết lý do vì sao chị ta gả cho Triệu Khải Thời hay sao? Còn có vì sao Tần Uyển lại chết? Lưu Văn Nhân, chuyện này cũng không cần tôi nhiều lời chứ?"

"Cậu câm miệng cho tôi!" Lưu Văn Nhân trừng mắt Lưu Vũ Tiến, tức giận quát to.

Triệu Khải Thời nghe lời này của Lưu Vũ Tiến, dường như có ý tứ gì khác, ông ta phát điên lên quơ quơ cửa phòng giam hỏi: "Lưu Vũ Tiến, cậu nói rõ ràng lời này là có ý gì cho tôi. Chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì với Tần Uyển?"

Lưu Vũ Tiến cười lạnh một tiếng, nói: "Triệu Khải Thời ơi là Triệu Khải Thời. Ông có phải luôn coi chị của tôi là người tốt hay không, kỳ thực chị ta..."

"Cậu câm miệng lại cho tôi!" Lưu Văn Nhân quát lần nữa: "Lưu Vũ Tiến, cậu dám can đảm nói thêm một chữ nữa, đừng trách sao tôi không nể tình chị em."

"Tốt tốt tốt! Đây là chuyện giữa vợ chồng hai người, tôi cũng lười xen vào. Nhưng mà bố đã nói, không cho phép chị đi ra khỏi phòng của chị, càng không cho phép Hải Yến giúp chị. Bây giờ hai người đã phạm vào quy tắc, tôi người chủ nhà họ Lưu này tự nhiên phải thực hành quyền lợi. Người tới, áp giải những người này về Hình đường cho tôi."

Hai người thuộc hạ xông lên trước, một trái một phái đè lại cánh tay của Lưu Văn Nhân, để cho cô ta không thể động đậy được.

Lưu Vũ Tiến vung tay lên, thuộc hạ áp giải Hắc Bạch Song Sát, Lưu Văn Nhân và Lưu Hải Yến cùng rời đi.

Lưu Vũ Tiến đi đến trước cửa phòng giam, nhìn chằm chằm Triệu Khải Thời nói: "Triệu Khải Thời, ngày mai sẽ là ngày tháng tốt. Chúng tôi sẽ đi đến Hà Đông để lấy bảo tàng nhà họ Triệu."

Bình luận

Truyện đang đọc