CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Người trong Thương hội, thấy Ngô Thẩm Hiên bị đứt một ngón tay. Mọi người đều nhìn đến da đầu tê dại, cơ thể run lên lẩy bẩy.

Thương hội, ban đầu chỉ là nơi để bàn luận về sự phát triển ngành nghề, kỷ luật tự giác, kế hoạch và triển vọng tương lai, nhưng ông cụ nhà họ Hà lại đem Thương hội thành phố Hải Phòng, biến thành một nơi ngang tàng không có văn hoá.

Vân Đức Trung và Thẩm Tường Thiên trao đổi ánh mắt qua lại, trên mặt của cả hai người đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Trong phúc chốc, người trong Thương hội thành phố Hải Phòng đều không dám thở mạnh, rất sợ người tiếp theo gặp tai vạ sẽ là mình.

Rất lâu sau đó, Vân Đức Trung lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trong hội trường.

Vân Đức Trung nhìn ông cụ nhà họ Hà, lạnh lùng nói: "Hà Quy Chính, ông muốn làm Hội trưởng Thương hội thành phố Hải Phòng, thì cũng phải tuân theo quy tắc của Thương hội mà làm việc. Nếu ông đã nói Cựu hội trưởng Trần Thiên Trung chết rồi, vậy chúng tôi bắt buộc phải phái người đi điều tra, chỉ sau khi xác nhận Trần Thiên Trung đã chết thì mới có thể bắt đầu lựa chọn hội trưởng mới."

Ánh mắt của ông cụ nhà họ Hà toát lên sự lạnh lẽo nói: "Vân Đức Trung, ông đừng tưởng rằng tôi không biết quy tắc của Thương hội. Cho dù Trần Thiên Trung không chết, mà chỉ cần trong ba tháng không đích thân đến Thương hội. Người trong Thương hội vẫn có thể buộc tội Hội trưởng đương nhiệm."

"Cho nên, trước mắt chuyện quan trọng nhất của chúng ta, là phái người đến thành phố Lào Cai kiểm tra xem, rốt cuộc Trần Thiên Trung đã chết hay chưa?"

"Không cần!"

Ông cụ nhà họ Hà trực tiếp bác bỏ đề nghị của Vân Đức Trung, lạnh lùng nói: "Trong tình huống khẩn cấp, hai Phó hội trưởng có quyền buộc tội Hội trưởng đương nhiệm. Cho nên, chỉ cần Vân Đức Trung ông và Thẩm Tường Thiên cùng nhau đề tên phế bỏ Trần Thiên Trung, thì sẽ giảm bớt được rất nhiều khâu không cần thiết rồi, Phó hội trưởng Vân, Phó hội trưởng Thẩm, hai người nói đúng chứ?"

Sau khi Vân Đức Trung và Thẩm Tường Thiên nghe xong, trên mặt của cả hai người đều lộ ra biểu cảm nghiêm trọng.

Hôm nay, nhà họ Hà rõ ràng có chuẩn bị mà đến. Nếu như không làm theo lời của ông cụ nhà họ Hà, thì số phận của hai người cũng sẽ giống như Ngô Thẩm Hiên. Nhưng để cho Hà Quy Chính làm Hội trưởng của Thương hội thành phố Hải Phòng, thì những ngày tháng sau này của bọn họ hẳn là sẽ không được tốt lắm.

Con người của Hà Quy Chính quỷ quyệt, ích kỷ, kiêu ngạo, tàn nhẫn và độc ác. Đúng như ông ta nói, thuận nhà họ Hà thì sống, nghịch nhà họ Hà thì chết.

Trong Thương hội, sau này hoàn toàn sẽ không còn quyền dân chủ, chỉ có thể dựa dẫm vào nhà họ Lục mà sống.

Hà Quy Chính thấy Vân Đức Trung và Thẩm Tường Thiên không lên tiếng,  lạnh giọng hỏi: “Phó hội trưởng Vân, Phó hội trưởng Thẩm, hai người đã suy nghĩ xong chưa? Con người tôi không thích dùng đến vũ lực, vả lại mọi người lại là bạn bè cũ. Cho nên, hai người đừng ép tôi phải ra tay.”

Vân Nhã người đứng phía sau Vân Đức Trung, không thể tiếp tục nhịn được nữa, rống lên với ông cụ nhà họ Hà:

"Ông già nhà họ Hà kia, chỗ này là Thương hội thành phố Hải Phòng, ông dẫn người đến đánh người của Thương hội, còn muốn làm Hội trưởng của Thương hội. Nếu nhóm người ở đây đi theo ông, thì sau này có tương lai mới là lạ đấy?"

Mọi người đều âm thầm thay Vân Nhã toát mồ hôi hột.

Vừa rồi, mọi người đều tận mắt chứng kiến ​​cảnh Ngô Thẩm Hiên bị nhà họ Hà bẻ gãy ngón tay. Lúc này, Vân Nhã vẫn còn dám chọc giận ông cụ nhà họ Hà, không thể không khâm phục sự can đảm của cô gái này.

Đôi mắt của ông cụ nhà họ Hà trở nên sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Vân Nhã. Giọng điệu u ám nói: "Cô bé, nếu tôi nhớ không lầm thì, cô là Vân Nhã, con gái của Vân Đức Trung đúng không?"

"Hừ! Đúng thì đã làm sao? Lão quái vật, người khác sợ ông, nhưng Vân Nhã tôi thì không sợ ông!" Vân Nhã mím cái miệng nhỏ gợi cảm lại, bày ra một bộ dạng không sợ chết.

Vân Đức Trung lo lắng Hà Quy Chính sẽ làm ra chuyện bất lợi đối với con gái mình, nên vội vàng xen vào hoà giải:

"Hà Quy Chính, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, ông không cần phải thấy lạ."

“Nó không hiểu chuyện, vậy đến cả ông cũng không hiểu chuyện sao?” Hà Quy Chính hét chói tai một tiếng, đối với Vân Đức Trung quát nói:

"Vân Đức Trung, bây giờ tôi muốn ông lập tức tỏ rõ thái độ ​, Phó hội trưởng ông đây có muốn buộc tội Trần Thiên Trung hay không?"

"Chuyện này..."

Vân Đức Trung đã bị dồn ép đến bước đường cùng.

Nếu như đồng ý với Hà Quy Chính, thì tương đương với việc nối giáo cho giặc. Nếu như không đồng ý, thì đã có thể  tưởng tượng đến kết cục.

Chính vào lúc Vân Đức Trung đang tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm thế nào mới tốt, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói già nua nhưng đầy khí phách truyền tới.

"Hà Quy Chính, ông muốn buộc tội Trần Thiên Trung tôi, cần gì phải hao tâm lãng phí sức lực như vậy chứ. Cứ việc trực tiếp nhắm vào Trần Thiên Trung tôi không phải là được rồi sao."

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trần Thiên Trung, mọi người không khỏi nhìn về nơi phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy cánh cửa hội trường bị đẩy ra, có năm người bước vào.

Trần Thiên Trung, Triệu Hùng, Hồ Dân, Trần Hoàng Phong và Nông Tuyền.

Nhìn thấy Trần Thiên Trung vẫn chưa chết, người nhà họ Hà không khỏi trợn tròn mắt há hốc mồm.

Hà Quy Chính quay đầu trừng mắt nhìn con trai Hà Thịnh Kha một cái, hàm ý trong mắt rõ ràng đều là sự trách cứ. Như muốn nói rằng: Không phải con đã  nói Trần Thiên Trung và Triệu Hùng chết rồi sao? Sao hai người này vẫn còn sống sờ sờ ra đó hả?

Thấy Trần Thiên Trung đến rồi, Vân Đức Trung và Thẩm Tường Thiên đều lộ ra nụ cười vui sướng.

Hà Quy Chính hừ lạnh một tiếng, nhìn Trần Thiên Trung nói: "Trần Thiên Trung, ông thật bỉ ổi, thế mà lại đi sử dụng loại thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy."

Trần Thiên Trung giễu cợt nói: "Hà Quy Chính, so về việc dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi, thì tôi còn kém xa!"

Lê Mai đã sớm biết Triệu Hùng và Trần Thiên Trung sẽ xuất hiện, vừa nghe thấy giọng nói của Trần Thiên Trung, liền lặng lẽ chuồn đi từ cửa sau, ngay cả Hà Quy Chính cũng không chú ý đến Lê Mai rời đi.

Hà Quy Chính nháy mắt ra hiệu cho A Đại và Độc Nhãn Long bên cạnh. Chỉ thấy A Đại và Độc Nhãn Long mỗi người trên tay đều cầm một khẩu súng, hai người vừa giơ súng lên, thì thấy vệ sĩ riêng của Trần Thiên Trung là Trần Hoàng Phong, vừa lắc cổ tay. Hai băng tinh bắ n ra nhanh như sao xẹt, ngay lập tức, trúng vào cổ tay của A Đại và Độc Nhãn Long.

Bóng người của Trần Hoàng Phong vọt lên một cái, thân mình đã đứng trước mặt A Đại và Độc Nhãn Long.

A Đại và Độc Nhãn Long chỉ biết vài quyền cước thông thường, làm sao lại có thể là đối thủ của cao thủ trong "Bảng xếp hạng" là Trần Hoàng Phong.

A Đại và Độc Nhãn Long liên thủ, cùng nhau tiến lên công kích Trần Hoàng Phong.

Chỉ thấy Trần Hoàng Phong sử dụng quyền cước chào hỏi lại, ba người đấu đá kịch liệt, trong vòng bảy tám lần giao đấu, đã bị Trần Hoàng Phong một cước đá bay ra ngoài.

Hà Quy Chính quay đầu gọi "Lê..."

Ông ta vốn muốn gọi "Lê Mai", nhưng lúc này mới phát hiện đã không thấy bóng dáng của Lê Mai đâu.

Chỉ thấy ông cụ nhà họ Hà vỗ một cái mạnh lên bàn, thân hình bay lên không trung. Một cú đá giữa không trung hướng về phía mặt của Trần Hoàng Phong.

Trần Hoàng Phong vừa đưa tay ra ngăn cản. Đột nhiên một luồng sức mạnh dâng trào mãnh liệt ập tới, trực tiếp đánh Trần Hoàng Phong văng ra.

May thay thân thủ của Trần Hoàng Phong linh hoạt, xoay người lộn mèo hai cái trên không trung, rồi vững vàng tiếp đất.

Trần Hoàng Phong lại lần nữa bay lên, giao đấu với Hà Quy Chính.

Trong võ lâm Triệu Hùng có thể được coi là một nửa nhân sĩ chuyên nghiệp, thấy mỗi lần Hà Quy Chính xuất chưởng, trong lòng bàn tay đều bí mật mang theo một luồng sát khí màu đen.

Trong lòng không khỏi rùng mình, thầm kêu một tiếng không ổn. Nhìn thủ pháp, cái mà Hà Quy Chính luyện là “Tà công”.

Loại công phu không chính thống này, thường được học rất nhanh. Nhưng lại có tác hại đối với cơ thể sẽ dẫn đến phản phệ.

Quả không sai, Trần Hoàng Phong bị Hà Quy Chính làm say chếnh choáng như thể hít phải thuốc độc, đầu óc trở nên nặng nề, bước chân bắt đầu hỗn loạn. Động tác trên tay tự nhiên chậm lại vài nhịp, bị một chưởng của Hà Quy Chính đánh thẳng vào ngực, văng ra bên ngoài.

Nông Tuyền nhanh tay lẹ mắt, vươn tay đón lấy Trần Hoàng Phong. Thấy khuôn mặt của Trần Hoàng Phong tái xanh, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, hình như Trần Hoàng Phong trúng độc rồi!"

Nông Tuyền vừa định ra tay, một bóng người “Vù!” một tiếng từ sau lưng Nông Tuyền chạy vọt lên.

Nông Tuyền bỗng nhiên thấy Trần Văn Sơn, trái tim treo lơ lửng nãy giờ của cậu ấy lúc này mới bắt đầu thả lỏng.

Thân mình Trần Văn Sơn một bước vọt lên, trong chớp mắt đã đến trước mặt của Hà Quy Chính.

Hà Quy Chính vừa cùng Trần Văn Sơn giao đấu, liền nhận ra cậu ta chính là người đã đột nhập vào từ đường tổ tiên của nhà họ Hà, mặt không khỏi biến sắc, lạnh lùng thốt lên: "Thì ra là cậu!..."

Bình luận

Truyện đang đọc