Trong phòng của Lưu Văn Nhân, Lưu Hải Yến hưng phấn nói chuyện với Lưu Văn Nhân: “Chị, bố cho phép em từ giờ trở đi có thể thường xuyên tới thăm chị rồi.”
“Hả? Thật sao?” Biểu cảm của Lưu Văn Nhân rất kinh ngạc.
Lưu Hải Yến vui vẻ gật đầu, sau đó kéo tay Lưu Văn Nhân và nói: “Chị, bố bảo rằng nếu như chị chịu cắt đứt quan hệ với Triệu Khải Thời thì bố sẽ bỏ qua cho chị.”
Lưu Văn Nhân đẩy tay của Lưu Hải Yến ra, cô ta đứng dậy ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em chưa từng thực sự thích một người nên em không hiểu được đâu. Đợi tới lúc em yêu một người đàn ông thì trong đầu em, cuộc sống của em, khắp mọi nơi đều có bóng dáng của người đó. Chị yêu Triệu Khải Thời, sẽ không bao giờ cắt đứt quan hệ với anh ấy đâu, giữa bọn chị vẫn còn Triệu Niệm.”
“Chị, nhưng mà Triệu Khải Thời đã nghi ngờ chị rồi, nếu như để ông ấy biết chị hại chết Tần Uyển thì ông ấy sẽ không tha cho chị đâu.”
“Nếu như Tần Uyển không chết thì sao chị và Triệu Khải Thời có thể ở với nhau được chứ.” Lưu Văn Nhân thở dài và nói: “Tần Uyển cũng đã chết bao nhiêu năm vậy rồi, chỉ cần chị không nhận thì dù anh ấy có nghi ngờ cũng không có chứng cứ.”
“Em thấy chị vẫn nên cắt đứt quan hệ với ông ấy thì hơn!” Lưu Hải Yến đi tới bên cạnh Lưu Văn Nhân và khuyên nhủ: “Chị, Tiểu Niệm ở bên cạnh Triệu Khải Thời rất tốt. Con bé là con gái của hai người cho nên Triệu Khải Thời sẽ không làm hại con bé đâu. Cho dù chị không thừa nhận, nhưng mà mối quan hệ của hai người cũng xuất hiện vết nứt rồi. Cuộc sống vợ chồng như thế có sống tiếp cũng có ý nghĩa gì chứ?”
“Hải Yến, em đừng khuyên chị nữa! Nếu như cuộc sống mà không có Triệu Khải Thời thì chị không biết bản thân mình sẽ sống như thế nào nữa, còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Nhưng mà chị vẫn còn Tiểu Niệm, vẫn còn em cơ mà?”
“Không giống nhau! Mấy người là người thân, còn chị với Triệu Khải Thời là tình yêu.”
“Tình yêu ư?”
Nghe tới hai chữ “Tình yêu” khiến Lưu Hải Yến rơi vào trầm mặc.
Hỏi thế gian tình là gì mà khiến đôi lứa nguyện thề sống chết.
Từ trước tới nay Lưu Hải Yến chưa từng yêu sâu đậm một người nào, cô ấy lẩm bẩm nói: “Tình yêu thật sự có sức hấp dẫn lớn đến như vậy sao?”
Hải Phòng!
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh lại trải qua một đêm mây mưa.
Sau khi thức giận nhìn thấy bộ dạng đang ngủ ngon lạnh của vợ mình thì Triệu Hùng liền hôn một cái lên trên trán cô ấy.
Lý Thanh Tịnh mơ màng tỉnh dậy hỏi Triệu Hùng: “Anh phải đi luyện công sao?”
“Không, anh muốn ăn em!”
“Bớt bớt lại! Bây giờ trong bụng em đang có con đó, không thể làm những chuyện quá kịch liệt với anh được.” Lý Thanh Tịnh xấu hổ đỏ bừng mặt và nói: “Đừng có mà được đà lại lấn tới, anh may đi luyện công đi! Em muốn ngủ thêm một lúc nữa.”
Triệu Hùng cũng biết rõ tình trạng hiện giờ của vợ mình cho nên cũng không cưỡng cầu nữa, anh đứng dậy đi luyện công.
Sau khi đi tới Quan Cảnh Đài thì Triệu Hùng cầm một cành cây trong tay, trong đầu luôn luôn nghĩ về những lỗ hổng sai sót trong kiếm thuật mà ông cụ Khổng đã nói với mình.
“Bùi Mân kiếm pháp” quả thực rất có uy lực.
Triệu Hùng luôn luôn tự hào về kiếm pháp của mình, nhưng anh không ngờ rằng trong mắt của cao thủ thì nó lại có nhiều sai sót như vậy.
Gió thổi!
Một trận gió thổi qua, khiến quần áo của Triệu Hùng chuyển động. Triệu Hùng nhắm mắt lại, cành cây trong tay chuyển động theo làn gió.
Dường như có một sự hiển linh.
Gió thổi, kiếm cũng động theo gió.
Khi đối đầu với gió, làm thế nào để kháng cự lại và mở rộng đường kiếm tới cực hạn luôn luôn là một điểm khó mà Triệu Hùng không thể nào đột phá được.
Triệu Hùng nhấc chân luyện từng động tác một của “Cuồng Vân Bộ Pháp”
Đột nhiên anh phát hiện ra một vấn đề, đó chính là bước chân của anh không thể nào theo kịp được nhịp điệu của kiếm thuật.
Chuyện này... Nghĩ tới điều này thì Triệu Hùng đặc biệt luyện tập “Cuồng Vân Bộ Pháp.”
Chỉ thấy bóng dáng của Triệu Hùng ở Quan Cảnh Đài không ngừng di chuyển, né và tránh, luyện tập tới mức bóng hình ở đó dần dần trở nên mơ hồ.
Lại thêm “Bùi Mân kiếm pháp” uy lực quả nhiên không giống nhau.
Khi có được phát hiện mới thì Triệu Hùng tựa như vừa phát hiện ra được cả một thế giới mới.
Ở bên trong Quan Cảnh Đài anh tập luyện không biết mệt mỏi, tập đi tập lại nhiều lần.
Sau khi luyện tập xong thì Triệu Hùng quay vào nhà.
Vừa bước vào cửa thì suýt chút nữa đâm đầu vào người của Lý Diệu Linh.
“Diệu Linh, em làm gì vậy? Sao lại đứng sững sờ ở đây?” Triệu Hùng nghiêm mặt hỏi Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh nhỏ giọng trả lời Triệu Hùng: “Anh rể, em gây chuyện ở trường học cho nên nhà trường bắt em phải gọi phụ huynh tới. Anh có thể thay chị em đi tới trường học một chuyến được không.”
Triệu Hùng nhăn mày hỏi: “Gây ra chuyện gì rồi?”
“Chuyện đó...”
Triệu Hùng thấy Lý Diệu Linh ấp úng không chịu nói thì anh cố tình bày ra bộ dạng nghiêm túc: “Nếu như em không nói thật thì anh sẽ không đi đâu.”
Lúc này Lý Diệu Linh mới nói: “Thực ra cũng không có gì cả! Chỉ là vì em ghét việc lên lớp cho nên mới trốn học, nhưng lại bị phát hiện.”
Vừa nghe thấy Lý Diệu Linh trốn học thì Triệu Hùng rất tức giận.
Anh giơ tay lên gõ mấy cái vào đầu Lý Diệu Linh, bộ dạng dạy dỗ nói: “Diệu Linh, em có thể bớt khiến chị em lo lắng được không. Hiện tại sắp thi đại học rồi. Em còn không chịu ôn tập đi, còn muốn trốn học?”
“Anh rể, thực ra...”
Lý Diệu Linh định mở miệng giải thích liền bị Triệu Hùng cắt lời: “Được rồi, anh nói cho em biết, anh có thể thay chị em đi tới trường, nhưng mà nếu như có lần sau thì đừng trách anh nói cho chị em biết.”
Lý Diệu Linh buồn bã nói: “Em biết rồi.”
Lúc này Lý Thanh Tịnh đi từ trên tầng xuống, thấy Triệu Hùng và Lý Diệu Linh đang đứng ở cửa lẩm bẩm gì đấy thì trên mặt hơi mang chút nghi hoặc, cô hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Không có gì.” Lý Diệu Linh nháy mắt với Triệu Hùng sau đó xoay người nói với Lý Thanh Tịnh: “Không quấy rầy hai người ân ái nữa! Em đi tắm rửa đây!” Nói xong thì chạy không thấy dáng đâu.
Lý Thanh Tịnh đi tới bên cạnh Triệu Hùng, tra hỏi: “Vừa nãy anh và Diệu Linh nói gì vậy?”
‘Ồ, nói về trường học ấy mà.”
“Con bé ở trường thế nào?”
Triệu Hùng khéo léo nói: “Cũng không có gì cả, thì là sắp thi rồi. Diệu Linh cảm thấy rất áp lực, nên giáo viên muốn tìm anh nói chuyện.”
Lý Thanh Tịnh “Ồ” một tiếng, rồi lại hỏi: “Vậy có cần em đi cùng anh không?”
“Không cần đâu!” Triệu Hùng cười nói.
“Hôm nay em còn định cùng anh đi tới viện dưỡng lão thăm mẹ, sau đó đi tới nhà họ Đào thăm bà ngoại.” Lý Thanh Tịnh nói.
“Vậy Thanh Tịnh em đi tới viện dưỡng lão trước đi! Sau anh sẽ tới nhà họ Đào tìm em.”
“Cũng được!” Lý Thanh Tịnh gật đầu.
Sau khi Triệu Hùng lái xe đưa con gái Dao Châu và Văn Hải tới trường, thấy em vợ đang ngồi ở bên ghế bên cạnh không nói một lời nào thì không kìm được lại nói: “Diệu Linh, sáng hôm nay chị em đã hỏi anh rồi đấy.”
“Anh rể, anh không nói với chị em đấy chứ?” Lý Diệu Linh lo lắng nói.
“Không có, lần này cứ như thế đi.Nếu như có lần sau thì anh sẽ không giúp em nữa đâu.”
Lý Diệu Linh cười hì hì nói: “Anh yên tâm đi! Đảm bảo sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Sau khi Triệu Hùng đi tới trường học, gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi!” Trong phòng vang lên giọng nói của thầy giáo chủ nhiệm của Lý Diệu Linh.
Triệu Hùng mở cửa bước vào, nói lời xin lỗi với giáo viên chủ nhiệm của Lý Diệu Linh: “Thưa thầy giáo, lại làm phiền anh rồi! Anh yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại Diệu Linh.”
Giáo viên chủ nhiệm của Lý Diệu Linh nhăn lông mày lại và nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, anh đang nói gì thế?”
“Chẳng phải Diệu Linh trốn học hay sao?” Vẻ mặt của Triệu Hùng mơ hồ.
Thầy giáo cười và nói: “Ồ! Chuyện này tôi không trách Diệu Linh, tôi bảo Diệu Linh gọi anh tới đây không phải là để phê bình Diệu Linh mà là muốn nói rõ tình hình với mọi người một chút.”