CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng không ngờ người đến lại là Chu Quân. Anh lịch thiệp để Chu Quân tiến vào, nói: "Tiện mà! Mời cô Quân vào."

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Quân đỏ lên khi bước vào phòng của Triệu Hùng.

Triệu Hùng thuận tay đóng cửa phòng lại.

Mai Lệ Thủy ở phòng chếch đối diện với Triệu Hùng, cạnh phòng của Chu Quân.

Kể từ lúc Chu Quân gõ cửa, Mai Lệ Thủy đã quan sát từ khe hở giữa cửa rồi.

Mai Lệ Thủy lại là một tay lão luyện giữa chốn làm việc rồi, cô ta vẫn luôn đề phòng con nhóc Chu Quân này.

Cốc Vĩnh Ngôn để Chu Quân ở lại, Mai Lệ Thủy đương nhiên biết Cốc Vĩnh Ngôn có lòng dạ như nào.

Dưới góc nhìn của cô ta, con nhóc Chu Quân chính là đang giả vờ ngây thơ thuần khiết. Chỉ mới được một lúc, đã lộ ra cái đuôi của con hồ ly lẳng lơ rồi.

Sau khi Chu Quân vào trong phòng, thấy trên người Triệu Hùng mặc một chiếc áo choàng tắm, hai gò má càng trở nên đỏ hồng.

Triệu Hùng thấy dáng vẻ xấu hổ của Chu Quân, khuôn mặt nhỏ đã đỏ giống như quả táo chín mọng. Lên tiếng hỏi cô: "Cô Quân, cô cảm thấy nóng à? Sao gương mặt cô lại đỏ như vậy?"

Nửa người dưới thì Chu Quân mặc một chiếc quần tây denim, phần thân trên mặc một chiếc áo sơ mi nữ màu trắng

Chu Quân sờ lên khuôn mặt nóng hổi của mình, vẻ mặt bối rối mà nói: "Có hơi nóng, hệ thống sưởi của khách sạn ở huyện chúng ta đúng là không tệ."

"Đúng vậy nhỉ! Trong phòng khá là nóng." Triệu Hùng khẽ thở dài một hơi, nói: "Haizz! Vừa nghĩ đến điều kiện sống của chúng ta, rồi nghĩ đến điều kiện học tập của những em học sinh ở Nam Trung kia, thật khiến người ta đau lòng mà. Điều kiện đến trường của những đứa trẻ kia thật sự là quá gian khổ rồi."

Chu Quân nói: "Thực sự thì, tôi từng nán lại trường học ở Nam Trung một tháng. Cho nên tôi hiểu rõ về tình hình của những đứa trẻ bên kia. Về sau, bị giám đốc Ngôn điều đến huyện Thượng làm việc. Nói ra thì, những đứa trẻ ấy thật sự rất đáng thương. Anh Hùng, chuyện mà tập đoàn Hùng Dương các anh đầu tư đã xác định chưa?"

"Vẫn chưa!" Triệu Hùng trả lời.

Triệu Hùng không muốn qua loa đại khái mà ký kết chuyện đầu tư như thế.

Dù sao, ít nhất thì anh cũng phải ở lại huyện Ngọc Thủy khoảng một tuần. Có rất nhiều phương diện từ quyền lợi đến chính sách, cùng với vùng đất, con người, phong tục của Nam Trung, cần tỉ mỉ quan sát mới được

Tiền của Triệu Hùng, cũng không phải là từ trên trời rơi xuống.

Chỉ riêng nhân viên dưới trướng "Tập đoàn Hùng Dương", đã lên đến hàng vạn. Nếu như công ty phát triển tốt, những người đi theo anh có thể được uống canh ăn thịt. Nếu như bởi vì quyết sách của mình, mà đưa công ty lâm vào hiểm cảnh. Như vậy thì, không chỉ là một việc vô trách nhiệm đối với chính anh, mà đối với nhân viên của công ty cũng là một hành động cực kỳ vô trách nhiệm.

Mỗi một người đều có vợ con cha mẹ. Nếu như mất đi công việc ở "Tập đoàn Hùng Dương" này. Triệu Hùng thì có thể không sao, nhưng những người nhân viên cơ sở kia, lại phải tìm đến công ty thấp hơn làm việc.

Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của Triệu Hùng, trên mặt của Chu Quân lộ ra vẻ thất vọng.

Mục đích của Cốc Vĩnh Ngôn khi để cô ở lại khách sạn, chính là để tiếp cận Triệu Hùng, ý đồ muốn có được sự đầu tư của Triệu Hùng.

Vụ đầu tư này của tập đoàn Hùng Dương, đối với huyện Ngọc Thủy, thực sự là vô cùng quan trọng!

Đôi mắt xinh đẹp của Chu Quân, nhìn Triệu Hùng rồi hỏi: "Anh Hùng, chuyện của tập đoàn Hùng Dương, anh có thể làm chủ không?"

Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày, nói: "Đương nhiên là tôi có thể làm chủ rồi!"

"Vậy thì anh có thể thay mặt cho tập đoàn Hùng Dương, thúc đẩy vụ đầu tư lần này được chứ." Chu Quân nhìn chằm chằm Triệu Hùng với đôi mắt đầy khát vọng mà hỏi.

Triệu Hùng rất tò mò, vì cái gì mà Chu Quân đặc biệt chú ý đến chuyện đầu tư này như vậy.

"Cô Quân, cô chỉ là một nhân viên dưới trướng bọn họ. Cứ coi như lần hợp tác đầu tư này không thành công, hình như đối với cô cũng không có bao nhiêu tổn thất chứ nhỉ!"

"Quả thực thì không có bao nhiêu tổn thất đối với tôi. Nhưng mà đối với những đứa trẻ ở Nam Trung kia, là một tổn thất vô cùng lớn. Điều kiện tiên quyết của hợp tác đầu tư lần này, là giúp đỡ xóa đói giảm nghèo cho các trường học ở Nam Trung. Tôi không muốn bọn trẻ đó lớn lên trong cái hoàn cảnh kia. Đây là không công bằng đối với bọn nó. Mà sự đầu tư của tập đoàn Hùng Dương các anh, đủ để thay đổi vận mệnh của những đứa trẻ đó!"

Triệu Hùng gật đầu, nói: "Cô nói không sai. Nhưng đầu tư không phải là một chuyện nhỏ, liên quan đến sự phát triển của xí nghiệp, cùng với việc xí nghiệp cần có bao nhiêu lợi nhuận, để làm chuyện này."

Đôi mắt đẹp của Chu Quân chăm chú nhìn vào Triệu Hùng, nhỏ giọng nói: "Anh Hùng, chỉ cần anh có thể thúc đẩy lần hợp tác đầu tư này. Chu Quân tôi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh!"

"Bất cứ chuyện gì ư?" Triệu Hùng nghe vậy mà giật cả mình.

Khuôn mặt thanh tú của Chu Quân đỏ lên mà gật đầu. Nhìn từ vẻ mặt của cô, dường như Chu Quân phải hạ quyết tâm lớn lắm, mới có thể nói như vậy.

Cậu "Bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh!" này, hàm nghĩa bao quát trong đó quá nhiều rồi.

Không thể không nói, mỗi người phụ nữ đều có một loại hương vị đặc biệt.

Mặc dù Chu Quân không phải kiểu con gái nhìn qua đặc biệt động lòng người, nhưng mà tướng mạo của cô thuần khiết ngây thơ, ở trong xã hội ngợp trong vàng son này, rất là khó có được! Quả thực chính là đóa hoa hiếm.

Triệu Hùng cố ý thăm dò Chu Quân, anh cố tình đi đến gần Chu Quân, đặt tay lên trên chiếc eo nhỏ của cô, nhìn chằm chằm vào cô mà hỏi: "Cô nói bằng lòng làm bất cứ chuyện vì tôi, có bao gồm chính cô hay không?"

"Có...có thể!" Chu Quân thẹn đến mức muốn chui xuống đất, gật đầu nói.

Triệu Hùng dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Chu Quân rồi hỏi: "Cô Quân, tại sao cô phải làm như vậy?"

Hơi thở tựa hoa lan, Chu Quân nhỏ giọng nói: "Vì những đứa trẻ ở Nam Trung!"

Triệu Hùng nghe được lời của Chu Quân, trong lòng run lên. Anh buông bàn tay đang nắm lấy eo nhỏ của Chu Quân ra, lui về phía sau một bước.

Chu Quân cho là Triệu Hùng không có hứng thú đối với mình, cô tưởng là Triệu Hùng không tin lời mình nói. Cô vội vàng đưa tay muốn cởi nút áo sơ mi ra.

"Nếu như anh không tin, tối ngày hôm nay tôi có thể..."

Ngay tại lúc cô cởi bỏ chiếc cúc áo thứ ba ra, Triệu Hùng đi đến bên người Chu Quân một lần nữa, nói: "Tôi tin tưởng cô, cô là một cô gái tốt, không cần làm chuyện ngu ngốc này! Cô có thể trở về nói cho Cốc Vĩnh Ngôn biết, tôi đã quyết định đầu tư rồi."

"Thật sao?"

Chu Quân tưởng chừng như không thể tin vào tai của chính mình. Niềm vui đến quá bất ngờ khiến cô cảm thấy thật ngoài ý muốn rồi.

Lúc trước Triệu Hùng còn nói chưa cân nhắc về chuyện đầu tư xong, không biết tại sao lại có thể thay đổi ý định, đồng ý nhanh đến như vậy.

Sau khi Triệu Hùng để Chu Quân cài lại cúc áo xong, nói với Chu Quân: "Cô Quân, sở dĩ tôi đồng ý đồng tư. Có phần lớn nguyên nhân là bởi vì cô!"

"Bởi vì tôi ư?"

"Đúng vậy!" Triệu Hùng gật đầu mà nói: "Cô có thể toàn tâm toàn ý vì những đứa trẻ ở Nam Trung quả thực là đáng quý. Người có tấm lòng sạch sẽ như này không nhiều lắm. Mặc khác, phụ nữ tuyệt đối không nên dùng thân thể mình đi làm đá thử vàng. Không phải toàn bộ đàn ông đều sẽ giống như tôi mà tha cho cô. Như vậy không chỉ khiến cho người khác coi thường cô, mà sau này cô sẽ càng coi thường chính mình."

Chu Quân cúi người với Triệu Hùng một cái, nước mắt lưng tròng mà nói: "Anh Hùng, cảm ơn anh! Về sau tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như này nữa, Nhưng anh cũng tận mắt nhìn thấy bọn trẻ ở Nam Trung như thế nào rồi đấy. Mỗi lần tôi nhìn thấy bọn nó, thì lại nhớ đến bản thân khi còn nhỏ. Cho nên, tôi nguyện ý vì bọn nó, mà trả giá bằng cả thanh xuân của mình."

"Cô là một cô gái tốt, đáng có được tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này. Nếu như cô không hài lòng với công việc của mình, có thể đến tập đoàn Hùng Dương bọn tôi làm việc. Tôi có thể đem xí nghiệp mà tập đoàn Hùng Dương đầu tư ở Nam Trung, giao cho cô quản lý."

"Tôi sao?..." Trong mắt của Chu Quân lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, tôi có thể sao?"

Triệu Hùng gật đầu mà nói: "Tiềm lực của con người là vô hạn. Nói cô có thể, thì cô có thể, không có thể cũng phải có thể! Cô vĩnh viễn không được phép xem thường bản thân."

Bình luận

Truyện đang đọc