CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trần Văn Sơn quay đầu lại nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ! Chúng ta mau đi thôi. Ở đây lửa vẫn đang cháy, bên trong vẫn còn có chất nổ, có nguy cơ nổ bất cứ lúc nào."

“Vậy thì mau đi ra ngoài!” Triệu Hùng ra lệnh dứt khoát.

Bốn bóng dáng chạy nhanh như bay rời khỏi nơi này.

Xa xa có tiếng còi xe chữa cháy đang chạy tới.

Nhất định do khói từ đám cháy trong Trúc Tía Viên phát ra nên ai đó đã gọi báo cháy.

Sau khi xe cứu hỏa tiếp cận được hiện trường, lực lượng cứu hỏa chuẩn bị xông vào dập lửa.

Triệu Hùng ngăn người lính cứu hỏa nói: "Bên trong có thuốc nổ, các anh không thể đi vào!"

Ngay khi vừa dứt lời, tiếng nổ trong Trúc Tía Viên một chốc lại vang lên, rung trời chuyển đất, vang xa cả vài cây số.

Người đội trưởng lính cứu hỏa đi tới phía trước, nhìn lướt qua rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Một anh lính chỉ vào Triệu Hùng và nói: "Đội trưởng, người này ngăn không cho chúng tôi vào bên trong, anh ta nói rằng bên trong có thuốc nổ. Cũng may là vừa xong có tiếng nổ nếu không chúng tôi đã xông vào!"

“Anh là…?” Người được xưng là đội trưởng nhìn thấy Triệu Hùng rất quen thuộc nhưng nhất thời không nghĩ ra.

Triệu Hùng chủ động đưa tay ra chào hỏi: "Xin chào! Tôi là Triệu Hùng, chủ tịch phòng thương mại Hải Phòng."

"Ồ! Hóa ra là chủ tịch Triệu. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

"Có một đám người đã chôn chất nổ trong đó và muốn lấy mạng của chúng tôi.  Lúc này tôi không thể giải thích được, tôi sẽ đến đồn cảnh sát để giải thích tất cả sự việc này. Hơn nữa, các anh đừng vội vàng vào bên trong. Chỉ cần coi chừng để lửa không lan ra là được! Tôi có việc gấp nên phải đi trước! "

"Được! Được! Cảm ơn chủ tịch Triệu."

Triệu Hùng gật đầu rồi đi về phía Trần Văn Sơn và những người khác, nói: "Đi thôi!"

Mọi người đi theo Triệu Hùng lên xe.

Trong xe, Trọng Ảnh hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

“Tới trung tâm điều khiển giao thông!” Trần Văn Sơn và Triệu Hùng đồng thanh đáp.

Hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó đều im lặng.

Vân Thanh Mây lo lắng nói: "Văn Sơn, anh nghĩ bé Hối có bị nguy hiểm không?"

Trần Văn Sơn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vân Thanh Mây an ủi: "Đừng lo lắng! Hổ dữ không ăn thịt con. Lục Tiểu Xuyên mang bé Hối đi là để uy hiếp anh và em. Em cần hiểu rõ cách hành sự của Lục Tiểu Xuyên!"

"Nhưng em vẫn lo lắng..."

"Không sao đâu, hãy tin anh. Anh nhất định sẽ cứu được bé Hối trở về an toàn."

Vân Thanh Mây nói "Vâng!" rồi tựa đầu vào vai Trần Văn Sơn.

Trong khi lái xe, Triệu Hùng qua kính chiếu hậu nhìn thấy mập mờ cử chỉ của Trần Văn Sơn và Vân Thanh Mây, anh thật lòng mừng cho Trần Văn Sơn.

Trước đó, cho dù Trần Văn Sơn có làm gì, đối với Vân Thanh Mây tốt như thế nào thì mối quan hệ giữa hai người vẫn chỉ duy trì ở mức anh trai - em gái mà thôi.

E rằng Lục Tiểu Xuyên nằm mơ cũng không nghĩ rằng hắn một mực muốn bày kế giết Trần Văn Sơn, nhưng lại vô tình khiến Vân Thanh Mây và Trần Văn Sơn có thể tới bên nhau.

Sau khi đến trung tâm điều khiển giao thông, đã có người đón Triệu Hùng và Trần Văn Sơn ở cửa.

Trần Văn Sơn là thám tử tư số một của đất nước, anh ta rất quen thuộc với mạng lưới cảnh sát nên đã gọi điện trên đường đi.

“Giám đốc Đỗ, tôi lại làm phiền tới anh!” Trần Văn Sơn nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông họ Đỗ chào hỏi

"Anh Trần cứ nói đùa. Nhiệm vụ và nghĩa vụ bắt buộc của chúng tôi là đấu tranh chống lại tội ác. Lục Tiểu Xuyên là kẻ đào tẩu hạng A và đã được thông báo tới toàn bộ mạng lưới cảnh sát. Mọi người đi theo tôi!"

Người đàn ông được gọi là Giám đốc Đỗ đã đưa Trần Văn Sơn, Triệu Hùng và những người khác đến bộ phận kiểm tra video của trung tâm chỉ huy giao thông.

“Chúng tôi đã đăng tải ảnh đại diện của Lục Tiểu Xuyên và tìm kiếm bằng công nghệ nhận dạng khuôn mặt, nhưng chúng tôi không tìm thấy Lục Tiểu Xuyên này.” Giám đốc Đỗ cho biết.

Trần Văn Sơn lấy điện thoại di động ra và mở một bức ảnh của Công Tôn Hối rồi nói: "Vậy anh có thể tìm qua ảnh của đứa trẻ này một chút. Lục Tiểu Xuyên đã bắt cóc thằng bé."

"Tốt quá!"

Giám đốc Đỗ gật đầu và cầm lấy chiếc điện thoại từ tay Trần Văn Sơn

Sau khi giám đốc Đỗ yêu cầu người của mình quét tấm hình, họ bắt đầu chỉnh sửa và phân tích. Khối lượng lớn dữ liệu được đưa ra trong vòng chưa đầy mười phút.

Trong số đó có một số đứa trẻ giống với Công Tôn Hối, nhưng họ chắc chắn không phải là Công Tôn Hối đã bị Lục Tiểu Xuyên bắt cóc.

Triệu Hùng mở một tấm ảnh của Lưu Vũ Tiến trong điện thoại ra đưa cho giám đốc Đỗ nói: "Giám đốc Đỗ, ông xem thử qua người này đi!"

Giám đốc Du gật đầu nhận điện thoại của Triệu Hùng.

Kết quả quét cho thấy Lưu Vũ Tiến đã rời khỏi Hải Phòng từ nửa giờ trước. Hình ảnh cho thấy rằng hắn đang lái xe về hướng tỉnh ngoài, nhưng sau khi đi đến khu dừng chân thì lại không thấy hắn đi ra.

Hình ảnh chỉ thể hiện đến đây!

Thấy đó là hướng đến tỉnh ngoài, Triệu Hùng nói với Giám đốc Đỗ: "Giám đốc Đỗ, ông có thể liên hệ với các sở liên quan của tỉnh ngoài để phong tỏa sân bay và nhà ga, đồng thời tăng cường độ kiểm tra các phương tiện ra vào và rời đi. Người này tên là Lưu Vũ Tiến, còn tên Lục Tiểu Xuyên đang bị truy nã cấp A kia là thuộc hạ của hắn. Nếu phát hiện thấy, tốt hơn hết nên tạm giữ hắn. "

“Việc này tôi không tự ý làm được, tôi phải báo lên cấp trên!” Giám đốc Đỗ nói.

“Vậy thì anh mau gọi điện báo cáo đi!” Triệu Hùng thúc giục.

Giám đốc Đỗ gật đầu, cầm điện thoại di động đi qua một bên.

Khoảng ba phút sau, giám đốc Đỗ quay lại với vẻ mặt nghiêm túc và nói với Triệu Hùng: "Chủ tịch Triệu, thứ lỗi cho tôi vì không thể giúp ông. Người thanh niên tên Lưu Vũ Tiến đó là một vị khách quan trọng để thu hút đầu tư của thành phố. Anh ta không làm gì phạm pháp nên chúng tôi không thể tạm giữ anh ta. "

Triệu Hùng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu vấn đề.

Với nền tảng gia đình của Lưu Vũ Tiến, điều này đương nhiên có thể làm được.

Thấy tin tức của Lục Tiểu Xuyên và đứa bé vẫn chưa có kết quả, khuôn mặt Vân Thanh Mây lộ ra vẻ thất vọng.

Triệu Hùng bước đến bên cạnh Vân Thanh Mây và an ủi cô: "Vân Thanh Mây, Văn Sơn nói đúng! Hổ không ăn thịt con. Lục Tiểu Xuyên sẽ không làm hại thằng bé đâu. Hắn chỉ muốn lợi dụng thằng bé vì sợ nếu cô còn sống, hắn sẽ giữ lại để đối phó với hai người. Chỉ cần bé Hối còn sống, tôi và Văn Sơn nhất định sẽ cứu được thằng bé! "

Vân Thanh Mây gật đầu!

Cả một ngày cô ấy phải chịu đựng cuộc chiến giữa sự sống và cái chết. Không chỉ trong lòng mệt mỏi mà thân thể cũng mệt! Chỉ nghĩ đến đứa bé, lòng cô đau như dao cắt.

Sau khi rời khỏi Trung tâm chỉ huy giao thông, Triệu Hùng đi về trước với Trọng Ảnh. Trần Văn Sơn đưa Vân Thanh Mây về chỗ ở.

Vừa về đến nhà, nhìn chiếc cặp hàng ngày đi học của con và những bộ quần áo cô đã chuẩn bị cẩn thận cho con Vân Thanh Mây cứ ôm lấy khóc rưng rức.

Trần Văn Sơn đưa tay ôm lấy bờ vai của Vân Thanh Mây, an ủi nói: "Vân Thanh Mây, đừng buồn! Bé Hối chắc chắn sẽ không sao đâu."

"Em biết! Em chỉ là nhớ thằng bé." Vân Thanh Mây dựa đầu vào Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn khẽ vuốt tóc Vân Thanh Mây nói: "Anh sẽ liên lạc với một số bạn bè để truy tìm tung tích của Lục Tiểu Xuyên. Chỉ cần có một chút tin tức của bé Hối, nhất định sẽ cứu được thằng bé!"

"Anh, anh biết rõ em đã là thân tàn liễu bại, tại sao anh còn đối với em tốt như vậy?"

"Anh không cho phép em nói như vậy!"

Trần Văn Sơn kéo lấy người của Vân Thanh Mây. Hai người nhìn nhau, lúc này thời gian như ngừng trôi.

"Trong lòng anh, em mãi mãi là cô gái hoàn mỹ không chút tì vết! Từ nay về sau, anh sẽ cho em hạnh phúc như em mong muốn. Anh sẽ không để em rời xa anh lần nữa! Chờ anh cứu được bé Hối về, giúp thiếu gia ổn định nhà máy. Chúng ta sẽ tạm biệt nơi này, tìm một nơi an bình có thể chung sống cùng nhau mãi mãi!" 

Bình luận

Truyện đang đọc