Hoàng Phong lao đến phía sau Triệu Hùng, người bình thường sẽ thấy động tác của Hoàng Phong rất nhanh nhưng ở trong mắt của Triệu Hùng thì tốc độ của anh ta lại rất chậm, hơn nữa chiêu thức của anh ta lại có nhiều kẽ hở.
Triệu Hùng ngắm chuẩn xác sơ hở của Hoàng Phong rồi nhảy về phía anh ta đá một cái. Hoàng Phong đường đường là một cao thủ đứng top ngoài một trăm của Địa Bảng mà lại bị Hoàng Phong đá văng ra ngoài chỉ với một cước.
Chỉ thấy Triệu Hùng thi triển Cuồng Vân Bộ Pháp với các chiêu thức Đằng, Na, Thiểm, Tị, Triền, Nhiễu, Thiếp, Hợp, Đằng chốc chốc lại luồn lách uyển chuyển trong đám người.
Chỉ với một đường di chuyển, Triệu Hùng đã hạ gục bảy tám người ngã xuống đất.
Trần Thiên Trung và mấy người họ Tần đều trố mắt đứng nhìn, không thốt ra lời. Bọn họ không ngờ tới Triệu Hùng đã trở nên lợi hại như vậy.
Phải biết rằng những người này đều là cao thủ “Võ thần bảng”, ngày thường cao thủ Nhân Bảng một người đánh bại năm, sáu người bình thường, thế nhưng lúc này lại không thể địch lại một chiêu của Triệu Hùng.
Trần Thiên Trung khẽ cười mỉm, dùng tay chống cằm tựa như đang suy ngẫm điều gì đó.
Đúng lúc này, có hai người đánh úp phía sau Triệu Hùng, anh liền hô “Đằng” một tiếng, vọt lên cao rồi xoay người trong khoảng không 360 độ đá xuống hai người này, chỉ với một cú đá anh quật ngã cả hai vệ sĩ.
Ngay khi anh vừa đáp xuống đất liền có bốn năm người bất ngờ lao tới. Triệu Hùng lập tức thụt người xuống, dùng chân thi triển chiêu thức quét lá thu rụng rồi đạp ngã bốn người xông đến. Giây sau Triệu Hùng chạy vài bước lấy lực nhảy lên, từ trên cao quay phắt lại đá hai người phía sau ngã lăn trên mặt đất.
Sau khi đứng dậy, Hoàng Phong tiếp tục chỉ huy những người khác vây quanh Triệu Hùng, dùng chiêu thức Cá Chép Đả Đỉnh.
Triệu Hùng thừa dịp đám người xung quanh chưa kịp tạo vòng vây kín, anh hô “Thiểm” một tiếng, cả người lập tức thoát khỏi vòng vây. Sau đó anh dùng chân thi triển chiêu thức “Nhiễu” liền áp sát phía sau bọn họ, rất nhanh đánh ra vài quyền liên tiếp quật ngã ba người.
Lúc mà đám người Hoàng Phong chuẩn bị vây kín Triệu Hùng thì đã không thấy bóng hình của anh đâu.
“Anh Phong, cậu chủ đang ở phía sau anh!” Một vệ sĩ la lên với Hoàng Phong.
Hoàng Phong vội quay người nhưng Triệu Hùng đã nhanh chóng thi triển chiêu thức “Thiếp”, anh thoắt ẩn thoắt hiện xoay quanh Hoàng Phong.
Hoàng Phong nhìn phía sau không có người liền cảm thấy có gì đó không đúng bèn quay lại. Anh ta vừa quay đầu lại liền bị Triệu Hùng đá một cước vào bụng đau đến gập eo Hoàng Phong chưa kịp đứng thẳng người lại bị Triệu Hùng đá thêm một cú nữa văng ra xa.
Sau khi Hoàng Phong bị hạ gục, những người còn lại dường như sợ hãi vô cùng, không ai dám tiến đến gần nữa, tất cả đều đứng xa xa vây quanh anh.
Triệu Hùng mỉm cười nhìn đám người xung quanh một lượt rồi nói: “Xin lỗi nhé!” Nói xong, thân hình anh vụt biến đến trước mặt mấy người.
Đám vệ sĩ vây quanh còn chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Hùng đánh liên tiếp mỗi người một quyền vào bụng, từng người lần lượt gục xuống mặt đất.
Đánh xong, Triệu Hùng đi đến bên cạnh Hoàng Phong đỡ anh ta lên, hỏi han: “Anh Phong, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao. Cậu chủ, võ công của cậu sợ là đã tiến vào top mười Thiên Bảng rồi, nếu không thì sao có thể uy lực như vậy?” Trong mắt Hoàng Phong toát lên vẻ sùng bái ngưỡng mộ chứ anh ta không hề cảm thấy tức giận vì bị Triệu Hùng đánh gục.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Có lẽ võ công của tôi đã tiến vào top mười rồi, chỉ có điều tôi vẫn chưa tham gia khảo nghiệm.”
Đỡ Hoàng Phong đứng dậy xong Triệu Hùng đi đến bên cạnh từng người bị anh đánh ngã, lần lượt đỡ từng người đứng dậy.
Một tràng vỗ tay vang lên, Trần Thiên Trung vỗ tay xong cười nói: “Cậu chủ, quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng!” Tiếp theo ông ta lại khoát tay với Hoàng Phong: “Hoàng Phong, đưa bọn họ đi ra.”
“Rõ, ông Trần!”
Dứt lời Hoàng Phong ra hiệu cho đội vệ sĩ lui ra.
Trận giao đấu này đã khiến người nhà họ Tần có cái nhìn khác về Triệu Hùng. Mấy trăm năm qua, Ngũ đại gia tộc chưa có người nào lọt vào top mười cao thủ Thiên Bảng. Vậy mà chỉ mới bẵng qua một khoàng thời gian không gặp, từ một người bị nội thương không thể vận công, Triệu Hùng đã trở thành một trong mười cao thủ hàng đầu Thiên Bảng.
Đời người quả là biến hóa vô thường!
Trở về biệt thự, Triệu Hùng liền hỏi Trần Thiên Trung: “Bác Trần, bác có thể nói cho cháu biết chân tướng được chưa ạ?
Trần Thiên Trung gật đầu đáp: “Được rồi!”
Trần Thiên Trung tự pha một ấm trà, rót cho Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia và Tần Cửu Gia mỗi người một chén trà. Tiếp đến lại rót cho Triệu Hùng một chén, cuối cùng mới rót cho bản thân. Ông ta nhấp một ngụm trà rồi nói: “Sự tình bắt đầu từ lúc mẹ của Triệu Hùng, bà chủ Tần Uyển sinh bệnh.”
Trong phòng yên ắng, Triệu Hùng và người nhà họ Tần đều chuyên tâm lắng nghe Trần Thiên Trung nói.
“Lúc đó ông chủ Triệu Khải Thời của tôi vì tìm cách chữa bệnh cho Tần Uyển mà đi khắp các bệnh viện uy tín trên thế giới. Nhưng bệnh tình của bà chủ đã lâm vào nguy kịch, vô phương cứu chữa. Trong lúc bôn ba khắp nơi tìm cách cứu sống bà chủ thì ông chủ đã gặp một người phụ nữ tên Lưu Văn Nhân. Cô ta là người Tây Giao.” Trần Thiên Trung nói đến đây thì dừng lại.
“Người Tây Giao?” Có người sửng sốt thốt lên.
Ngũ đại gia tộc và bọn chó săn không đội trời chung, thật không ngờ người phụ nữ của Triệu Khải Thời lại là người Tây Giao.
“Người nhà họ Lưu thuộc Tây Giao thời nay là do Lưu Cẩn chiêu mộ. Lưu Cẩn là thái giám khét tiếng dưới thời Minh Vũ Tông, triều đại hơn một trăm năm sau của Hoàng đế khai quốc Chu Nguyên Chương. Lưu Cẩn vì đuổi giết Ngũ đại gia tộc mà đã bí mật củng cố thế lực, cũng bởi vậy mới có nhà họ Lưu hiện giờ. Nghe nói Lưu Cẩn sáu tuổi đã vào cung, nhưng về sau bản thân không trong sạch, cấu kết với phi tần trong cung nên sau đó bị Minh Vũ Tông xử chết.”
“Trước mắt chỉ còn tay sai trong triều đình. Hoàng Long và Tây Giao là hai thế lực lớn mạnh nhất. Tây Giao thu thập chứng cứ, biết được nhà họ Triệu là người của Ngũ đại thế gia nên đã cử Lưu Văn Nhân đi giết sạch nhà họ Triệu. Kết cục không ai ngờ tới là Lưu Văn Nhân lại rơi vào ái tình với ông chủ Triệu Khải Thời. Lúc đó bà chủ đang bệnh nặng, ông chủ vì muốn bảo vệ nhà họ Triệu khỏi diệt môn nên đã tiếp nhận tình cảm của Lưu Văn Nhân. Nhà họ Triệu bây giờ đã rơi vào tay Tây Giao, bị Tây Giao khống chế rồi.”
“Bà chủ sau khi biết tình hình đã ủng hộ ông chủ Triệu Khải Thời và Lưu Văn Nhân ở bên nhau. Đây chính là lí do khi bà chủ đang bệnh nặng mà ông chủ lại cưới Lưu Văn Nhân. Tất cả là bị ép nên ông chủ mới bất đắc dĩ phải làm vậy. Tập đoàn Khải Thời hiện nay đã không còn giống như tập đoàn Khải Thời ngày trước. Ngay cả việc ép buộc ông chủ từ bỏ vị trí chủ tịch, để Triệu Khải Nghĩa lên thế chân cũng là chủ ý của Tây Giao. Tất cả nhứng gì tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa lời thiên vị ông chủ Triệu Khải Thời của tôi.”
“Ông chủ vì lo lắng Tây Giao sẽ tìm đến cửa nên đã sớm có sự chuẩn bị. Những năm kia để tôi đến ba tỉnh Đông Bắc chủ trì vài việc ở Tập đoàn Khải Thời, âm thầm bồi dưỡng phe cánh riêng để dễ bề đối phó với chó săn. Những người như Văn Sơn, chuyên gia máy tính Vu Đại Đồng đều do ông chủ sắp xếp trợ giúp cậu chủ Hùng. Bí mật này tôi đã chôn cất trong lòng rất nhiều năm. Ông chủ không cho phép tôi nói với cậu chủ, chỉ khi nào cậu chủ đưa công ty lọt vào top năm trăm doanh nghiệp lớn nhất thế giới, hoặc là tu vi của cậu chủ Hùg đạt đến cấp độ Thiên Bảng thì tôi mới được phép tiết lộ bí mật này. Hiện giờ cậu chủ đã nằm trong mười cao thủ hàng đầu Thiên Bảng, nếu như ông chủ biết được con trai mình đạt được thành tựu xuất sắc như vậy, ông ấy nhất định sẽ rất vui mừng.”
Trần Thiên Trung nói xong những lời này, trong phòng ai nấy đều rơi vào trầm mặc.
Trên mặt Triệu Hùng lộ rõ vẻ bàng hoàng kinh ngạc, anh không ngờ rằng nhà họ Triệu từ lâu đã bị Tây Giao khống chế.
Triệu Hùng nói tiếp: “May thay lúc đó cậu chủ xảy ra mâu thuẫn với ông chủ nên mới có thể thoát khỏi nhà họ Triệu. Bằng không cậu chủ cũng khó mà thoát khỏi nanh vuốt của chó săn. Bây giờ ông chủ ở nhà họ Triệu bị giam lỏng, trong mấy anh em đã có người muốn phản bội nhà họ Triệu, làm tay sai cho chó săn. Nhà họ Triệu ngày ngày sống trong lo sợ, e rằng chỉ có cậu chủ Hùng mới có thể lật ngược tình thế.”
Nói đến đây, Trần Thiên Trung quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Triệu Hùng lúc này như đang giãi bày cảm xúc dồn nén bấy lâu mà nói: “Cậu chủ, xin thứ lỗi cho tôi lừa gạt cậu nhiều năm như vậy. Khi cậu suy sụp vấp ngã, tôi đã không đưa tay ra giúp đỡ. Bởi vì ông chủ không cho phép tôi giúp cậu. Ông chủ nói rằng, cậu là con trai của Triệu Khải Thời, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cậu lớn mạnh. Hơn ai hết, ông chủ rất mong chờ ngày cậu lớn mạnh. Cậu đã không làm ông chủ thất vọng. Tôi cầu xin cậu nhất định phải cứu lấy ông chủ!”
Triệu Hùng vội vàng đỡ Trần Thiên Trung đứng dậy và nói: “Bác Trần, như thế này không được, bác quỳ trước mặt cháu há chẳng phải làm cháu tổn thọ sao.”
“Cậu chủ, ông chủ không phải là người bạc tình bạc nghĩa. Tất cả những gì ông chủ làm đều là vì nhà họ Triệu!”
“Nhưng ông ấy đã phản bội mẹ cháu, điều này cháu không thể tha thứ!” Nói rồi Triệu Hùng quay người ra khỏi biệt thự của Trần Thiên Trung.
“Cậu chủ, cậu chủ…”
Trần Thiên Trung đuổi theo sau Triệu Hùng nhưng ông ta làm sao đuổi kịp được anh chứ. Ông ta nhìn Triệu Hùng từ xa, Triệu Hùng không hề quay lại cứ thế đi thẳng.
Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi!
Tuyết rơi nhanh trong không trung như lông ngỗng tung bay trong gió. Trần Thiên Trung đứng im không nhúc nhích, như hóa đá giữa màn mưa tuyết.
Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia và Tần Cửu Gia đi đến phía sau Trần Thiên Trung, Tần Cửu Gia thở dài một hơi rồi vỗ vỗ vai Trần Thiên Trung, nói: “Lão Trần, cho Triệu Hùng thêm chút thời gian vậy! Nó cần thời gian để tiếp nhận toàn bộ sự thật này!”
“Tính cách cố chấp quật cường này của cậu chủ rất giống ông chủ. Tôi sợ rằng khúc mắc này sẽ khó mà gỡ xuống được.”
Tần Cửu Gia nói: “Sẽ không đâu! Trên thế giới này điều duy nhất sẽ không thay đổi chính là mối quan hệ máu mủ tình thâm. Tôi tin tưởng Triệu Hùng sẽ sớm điều chỉnh cảm xúc, đối diện với hiện thực.”