CHÀNG RỂ TỶ PHÚ



Lý Thanh Tịnh đứng ở trên tầng nhìn thấy em gái mình Lý Diệu Linh đang nói chuyện trên trời dưới đất với Lê Mai.

Trong đầu cô nghĩ, con nhóc này bắt chuyện với Lê Mai như thế nào vậy.
Sau khi Lý Diệu Linh trở về, trông cô ấy có vẻ rất vui vẻ.
Lý Thanh Tịnh rất thông minh, cô liên tưởng đến việc vừa rồi Lý Diệu Linh vội vàng mang rác xuống vứt chính là để nói chuyện cùng với Lê Mai.

Cô kéo Lý Diệu Linh vào trong phòng ngủ, nhỏ giọng dò hỏi: "Em gái, vừa rồi em xuống dưới nhà chủ yếu là để nói chuyện với người phụ nữ tên là Lê Mai có đúng không?"
"Đúng vậy! Chị à, trực giác của em nói cho em biết người phụ nữ này nhất định có vấn đề."
"Có vấn đề gì?"
"Em có cảm giác cô ta thích anh rể em."
Lý Thanh Tịnh nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Em nói linh tinh cái gì vậy?"
"Thật mà! Chị không nhìn thấy ánh mắt của Lê Mai khi nhìn anh rể em à, nhất định chính là một con hồ ly tinh, đang không ngừng phóng điện với anh rể em."
"Đây cũng là những gì em học được từ bí mật của tình yêu à?" Lý Thanh Tịnh trêu chọc Lý Diệu Linh, sau đó xoay người rời đi.
Lý Diệu Linh thấy chị gái Lý Thanh Tịnh không tin mình, gấp gáp đến mức giậm chân tại chỗ, nói: "Ai nha! Tại sao chị lại không chịu tin em chứ.

Hừ! Em nhất định sẽ chứng minh cho chị thấy rằng phán đoàn của em là đúng."
Lê Mai không ngờ rằng Lý Diệu Linh lại chủ động tiếp cận mình.

Cô ta dám khẳng định rằng mình không để lộ ra sơ hở nào, nhìn qua có thể thấy được rằng con nhóc này rất thông minh, nhưng trên thực tế lại là một tờ giấy trắng, làm sao có thể là đối thủ của người đàn bà nhiều mưu mô như Lê Mai chứ.
"Ha ha! Lý Diệu Linh.

Có vẻ như cô có thể giúp tôi rất nhiều chuyện đấy." Khóe miệng Lê Mai hiện lên một nụ cười đắc ý.
Sau bữa tối, Lý Diệu Linh chạy ngay đi tìm Lê Mai nói chuyện phiếm.
Lý Thanh Tịnh không có biện pháp nào đối với em gái của mình.


Có thể là do loại tính cách này của Lý Diệu Linh là do trời sinh ra, thích náo động, thích thử những điều mới.
Triệu Hùng vẫn tỏ ra một thái độ thờ ơ, Lý Diệu Linh đi tìm Lê Mai nói chuyện phiếm là một chuyện tốt.

Nếu không cô ấy ở nhà sẽ rất ồn ào, như ong vò vẽ không ngừng vo ve bên tai, thật sự rất phiền phức.
Hai giờ sau, Lý Diệu Linh mới trở về từ nhà Lê Mai.
Cô ấy và Lê Mai đã nói chuyện rất vui vẻ, Lý Thanh Tịnh lại cố ý hỏi cô ấy xem đã phát hiện ra được cái gì rồi?
Lý Diệu Linh lắc đầu nói tạm thời không phát hiện được cái gì, tuy nhiên cô ấy nói đúng, người phụ nữ Lê Mai này càng ngày càng khiến cô ấy cảm thấy có hứng thú.
Lý Thanh Tịnh nhìn tình huống này của em gái cũng biết rằng cái đầu dưa nhỏ này của cô ấy suốt ngày nghĩ cái gì.
Lý Diệu Linh đột nhiên hỏi Lý Thanh Tịnh một câu: "Chị! Chị có biết ở thành phố chúng ta sắp có một ngôi sao lớn biểu diễn cho buổi hòa nhạc sắp tới không?"
"Ngôi sao nào?"
"Chính là người đóng bộ phim nổi tiếng ở Đông Nam Á, tên là Triệu Hiền! Cô ấy vừa là diễn viên, vừa là ca sĩ, vừa nhà vũ công nổi tiếng.

Em rất thích cô ấy! Chị à, chị có thể lấy được vé xem cô ấy biểu diễn không? Vé của cô ấy đã bán hết rồi! Bây giờ mỗi một vé đều bị bán lại với giá cắt cổ, mười triệu rưỡi đồng một tấm đấy."
Lý Thanh Tịnh nhìn Lý Diệu Linh bằng ánh mắt xem thường, nói: "Chị đi đâu kiếm vé cho em bây giờ.

Bây giờ em đang học lớp mười hai, tại sao không dồn hết tâm trí vào việc học đi, sao suốt ngày cứ theo đuổi thần tượng vậy?"
"Ai nha! Việc học tập và việc theo đuổi thần tượng đâu có mâu thuẫn với nhau đâu.

Làm gì có ai là không có thần tượng chứ! Nói thế nào đi chăng nữa chị cũng là chủ của một công ty, chả lẽ không có cách gì để lấy một tấm vé sao?"
"Chị thật sự không có mà!" Lý Thanh Tịnh trực tiếp từ chối Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh tỏ ra thất vọng! Đột nhiên, cô nghĩ đến Triệu Hùng, sắc mặt lập tức chuyển từ mây đen sang nắng vàng, cười nói: "Hì hì! Em sẽ đi tìm anh rể em.

Nói không chừng, anh ấy có cách!"

Triệu Hùng đang ngồi chơi cờ với con gái mình thì thấy Lý Diệu Linh đi tới, sau đó bóp vai, đấm lưng cho anh, đấm bóp vô cùng thoải mái.
"Diệu Linh! Tự nhiên em đi lấy lòng anh, chắc chắn không ổn rồi? Nói đi nào, có chuyện gì muốn nhờ anh sao?"
"Ha ha! Anh rể, vẫn là anh hiểu em mà.

Anh rể, anh có biết việc ngôi sao lớn Triệu Hiền sẽ đến biểu diễn cho buổi hòa nhạc của thành phố không?"
"Biết!"
Lý Diệu Linh bắt lấy cánh tay của Triệu Hùng, lắc lắc, ngực của cô ấy đè lên trên cánh tay Triệu Hùng, nũng nịu nói: "Anh rể! Anh có thể giúp em kiếm mấy tấm phiếu được không? Vé xem buổi hòa nhạc của Triệu Hiền đã được bán hết rồi.

Hơn nữa, em đã đồng ý với đám người Đỗ Mỹ Ngân rồi, nói rằng em nhất định có thể lấy được vé xem."
Triệu Hùng nhíu mày một cái, cố ý nghiêm mặt lại khuyên răn Lý Diệu Linh: "Con nhóc này, còn chưa làm được mà dám hứa bừa bãi với người khác sao?"
"Tại em nghĩ chị em là chủ một công ty, kiếm mấy cái vé xem hòa nhạc này chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhưng bây giờ chị ấy nói không kiếm được vé.

Nếu anh không giúp em lấy vé thì em sẽ bị đám người Đỗ Mỹ Ngân lôi ra làm trò cười mất.

Anh rể tốt bụng, anh giúp em một tay đi."
"Anh có thể giúp em nhưng sau này em không được hứa những việc làm mình chưa chắc đã làm được, biết chưa?"
Anh rể yên tâm! Sau này em tuyệt đối sẽ không dám hứa bừa bãi nếu mình chưa chắc làm được đâu." Lý Diệu Linh giống như vừa khám phá ra một thế giới mới, hỏi Triệu Hùng: "Anh rể! Anh thật sự sẽ lấy được vé sao?"
Triệu Hùng "Ừ!" một tiếng, gật đầu nói: "Hai ngày trước, có một người bạn cho anh mấy tấm vé xem hòa nhạc.

Anh vẫn chưa đi lấy, đang định đưa chị em với đứa nhỏ này đi xem."
"Ai nha! Anh rể, anh thật tốt!"

Cái miệng nhỏ nhắn của Lý Diệu Linh kêu gào, sau đó hôm một cái lên mặt Triệu Hùng, rồi vung cánh tay lên hô to: "Anh rể muôn năm!"
Lý Thanh Tịnh nghe được cuộc nói chuyện giữa em gái Lý Diệu Linh và Triệu Hùng, sau đó thấy Lý Diệu Linh ôm chồng cô rồi hôn, thật là càng ngày càng không coi ai ra gì!"
"Diệu Linh! Chị phải dạy lại em một vài quy tắc rồi.

Còn có anh nữa, Triệu Hùng! Diệu Linh thật sự bị anh chiều hư rồi."
Lý Thanh Tịnh quở trách Triệu Hùng với Lý Diệu Linh một trận, sau đó ngừng lại, xoay người đi vào trong nhà.
Lý Diệu Linh cười khanh khách, lặng lẽ nói với Triệu Hùng: "Có vẻ như chị em đang ghen đấy!"
Triệu Hùng cũng nhìn ra được vợ mình Lý Thanh Tịnh đang ghen, trong lòng anh đầy đắc ý.
Khi chuẩn bị đi ngủ vào buổi tối, Lý Diệu Linh đưa Dao Châu vào phòng mình, sau đó khóa cửa lại, trước khi khóa cửa, cô ấy còn hét lên với chị mình Lý Thanh Tịnh: "Chị à! Trong phòng không có ai đâu, chị với anh rể em ngủ chung đi."
Lý Thanh Tịnh tỏ ra vẻ ngượng ngùng, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô và Triệu Hùng ngủ chung với nhau, Nhưng mà mỗi lần hai người ở riêng với nhau, tim vẫn sẽ đập thình thịch.
Khi đang thay quần áo ngủ, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh quay ra chỗ khác! Em muốn thay quần áo!"
"Vợ à, chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà."
"Bảo anh quay ra chỗ khác thì anh cứ quay ra chỗ khác đi, anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Triệu Hùng không cam lòng, anh không muốn quay người đi.

Khi nghe thấy tiếng thay quần áo, Triệu Hùng muốn quay đầu lại nhìn nhưng cuối cùng anh vẫn nhìn được.

Anh biết hậu quả của việc anh liếc trộm sẽ nghiêm trọng như thế nào.
Lý Thanh Tịnh thay quần áo ngủ xong lập tức chui vào trong chăn, chỉ để lại cho Triệu Hùng một cái bóng lưng.
Triệu Hùng vội vàng lên giường theo, anh vừa mới chuẩn bị đưa tay ra ôm Lý Thanh Tịnh thì nghe thấy Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói: "Hôm nay em hơi mệt, anh cũng đi ngủ sớm đi!"
Triệu Hùng "Ồ!" một tiếng, trên mặt tràn đầy sự thất vọng.

Anh gối lên hai cánh tay, trong lòng đang suy nghĩ xem tại sao vợ mình Lý Thanh Tịnh lại không chấp nhận mình?
Sau khi dậy sớm vào ngày hôm sau, Triêu Hùng vẫn đến công viên tập thể dục như thường ngày.
Khi anh đi ngang qua một lão già đang tập Thái cực quyền thì bỗng nhiên lão già này dừng động tác lại, lên tiếng gọi Triệu Hùng.
"Người trẻ tuổi kia! Anh dừng lại một chút đi."
Triệu Hùng thấy lão già gọi anh lại, anh thở hổn hển đi về phía lão già.
"Ông lão! Ông gọi tôi sao?" Triệu Hùng lễ phép hỏi một câu.

Lão già đầu tóc bạc phơ, dưới cằm là bộ râu dài, ông ta híp mắt cười nhìn Triệu Hùng, nói: "Tôi quan sát cậu đã lâu rồi, ngày nào cậu cũng chạy mang nặng để nâng cao sức mạnh nhưng có vẻ như không có nhiều hiệu quả lắm đâu."
Triệu Hùng nghe vậy thì ngạc nhiên, hỏi lão già: "Ông lão à, vậy ông có ý kiến gì sao?"
Lão già cười một tiếng, nói: "Tôi có thể cảm giác được chân khí ở bên trong cơ thể của cậu, chẳng qua là cậu không biết sử dụng luồng chân khí này.

Võ giả muốn nâng cao sức mạnh của mình, một là luyện lực, việc này thiên về người có thể rèn luyện thân thể hơn.

Nhưng thân thể con người có giới hạn, khó có thể đột phá những cái căn bản.

Hai là luyện khí, đây là cách mà những người xa xưa có trí tuệ như chúng tôi ngày đêm nghiên cứu ra được.

Nếu như sử dụng tốt khí thì có thể hái cá, bẻ cành hoa dùng để tổn thương người.

Tác dụng của bốn hoặc hai cú đánh cũng có hiệu quả hơn, có thể khiến cho thân thể cậu trở nên cường tráng, cứng cỏi hơn! Tôi nghĩ cậu là một mầm non có thể luyện võ đấy, nếu cậu muốn học thì hai giờ sáng hàng ngày hãy đến công viên này, tôi sẽ dạy cho cậu một số phương pháp luyện công đặc biệt."
"Thật sao?" Trong mắt Triệu Hùng lộ ra vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ: "Thầy ở trên xin hãy nhận lấy của học trò một lạy." Anh lập tức quỳ lạy trên đất.
Cũng không biết lão già dùng sức như thế nào, chỉ nhẹ nhàng mà cũng có thể đỡ được Triệu Hùng lên, cười ha ha, nói: "Tôi thật sự không thể làm thầy của cậu được, chỉ là dạy cậu một số phương pháp luyện công đặc biệt thôi mà.

Hay là chúng ta trở thành bạn bè đi! Cậu gọi tôi là anh lớn là được rồi."
"Anh lớn!"
Lão già gật đầu một cái, cười nói: "Em trai! Người học võ phải có tính kiên nhẫn và sự bền bỉ.

Hàng ngày, cứ hai giờ sáng cậu hãy đến đây tìm anh, nếu có một ngày đứt quãng thì anh sẽ không dậy cậu nữa.

Cho nên, cậu có thể học được bao nhiêu, nhận thức được bao nhiêu thì đều phụ thuộc vào sự kiên trì và bền bỉ của cậu."
"Yên tâm đi anh lớn! Tôi nhất định sẽ không để cho anh thất vọng đâu."
Triệu Hùng nhớ tới điều kiện thứ hai để Trần Thiên Trung tiết lộ sự thật là vào được "Danh sách bầu trời" mới được.

Cho nên, anh thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng vào được Danh sách bầu trời..


Bình luận

Truyện đang đọc