CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Phó Lê tiện tay ném đồ vật gọi là sương mù, là một cái dạng đồ vật tiểu xảo giống như bom khói, cùng công hiệu giống như bom khói

Cái sương mù bao này, không chỉ có bốc lên khói đặc cuồn cuộn, còn giống như khi thả pháo hoa, phát ra âm thanh xì xì!...  m thanh này giống như muốn bạo loạn!

Cửa ở vườn trẻ loạn thành một đoàn, thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai.

Trần Văn Sơn nói với Lâm Thảo: “Cô Thảo,, nhanh che chở các bé trước tiên lui về trường học!”

Lâm Thảo ừ một tiếng, vội vàng chỉ huy những cháu bé chưa được phụ huynh đón, lùi về trong trường học.

Các phụ huynh coi như trường học bị ác ôn tập kích, từng người tranh nhau chen lấn xông vào bên trong đón con cái đi.

Loại này, trong lúc vô hình, tăng thêm sự hỗn loạn ở sân trường.

Triệu Hùng cũng không quan tâm được nhiều như vậy, anh dám khẳng định là kẻ địch hướng về phía con gái và mình mà đến. Chỉ cần mình mang theo con gái nhanh chóng rời đi, liền có thể giảm thiếu rối loạn ở cổng trường.

Anh che chở con gái đang chuẩn bị đi ra phía ngoài, một nắm đấm đã đập tới trước ngực anh.

Phó Lê là tu vi Thiên Bảng, có thể so sánh với Triệu Hùng thì lợi hại hơn nhiều.

Triệu Hùng mặc dù luyện ngày ngày công, nhưng công lực nhiều lắm là có thể miễn cưỡng chen vào Địa Bảng, như thế nào có thể là đối thủ của Phó Lê.

Sau khi Triệu Hùng trúng chưởng, chăm chú che chở con gái nhanh chóng rút lui về phía sau

Một chưởng này đã khiến Triệu Hùng bị thương nhẹ, không thể không nói người phụ nữ Phó Lê này có công lực quả thực thâm hậu.

Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng bị thương, trực tiếp vọt tới phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng lo lắng Hà Ngọc Kỳ bị thương tổn, tức giận mắng cô ta: “Nguy hiểm, người phụ nữ điên này, cô mau rời đi!”

“Không, tôi sẽ không rời đi!” Hà Ngọc Kỳ bướng bỉnh nói.

Đúng lúc này, Phó Lê nhanh chóng tiến đến gần.

Triệu Hùng thấy một chưởng của Phó Lê đánh về phía Hà Ngọc Kỳ, anh lập tức giật nảy cả mình, không kịp ngẫm nghĩ đã bước vội đến bên cạnh Hà Ngọc Kỳ, dùng thân thể che chở cho cô ta.

Hà Ngọc Kỳ là con gái Thầy Toàn, nếu như bị thương ở Hải Phòng, anh cùng Hoa Di cũng khó mà bồi tội được.

“Bịch!” Phó Lê lại một chưởng hung ác đánh vào Triệu Hùng phần lưng.

Một chưởng này là Phó Lê dùng toàn lực để hành động, Triệu Hùng nào có thể chịu được. Anh ôm Hà Ngọc Kỳ, hai người song song bị đánh ra mấy mét bên ngoài.

“Bố ơi!” Dao Châu dọa đến kêu khóc nghẹn ngào.

Triệu Hùng thấy Phó Lê lao về hướng con gái, vội vàng giật thắt lưng của mình xuống, đanh về phía Phó Lê.

Phó Lê không nghĩ tới Triệu Hùng đã liên tiếp trúng hai chưởng của mình, còn có sức tái chiến, bất ngờ không đề phòng, bị roi da của Triệu Hùng đánh trúng, thành công ép cô ta lùi xuống

Trong điện quang hỏa thạch, Trần Văn Sơn kịp thời đuổi tới.

Anh một bên ôm lấy Dao Châu đang khóc thút thít, Phó Lê lại tiến về phía hai người, vừa vặn đanh ra một đòn!

Một chường của Trần Văn Sơn và Phó Lê chạm vào nhau!

Thân thể của Trần Văn Sơn chỉ lng lay, Phó Lê lại lùi về sau ba bước, mới cầm chắc bước chân.

Công lực của hai người đã phân rõ cao thấp!

Phó Lê mặc dù đội tóc giả để ngụy trang, nhưng Trần Văn Sơn vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra cô ta.

“Cô là Phó Lê?”

Phó Lê cũng không đáp lời, lần nữa xông lên

Lúc này, mấy thân ảnh cao nhảy đến bên cạnh Trần Văn Sơn cùng Phó Lê.

Người tới chính là Đồ Tể, hai người anh ta cùng Phó Lê đều là cao thủ Thiên Bảng. Xếp hạng mặc dù không cao bằng Trần Văn Sơn, nhưng một tay của Trần Văn Sơn che chở Dao Châu không cho con bé bị thương tổn, đồng thời đối phó hai tên Thiên Bảng cao thủ, bỗng nhiên có chút phí sức.

Cửa trường học, thấy có người đánh nhau, càng là lộn xộn đến mức không còn gì.

Hà Ngọc Kỳ thấy khóe miệng Triệu Hùng tràn đầy máu tươi, nếu không phải Triệu Hùng vừa thay mình ngăn lại một chưởng này, người bị thương chính là mình.

Cô ta gấp đến mức khóc ra nước mắt, đối Triệu Hùng nói: “Họ Triệu, tại sao anh lại thay tôi cản một đòn kia lại!”

“Tôi nguyện ý!” Triệu Hùng trợn mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ một chút.

Lúc này, anh nào có tâm sự tiếp tục tâm sự cùng Hà Ngọc Kỳ!

Triệu Hùng mới từ trên mặt đất đứng lên, mang theo thương thế chuẩn bị đi giúp Trần Văn Sơn, dù là đón con gái cũng được.

Lúc này, Trọng Ảnh đi đầu đuổi tới, cùng Phó Lê triền đấu lại với nhau.

Sau đó, truyền đến giọng nói lớn của Nông Tuyền.

Nông Tuyền vừa đến đã nhìn thấy Triệu Hùng có máu trên khóe miệng, sắc mặt của anh vàng như nến, rõ ràng đã chịu nội thương nghiêm trọng.

“Mẹ kiếp, ai dám làm tổn thương cậu chủ của tôi?”

Nông Tuyền đi  nhanh đến trước người Triệu Hùng, nhếch miệng hỏi: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì, nhanh đi giúp Văn Sơn!”

Nông Tuyền thấy Trần Văn Sơn cùng Trọng Ảnh đang giằng co với Phó Lê cùng Đồ Tể, song phương miễn cưỡng bất phân thắng bại.

“Tôi đây tới cũng!”

Nông Tuyền hét lớn một tiếng, đánh về phía Đồ Tể.

Anh ta thấy vóc người Đồ Tể cao lớn, cái người này cao ít nhất hơn hai mét, đúng là đối thủ Nông Tuyền ngưỡng mộ trong lòng.

Một cú đấm mạnh mẽ đánh về sau lưng Đồ Tể.

Đồ Tể một quyền bức lui Trần Văn Sơn, quay đầu cùng chạm tay với Nông Tuyền.

Một quyền này Đồ Tể lui về phía sau một bước, Nông Tuyền lui về phía sau một bước dài.

Đồng dạng là một bước, vẫn còn có chút chênh lệch.

Nông Tuyền trời sinh có thần lực, võ giả căn bản không tiếp nổi ba quyền của anh ta.

Người này không những tiếp nhận một quyền của Nông Tuyền, ngược lại Nông Tuyền ở phương diện khí lực lại thua đối phương.

Triệu Hùng đã nhìn ra tu vi của Đồ Tể ít nhất là ở Thiên Bảng tu vi.

Vì làm dịu đi áp lực của ba người, Triệu Hùng cố nén vết thương đau nhức trên người, đi đến sau lưng Trần Văn Sơn, nói: “Văn Sơn, đưa con gái cho tôi!”

Trần Văn Sơn ném về phía sau, con gái vững vàng rơi vào trong ngực Triệu Hùng.

Dao Châu nào có trải qua trận chiến như thế này, con gái bị dọa đến mức khóc lớn.

Triệu Hùng ôm con gái vội vàng thoát ly vòng chiến, chỉ cần trở lại trên xe, anh liền an toàn. Lấy kỹ thuật lái xe của anh, coi như ở tình huống thân thể của anh bị thương, người khác cũng đừng hòng đuổi kịp anh.

Trần Văn Sơn, Nông Tuyền cùng Trọng Ảnh, thì võ công của Trần Văn Sơn là cao nhất!

Hai người Đồ Tể cùng Phó Lê cũng đều là Thiên Bảng cao thủ.

Năm người này chiến đấu cùng một chỗ, vậy mà đánh cho hừng hực khí thế, nhất thời nửa khắc khó phân thắng bại!

Nông Tuyền vừa cùng Đồ Tể đánh, vừa mắng ác liệt nói: “Mẹ kiếp, con quỷ xấu xí, anh tên là gì?”

Đồ Tể có tướng mạo xấu xí, lớn lên giống cái đại tinh tinh. Nhưng bản sự của người này là thật sự lợi hại, xuất thủ lại tâm ngoan thủ lạt.

Đồ Tể mặc kệ Nông Tuyền, rút một thanh đao mổ heo ở trong giày ra!

Sau khi thấy Đồ Tể rút dao ra, liền nghe Trần Văn Sơn nhắc nhở với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cẩn thận! Anh là Đồ Tể.”

Đồ Tể: “Tên như ý nghĩa, chính là người lấy nghề nghiệp giết dê bò súc vật!”

Đồ Tể trên Thiên bảng, không chỉ có thường xuyên giết dê bò, còn thường xuyên giết người.

Anh ta tinh thông biện pháp tách rời con vật và người, có thể đem trong nháy mắt liền đem một con dê, loại bỏ thành từng chồng xương trăng.s

Nông Tuyền cũng là người ở Võ Thần bảng, đương nhiên nghe qua danh hào của Đồ Tể. Không nghĩ tới, tên đàn ông xấu xí to con ở trước mặt này, chính là Đồ Tể tâm ngoan thủ lạt trong truyền thuyết.

Phương thức công kích chủ yếu của Nông Tuyền là nắm đấm, đao nhọn của Đồ Tể có thể nói đúng là khắc tinh của cậu ta.

Hai người đều lấy am hiểu khí lực, hết lần này tới lần khác, Đồ Tể lại lấy dao nhọn ra.

Ngay khi Nông Tuyền nghe được Trần Văn Sơn nhắc nhở, Đồ Tể đã vung đao đâm tới bộ ng ực của Nông Tuyền.

Thân thể của Nông Tuyền cấp tốc lùi về phía sau, sau khi đứng vững, một cước đá vào trước ngực Đồ Tể.

Xoát!

Một đạo hàn quang hiện lên, mũi giày Nông Tuyền như là gọt bùn, lộ ra mấy ngón chân.

Nông Tuyền thấy lưng phát lạnh, nếu không phải mình kịp thời rụt ngón chân, liền bị một đao Đồ Tể của Đồ Tể chặt gãy chân?

Bình luận

Truyện đang đọc