CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã đang trò chuyện, hoàn toàn không nhận thấy tình huống của Dương Hưng ở bên kia.

Nghe Triệu Hùng lẩm bẩm một mình, Lý Thanh Tịnh hỏi: “Triệu Hùng, anh đang nói gì thế?”

“Ồ, không có gì! Đi thôi."”Triệu Hùng quay đầu lại.

Sau khi xuống xe, nhân viên bảo vệ của khách sạn đã giúp bọn họ mở cửa.

Ngay khi Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã bước xuống khỏi xe, họ đã nghe thấy giọng nói của Dương Hưng từ xa truyền tới.

“Triệu Hùng!” Dương Hưng cất tiếng gọi Triệu Hùng.

Triệu Hùng giả vờ ngạc nhiên, quay lại vì nghe tiếng gọi. Sau khi nhìn thấy Dương Hưng, anh chậm rãi đi tới.

“Dương Hưng, đến đây không gặp chuyện gì chứ?”

Dương Hưng cười hai tiếng rồi nói: “Không việc gì. " Nghe nói con trai của người giàu nhất Nha Trang, Mã Bá Lộc cũng ở đây?”

“Ừ! Anh ấy cũng ở đây.”

“Vậy anh phải giúp tôi làm quen anh ấy rồi.”

“Không việc gì. Anh khách sáo rồi.”

Triệu Hùng và Dương Hưng liếc mắt nhìn nhau, cả hai ha hả bật cười.

Cả hai đều biết rõ ràng đối phương chỉ đang diễn kịch với mình.

Sức mạnh của Tây Giao đã đủ để Triệu Hùng phải đau đầu. Bây giờ, lại có thêm Dương Hưng của Âm Cẩu. Hải Phòng đã thực sự biến thành một chốn hỗn loạn rồi.

Lý Thanh Tịnh đã sớm biết rõ thân phận thực sự của Dương Hưng, nhưng dù sao thì cô ấy cũng hoạt động trên thương trường thị phi này một thời gian dài, hơn nữa cô lại là một người phụ nữ tinh ý, vì vậy liền nhiệt tình chào hỏi Dương Hưng.

Triệu Hùng đưa mấy người vào khách sạn Thanh Hùng.

Sau khi tới phòng riêng, Dương Lam giới thiệu Dương Hưng và Mã Bá Lộc với nhau.

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dương Hưng, Mã Bá Lộc lập tức hiểu anh ta là một kẻ có lòng dạ sâu xa, nói vài câu và bắt tay.

Dương Hưng ngồi bên cạnh Dương Lam và nói với cô bằng giọng nói dịu dàng ôn nhu.

Mã Bá Lộc khẽ cau mày khi nhìn thấy cảnh này.

Ngoại trừ Mã Bá Lộc, tất cả mọi người trong phòng này đều là người quen cũ.

Dương Hưng giả vờ thân quen với Triệu Hùng, quan tâm hỏi anh: “Triệu Hùng, tôi nghe nói vụ kiện giữa anh và nhà họ Triệu sẽ diễn ra vào ngày kia phải không?”

“Phải.” Triệu Hùng gật đầu.

“Có chuyện gì cần tôi giúp không?” Dương Hưng giả bộ quan tâm.

Lý Thanh Tịnh liếc nhìn Dương Hưng, người này ra vẻ đạo đức tử tế, thực ra chỉ là thái độ quá mù ra mưa.

Triệu Hùng cười nói: “Cảm ơn anh. Tạm thời cũng không cần tới sự giúp đỡ của anh. Tuy nhiên sau vụ kiện, có thể tập đoàn Hùng Quang của tôi có thể sẽ phải khai chiến với tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu. Chú Dương lại là bạn tốt của bố tôi, tôi chỉ muốn hỏi không biết nhà họ Dương định làm thế nào?”

“Điều này...”

Dương Hưng không ngờ rằng Triệu Hùng sẽ trực tiếp hỏi mình những câu hỏi sắc bén như vậy trước mặt mọi người.

“Bố nuôi của tôi nói, trong chuyện này, nhà họ Dương chúng tôi sẽ không đứng về bên nào.” Dương Hưng nói.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Như vậy là tốt nhất.”

Triệu Hùng chỉ muốn chặn sự trợ giúp của nhà họ Dương đối với tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu.

Cứ bỏ qua quan hệ của Triệu Khải Thời, duy chỉ việc Tây Giao và Hoàng Long đều thuộc Am Cẩu đã đủ khiến Triệu Hùng lo lắng bọn chúng là cùng một giuộc.

Hiện tại anh đã xác định được Dương Hưng là người của Tây Giao, nhưng còn chưa biết được nhà họ Dương có liên quan gì tới Tây Giao hay không.

Tập đoàn Hoài An của Dương Hoài An chính là tập đoàn giàu có số một Thanh Hóa. Không cần biết nhà họ Dương có liên quan gì tới Hoàng Long hay không, nhưng nếu là bọn họ cùng nhau nhúng tay vào chuyện này, e rằng sẽ ảnh hưởng lớn tới toàn bộ tình hình hiện tại.

Bây giờ, sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát của Dương Hưng, Triệu Hùng đã cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Tuy nhiên, thương trường như chiến trường, tuy rằng Dương Hưng đã hứa sẽ không giúp bên nào nhưng ai có thể biết được anh ta có thay đổi giữa chừng hay không.

Cũng may, quan hệ của anh với Dương Lam khá tốt, chỉ cần ổn định được Dương Lam, Dương Hưng sẽ không dám lộn xộn.

Thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Lý Thanh Tịnh chủ động đổi đề tài, nói với Dương Lam.

“Dương Lam, lần này tới đây cô hãy ở thêm vài ngày nữa đi!” Lý Thanh Tịnh cười nói.

"Chị dâu, tôi cũng muốn chơi thêm vài ngày, nhưng công ty có nhiều việc cần phải xử lý. Lần này tôi đến Hải Phòng, chủ yếu là để thay mặt bố tôi chào chú Thời. Ông ấy cũng không muốn anh Hùng và chú Thời trở mặt thành thù, muốn tôi khuyên chú ấy một chút, hòa hoãn một chút khi mở phiên tòa. Nhưng chị dâu, chị cứ yên tâm, cho dù thế nào thì anh Hùng cũng là người nhà họ Triệu. Bọn họ sẽ không tuyệt tình đến vậy đâu.”

Lý Thanh Tịnh thở dài nói: “Nếu nhà họ Triệu có thể nghe lời khuyên bảo, thì cũng không đến mức họ muốn đối chất với anh Hùng trước tòa.”

Dương Lam không biết rằng nhà họ Triệu thực ra đã bị người của Tây Giao khống chế.

Nhưng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh biết rõ.

Cả hai bên đã đến giai đoạn không thể dừng lại rồi, tình huống cá chết lưới rách đã không thể tránh khỏi.

Nhìn thấy đồ ăn đã đến, Kim Trung tươi cười nói: “Hiếm khi chúng ta cùng nhau tụ họp ở Hải Phòng. Hôm nay tôi mượn rượu của Triệu Hùng, mời mọi người một ly. Hôm nay mọi người đều tới đây để ủng hộ Triệu Hùng, tôi phải cảm ơn mọi người.” Nói xong, anh bưng lên ly rượu trước mặt, ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Hà Ngọc Kỳ lập tức tán đồng và nói: “Đúng, đúng, đúng! Chúng ta vẫn nên uống rượu đi. Anh Dương, lần trước ở Tân Thành chúng ta còn chưa uống đã, lần này anh không được phép chơi xấu, chúng ta hãy uống thật vui vẻ đi.”

Dương Hưng vừa nghe thấy, khuôn mặt của anh ta lộ ra vẻ khó xử.

Lần đó Dương Lam tới Tân Thành, Triệu Hùng cố ý để Hà Ngọc Kỳ chuốc say Dương Hưng, lúc đó cũng xác định được thân phận thật sự của Dương Hưng chính là Đao Tu La của Hoàng Long.

Dương Hưng đã biết Hà Ngọc Kỳ có tửu lượng tốt, cho nên lần này anh ta không dám đắc ý. Anh ta gật đầu lấy lệ, sau khi uống vài chén liền nói bản thân còn việc cần làm vào buổi tối, không chịu uống thêm.

Sau bữa ăn tối, Lý Thanh Tịnh mời Dương Lam: “Dương Lam, hay là tối nay tới nhà tôi ngủ đi.”

“Chị dâu! Không được đâu. Nghe nói chị có thai, chúng tôi không nên quấy rầy.”

“Không sao! Hiếm khi cô có thời gian đến Hải Phòng, tôi cũng muốn cùng cô nói chuyện.”

Dương Lam suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vậy cũng được.”

Nhìn thấy Dương Lam đồng ý ở nhà Triệu Hùng, Dương Hưng lập tức không vui.

“Dương Lam, anh đã đặt khách sạn rồi, em đột nhiên lại tới nhà Triệu Hùng, có phải hơi bất tiện không?” Dương Hưng than thở.

Dương Lam cất giọng đều đều: “Không có gì bất tiện! Chín giờ sáng anh tới đợi em ở cổng nhà anh Hùng đi.”

“Nhưng...”

Dương Lam cau mày nhìn Dương Hưng hỏi: “Dương Hưng, anh còn nếu gì nữa, cứ như vậy đi.”

Nhìn thấy Dương Lam quyết tâm muốn đến nhà Triệu Hùng, Dương Hưng không thể nói thêm gì nữa.

Mã Bá Lộc nhìn thấy mọi thứ trong đôi mắt của mình, đôi lông mày khẽ nhướng lên nhưng không nói điều gì.

Ngã Nguyệt Đàm.

Trời đã khuya nhưng Lý Thanh Tịnh còn ở trong phòng của Dương Lam, hai người vẫn đang tán gẫu.

“Dương Lam, cô cũng đến tuổi sắp kết hôn rồi. Bác Dương không thúc giục cô kết hôn sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi Dương Lam.

“Chị dâu, tôi cũng không giấu diếm chị! Thật ra bố tôi cũng đã giục tôi rất nhiều lần rồi. Ông ấy muốn tôi kết hôn với Dương Hưng!”

“Dương Hưng?” Lý Thanh Tịnh vội vàng nói: “Người này, tôi luôn cảm thấy không đáng tin, cô không được gả cho anh ta!”

Trong mắt Dương Lam lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô nhìn Lý Thanh Tịnh và nói: “Anh Hùng nói với tôi rằng Dương Hưng không tốt, anh Kim Trung cũng nói với tôi rằng Dương Hưng không tốt. Bây giờ ngay cả chị dâu cũng nói Dương Hưng không tốt. Có phải mọi người đã biết được chuyện gì nhưng còn giấu tôi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc