CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Khách sạn Danh Thi!

Sau khi Từ Anh Mão đi ra liền nhìn thấy thuộc hạ của mình đang nằm trên hành lang. Hiển nhiên họ đã bị người tên là Tàn Kiếm kia đánh cho thương nặng.

“Một đám người bỏ đi!" Từ Anh Mão tức giận nổi trận lôi đình.

Sau khi đến Hải Phòng Từ Anh Mão vốn cho rằng có thể dựa vào hợp đồng âm dương để lừa bịp tống tiền nhà họ Đào. Không ngờ thằng nhãi Triệu Hùng này lại có thể nhìn thấu thủ đoạn của ông ta nhanh như vậy.

Giờ sự việc đã bại lộ, ngay cả Trác Kỳ, người đứng sau ông ta cũng bị lôi ra ánh sáng.

Từ Anh Mão phớt lờ đám vệ sĩ của mình, quay người bước vào phòng, “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Ông ta gọi điện cho thư ký nói: "Đặt vé cho tôi đi Đông Âu ngay, càng sớm càng tốt!"

Sau khi kiểm tra thông tin vé thư ký nói với Từ Anh Mão: "Chủ tịch, có chuyến bay đi Đông Âu sẽ xuất phát từ Thanh Hóa lúc sáu giờ tối."

"Vậy thì đặt vé lúc sáu giờ tối! Nhân tiện gọi người phụ trách tài vụ của công ty liên lạc với tôi ngay."

“Vâng! Tôi đặt vé ngay đây ạ, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin vé máy bay vào điện thoại di động của ngài." Thư ký nói với Từ Anh Mão.

Từ Anh Mão thật sự rất sợ hãi!

Ông ta đã tận mắt thấy qua bản lĩnh của Trác Kỳ.

Thằng nhóc Triệu Hùng này nói không đối phó với ông ta mà lại gọi điện thoại cho Trác Kỳ, làm bại lộ mối quan hệ của hai người. Tuổi còn trẻ mà đã vận dụng vô cùng thuần thục loại thủ đoạn "mượn đao giết người" thế này thật không hổ danh là con trai của Triệu Khải Thời.

Nhưng Từ Anh Mão biết giờ không phải là lúc oán giận. Việc ông ta cần làm nhất là lập tức xuất ngoại, rời xa khỏi chốn này. Nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Sau đó chuông điện thoại reo, Từ Anh Mão thấy là tài vụ công ty gọi tới. Ông ta liền sai tài vụ chuyển toàn bộ số tiền trên sổ sách của công ty tới một công ty đăng ký ở nước ngoài.

Bằng cách này tài sản trong nước của ông ta có thể được chuyển hết ra nước ngoài.

Thu xếp xong xuôi, Từ Anh Mão thu dọn túi xách, mang theo những thứ có giá trị, định ra ngoài gọi vệ sĩ hộ tống đến sân bay ở Thanh Hóa.

Khi mở cửa ra Từ Anh Mão cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Vệ sĩ vốn nằm ngoài hành lang đã biến mất. Ở cửa bây giờ chỉ còn một người phụ nữ mặc quần tất đen và váy đen.

Người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi tuổi, ngoại hình chỉ có thể coi là bình thường, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lùng đầy áp lực.

"Cô là…?" Từ Anh Mão nhíu mày hỏi người phụ nữ.

Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ khẽ nhếch lên, lạnh giọng nói: "Anh Kỳ sai tôi tới lấy mạng ông.”

"A!...”

Từ Anh Mão vừa nghe thấy từ "anh Kỳ" thì cuống cuồng đóng vội cửa lại.

Người phụ nữ đấm một cú thẳng hướng mặt Từ Anh Mão.

Một đấm này đánh cho mặt Từ Anh Mão nở hoa, máu mũi tung toé.

Người phụ nữ này đúng là người có tên Bảo Châu trong danh bạ Trác Kỳ.

Bảo Châu đi vào trong phòng đạp lên ngực Từ Anh Mão, đá ông ta ngã trên mặt đất.

Từ Anh Mão không ngờ người của Trác Kỳ lại đến nhanh như vậy! Lại làm sao có thể dự đoán được Trác Kỳ đã sớm cài một sát thủ tên Bảo Châu bên cạnh ông ta.

Một khi việc của Từ Anh Mão bại lộ ông ta sẽ bị diệt khẩu ngay lập tức.

Từ Anh Mão ngã xuống đất, ánh mắt sợ hãi cầu xin Bảo Châu tha mạng: "Xin tha mạng cho tôi! Cô làm việc cho anh Kỳ đơn giản là vì tiền, mà tôi có tiền, tôi sẽ đưa hết tiền cho cô."

Từ Anh Mão mở túi tùy thân ra, đổ ra từng chồng tiền mới tinh.

Bảo Châu không thèm liếc mắt nhìn từng chồng tiền rơi trên mặt đất lấy một lần, tay cô ta kéo chiếc nhẫn trên ngón cái, rút ra một sợi dây thép nhỏ như tơ nhện.

"Cô… cô…"

Từ Anh Mão vừa định hô to "Cứu mạng!" thì Bảo Châu đã đi tới bên cạnh ông ta, thắt sợi dây thép trên tay lên cổ Từ Anh Mão.

Từ Anh Mão trừng đôi mắt lồi như cá chết, vươn tay muốn kéo sợi dây trên cổ, nhưng sợi dây trên cổ đã thít chặt ra một đường máu, cho đến khi ông ta không còn hơi thở nữa.

Bảo Châu giết chết Từ Anh Mão xong lại xoa sợi dây thép lên quần áo Từ Anh Mão, sau đó đeo kính râm lên, sải bước thong thả tao nhã, rời khỏi căn phòng.

Tàn Kiếm vẫn luôn canh giữ ở cửa khách sạn, cậu ta đang chờ hội họp với Nông Tuyền.

Lúc này, một người phụ nữ mặc váy đen đi từ trong khách sạn ra thu hút sự chú ý của Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm thấy người phụ nữ này tuy đi giày cao gót nhưng dáng đi bộ lại đặc biệt nhanh, sau khi ra khỏi khách sạn cô ta liền lên thẳng một chiếc taxi.

"Sao Nông Tuyền còn chưa tới nữa nhỉ?" Sau khi liếc nhìn người phụ nữ trong lòng cậu ta lại thấy hơi sốt ruột vì phải đợi lâu quá.

Lúc này trong khách sạn bỗng nổi lên những tiếng xôn xao.

Các nhân viên bảo vệ ở cổng khách sạn đột nhiên vội vàng chạy hết vào bên trong.

Tàn Kiếm nhìn thấy tình huống này cũng lập tức theo vào khách sạn.

Vừa mới vào đến khách sạn đã bị một nhân viên bảo vệ ngăn lại.

"Thưa anh, khách sạn đang dọn dẹp mặt tiền cửa hàng, tạm thời không thể tiếp khách." Nhân viên bảo vệ nói với Tàn Kiếm.

"Để cho anh ấy vào đi!" Một quản lý sảnh mặc vest đi giày da nói với nhân viên bảo vệ.

Người quản lý này nhớ rằng Tàn Kiếm và Triệu Hùng đã đến đây cùng nhau, chắc hẳn đây là bạn của Triệu Hùng.

Triệu Hùng và nhà họ Thẩm có quan hệ rất tốt, anh lại còn là bạn tốt của cậu chủ Thẩm Minh!

"Thưa anh, anh là bạn của hội trưởng Hùng đúng không?" Người quản lí hỏi Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm gật đầu, nói: "Tôi là bạn của anh Hùng, khách sạn xảy ra chuyện gì vậy?"

Quản lý sảnh thở dài, nói: "Tôi cũng không gạt anh! Vừa rồi người mà hội trưởng Hùng gặp đã bị người ta giết chết."

"Cái gì? Chết rồi?"

Tàn Kiếm nghe xong thì không khỏi chấn động. Trong đầu đột nhiên nghĩ ra, nhớ tới người phụ nữ mới lên xe taxi lúc vừa rồi.

"Có người chết mà sao mấy người không phong tỏa khách sạn sớm hơn. Sát thủ chắc chắn vừa mới rời đi rồi!"

"Thưa anh, anh nhìn thấy sát thủ rồi sao?"

Tàn Kiếm làm gì có thời gian lôi thôi dài dòng với người quản lí, hỏi ông ta: "Là một người phụ nữ! Vừa rồi người đó đã lên xe taxi rời đi rồi. Khách sạn các ông có phương thức liên lạc của họ không?"

"Chúng tôi có số điện thoại của đội trưởng nhóm bọn họ."

"Lập tức liên hệ với đội trưởng của đoàn xe, để anh ta gửi định vị hành trình xe sang cho tôi. Đây là điện thoại của tôi, ông chia sẻ định vị hành trình xe sang máy cho tôi."

"Được!" Quản lý sảnh gật đầu.

Tàn Kiếm vội vàng rời khỏi khách sạn, mới vừa ra khỏi khách sạn liền đón đầu được Nông Tuyền.

"Tàn Kiếm! Cậu chủ sai tôi đến đây tới…"

Nông Tuyền còn chưa nói xong đã bị Tàn Kiếm túm vào trong xe, nói: "Lên xe rồi nói, sát thủ chạy rồi!"

Nông Tuyền vẫn còn ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tàn Kiếm lái xe chạy theo hướng ra khỏi thành phố, đuổi theo xe taxi.

Trên đường, Tàn Kiếm nhắc Nông Tuyền gọi điện cho Triệu Hùng.

Cậu ta vừa lái xe vừa báo với Triệu Hùng: "Anh Hùng, là tại tôi bất cẩn! Không ngờ sát thủ lại ẩn nấp trong khách sạn, Từ Anh Mão đã bị giết rồi."

"Cái gì? Từ Anh Mão chết rồi?"

"Chết rồi!"

"Bắt được hung thủ chưa?" Triệu Hùng truy vấn.

"Chưa ạ, sát thủ là một người phụ nữ, cô ta chạy mất rồi. Tôi và Nông Tuyền đang đuổi theo! Tôi cũng đã yêu cầu khách sạn tra thông tin của chiếc xe taxi, chắc chắn sẽ sớm có định vị vị trí của cô ta.”

Triệu Hùng nói với Tàn Kiếm: "Tôi sẽ lập tức cho người kiểm tra tất cả các lối ra khỏi thành phố, nhất định phải bắt được sát thủ này!"

Bình luận

Truyện đang đọc