CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Quý thị, "Khách sạn Tuyết Nguyệt"

Khách sạn này là do hai cháu gái Tần Minh Tuyết và Tần Minh Nguyệt của Tần Tứ Gia mở ra.

Nhóm người nhà họ Liêu, nhà họ Diệp, cùng với Tây Nam võ hội cùng tụ họp ở đây tối qua vui vẻ nói chuyện với nhau.

Mỗi người nói đến nước miếng tung bay, nói chính mình có những điểm nào nổi bật, người nhà tốt thế nào.

Đây đều là những người trong giang hồ, nói chuyện không cần chú ý phép tắc gì cả.

Triệu Hùng nói với Tần Phàm: "Tần Phàm, bảo người mang qua đây đi."

Tần Phàm “Ừ" một tiếng đáp lại, sau đó xoay người rời đi. Một lúc sau, dẫn theo vài người bước vào, nâng hai ba mươi cái thùng đi đến.

"Mở thùng ra đi." Triệu Hùng ra lệnh cho những người khác.

Sau khi chiếc thùng mở ra, chỉ thấy bên trong lấp đầy tờ tiền trị giá một trăm nhân dân tệ tràn đầy mùi thơm của mực.

Đám người vừa rồi vẫn còn ồn ào nói chuyện lập tức im lặng, mỗi người đều hướng đôi mắt thèm thuồng nhìn vào tiền bên trong. Mặc dù những người này đều là người giới võ học, nhưng mục đích học võ là để lập gia đình, lập nghiệp, nuôi sống gia đình.

Triệu Hùng cao giọng nói: "Các người anh em, cảm ơn mọi người đã không ngại ngàn dặm xa xôi đến giúp Triệu Hùng tôi. Triệu Hùng tôi không có gì để báo đáp, nên tính toán tặng mỗi người một chút tiền, để cảm ơn mọi người. Người anh em nào không bị thương, mỗi người lên đây nhận mười vạn, người anh em nào bị thương, mỗi người nhận hai mươi vạn. Hy vọng mọi người trong lòng đừng để ý, cũng đừng trách Triệu Hùng tôi bất công. Dù sao mọi người cũng vì chuyện của tôi mà bị thương, trong lòng tôi cũng rất băn khoăn. Hơn nữa, những người anh em đã chết, tôi đã gửi cho người nhà họ hai trăm vạn làm phí an táng. Đến đây nào, từ bên trái mọi người bắt đầu bước lên đây nhận tiền.”

Những người bên dưới vừa nghe, mỗi người đều hưng phấn xoa xoa tay. Cho dù Triệu Hùng không chia tiền bọn họ cũng không nói gì, dù sao bọn họ cũng làm theo mệnh lệnh. Không ngờ lần này ra tay lại kiếm thêm được ít tiền.

Từng nhóm người bước lên một, không hẹn mà cùng nhau hô to nói: "Cảm ơn cậu Triệu."

Triệu Hùng cười cười, làm một thủ thế mời ngồi, nói: "Đây là mọi người nên được." Nói xong, cầm lấy một cái chén lớn, cầm lấy bình rượu đổ đầy, bưng rượu lên nói: "Nào. Triệu Hùng tôi kính mọi người một ly. Cạn."

Người trong giang hồ làm việc đều hào phóng, đều giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Các món ăn trên bàn rất phong phú, sơn hào hải vị cái gì cũng có.

Sau khi Triệu Hùng uống cạn chén rượu, đưa tay áo lau khóe miệng, nói: "Tôi còn có việc, không ở đây với mọi người được. Để người anh em Nông Tuyền của tôi ở đây, cùng mọi người vui vẻ uống rượu. Nông Tuyền, giao cho cậu."

"Yên tâm đi cậu chủ, nhất định sẽ bồi mọi người uống tận hứng. " Nông Tuyền vỗ ngực, hưng phấn đáp lại.

Triệu Hùng gật gật đầu, mang theo Trần Văn Sơn ra ngoài " Khách sạn Tuyết Nguyệt."

Chỉ thấy mọi người lại đồng loạt đứng lên, cung kính nói: "Cảm ơn cậu Triệu."

Triệu Hùng mỉm cười, mang theo Trần Văn Sơn ra ngoài.

Sau khi trở lại "nhà họ Tần", Tần Tứ Gia tiếp đón Triệu Hùng và Trần Văn Sơn ngồi ăn cơm.

Tần Tứ Gia vui vẻ hớn hở nói: "Hùng, ông đã cho người tìm hiểu tin tức. Lục Tiểu Xuyên cùng Đoan Mộc Lê đã rời khỏi rồi, bọn họ sẽ không quay lại nữa, giờ cháu có thể yên tâm rồi."

"Ông ngoại, cảm ơn ông đã hỗ trợ. Nếu không có Tây Nam võ hội ra tay trợ giúp, chúng ta đánh ở hai bên, nếu không thì cũng không thắng dễ dàng như vậy."

"Hừ! Mấy trăm năm qua, những con chó kia đã giết bao nhiêu người từ năm gia tộc chúng ta. Cháu nói rất đúng, chỉ có khi năm gia tộc ta đoàn kết với nhau mới có thể đánh lại bọn chó đó. Một thời gian dài chỉ làm con rùa đen rút đầu, ông đã chịu đựng đủ rồi. Lần này, cháu theo Quý thị rời đi, ông cũng dự định chuyển nhà đến Lâm thành. Đến lúc đó, cháu lên tỉnh tìm lão Lục, như vậy bốn anh em chúng ta có thể tề tựu rồi." Tần tứ gia thở dài.

Họ Tần đã đến thế hệ của ông, tổng cộng có chín anh em.

Người anh cả của Tần gia mất sớm, Tần gia lão Nhị một tay đem mấy anh em nuôi nấng trưởng thành. Cho nên, ở trong cảm nhận của các anh em Tần gia, Tần gia lão Nhị chính là anh cả của bọn họ.

Chín anh em Tần gia, Tần lão đại, Tần lão hai cùng Tần lão tám đã chết, chỉ còn lại có sáu người anh em. Nếu Tần tam gia, Tần tứ gia, Tần sáu gia cùng Tần cữu gia có thể gặp mặt, chỉ còn thiếu Tần ngũ gia cùng Tần bảy gia.

Tưởng tượng đến lúc gặp lại các anh em, Tần tứ gia càng vui vẻ, miệng cười toe toét.

Lần này, có thể đánh cho Hán cẩu đầu rơi máu chảy, trong lòng Tần tứ gia cực kì vui vẻ.

Ông nâng chén nói với Triệu Hùng: "Hùng, tuy nhà họ Triệu không chấp nhận cháu. Nhưng nhà họ Tần chúng ta luôn luôn tiếp nhận cháu! Đợi ông gặp lại tên Triệu Khải Thời kia, xem ông dạy dỗ hắn như nào, sẽ thay mẹ con đòi lại công bằng."

"Ông ngoại, không cần nữa. Cháu đã không còn là người của nhà họ Triệu nữa rồi."

"Sao lại không cần nữa? Chuyện của Tiểu Uyển, chính là Triệu Khải Thời phải xin lỗi Tiểu Uyển. Lúc trước, ông hai không cho Tiểu Uyển gả cho Triệu Khải Thời, Tiểu Uyển Không nghe. Ai! Lại nói tiếp, thật cũng là một đoạn nghiệt duyên a." Tần tứ gia thở dài.

"Mẹ cháu thực ra sống với ba cũng rất hạnh phúc. Cháu chỉ là không chịu được, khi mẹ còn chưa chết, Triệu Khải Thời đã cưới một người vợ trẻ về."

"Ba!"

Tần tứ gia vỗ cái bàn nói, " Chuyện như vậy sao có thể bỏ qua? Cháu yên tâm, đợi lúc ông trở về Lâm thành, mấy người ông chúng ta sẽ thay cháu làm chủ. Ông không tin, ông trị được tên Triệu Khải Thời đó."

Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, thấy bộ dạng nóng nảy của Tần Tứ gia, không dám chống đối nữa. Dù sao, ông ngoại cũng là có ý tốt, cứ mặc kệ đi.

" Đúng rồi, bác sĩ Hoa mấy giờ đến? Tần tứ gia hỏi Triệu Hùng.

" Ba giờ chiều."

" Vậy chúng ta ăn cơm xong thì đến Quý viên đi! Hy vọng bác sĩ Hoa có thể chữa khỏi bệnh cho Mục Tuyết."

Triệu Hùng gật gật đầu.

Anh không hoàn toàn chắc chắn rằng Hoa Di sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho Mục Tuyết. Chủ yếu là do trước đó, Lê Mai bị ung thư, Hoa Di  chữa khỏi. Vì vậy, Triệu Hùng vẫn rất tin tưởng vào y thuật của Hoa Di.

“Thanh Tịnh, buổi chiều em cùng đi với anh đi, đi gặp Thương vương đứng đầu Tây Nam, nhất định sẽ hữu dụng với việc kinh doanh của em."

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: " Em đi có thích hợp không?"

" Yên tâm đi, có bác sĩ Hoa ở đấy rồi." Triệu Hùng an ủi nói.

Tần tứ gia cười nói: "Thích hợp chứ, cô vợ của Hứa Toàn Vinh cũng tầm tuổi các con vậy, hình như chỉ lớn hơn các con hai tuổi, người trẻ tuổi các con nhất định có chủ đề chung để nói."

Lý Thanh Tịnh lúc này mới gật gật đầu.

"Chị, cho em đi cùng với. Lúc trước em cũng rất thích Mục Tuyết, không ngờ cô ấy giải nghệ sớm như vậy, hóa ra là lấy phải một lão già rồi." Lý Diệu Linh lay lay cánh tay Lý Thanh Tịnh, năn nỉ nói.

Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn em gái Lý Diệu Linh, nói: " Em cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, không biết thì đừng nói chứ, Cái gì là lão già xấu tính? Người ta là Thương vương đứng đầu Tây Nam đấy."

Lý Diệu Linh không phục, nhỏ giọng nói thầm: " Thương vương đứng đầu Tây Nam gì chứ, cũng chỉ là một lão già thôi."

" Em..."

Lý Thanh Tịnh quả thực bị em gái Lý Diệu Linh này làm cho tức chết rồi.

" Chị, vậy em không đi, chị giúp em xin chữ kí của Mục Tuyết nha." Lý Diệu Linh làm nũng nói.

" Người ta đã sớm giải nghệ rồi, còn kí tên cái gì nữa."

" Cho dù giải nghệ rồi thì chữ kí vẫn đáng giá. Chị không hiểu đâu, fan của Mục Tuyết rất nhiều. Loại chữ kí này rất có giá trị."

" Em yên lặng cho chị ăn cơm đi, ăn cơm cũng không làm em câm miệng được à." Lý Thanh Tịnh nghiêm khắc nói với Lý Diệu Linh.

Cô nhóc này chuyên môn gây rối, nếu thực sự mang cô đi, không biết còn gây ra chuyện gì nữa.

Ăn cơm trưa xong, Tần tứ gia cùng với Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh còn có Trần Văn Sơn đi tới Quý viên.

Triệu Hùng giới thiệu vợ Lý Thanh Tịnh của mình cho Hứa Toàn Vinh, Hứa Toàn Vinh trước mắt sáng ngời, nhìn thấy Lý Thanh Tịnh mặt mày xinh đẹp, khí chất bức người, là một mĩ nữ hiếm thấy. Dù là so sánh với người vợ Mục Tuyết của mình, cũng là mỗi người một vẻ.

" Người anh em thật may mắn nha, lại có một cô vợ xinh đẹp như 

Triệu Hùng cười cười, nói: " Chủ tịch Hứa, mọi chuyện hôm qua cảm ơn ngài."

" Khách khí với tôi làm gì! Cậu giúp tôi giới thiệu bác sĩ Hoa, tôi cảm ơn cậu còn không kịp. Đúng rồi, vợ cậu đang làm gì vậy?" Hứa Toàn Vinh hỏi Triệu Hùng.

" Cô ấy quản lí một công ty thiết kế bao bì, đồng thời phụ trách công ty kiến trúc của gia đình. Cô ấy cũng đang có ý định mở một công ty mỹ phẩm khác."

" Ôi! Đúng là người tài nha. "

Hứa Toàn Vinh đã gặp qua vô số người, nhưng gặp được Lý Thanh Tịnh tính cách nội liễm, nói chuyện hào phóng, trong mắt lộ ra khôn khéo, quả thực là người phụ nữa rất thích hợp với kinh doanh.

Sau khi nhìn thấy Lý Thanh Tịnh, Mục Tuyết cảm thấy rất có hảo cảm với cô, không lấy khí thế của người nổi tiếng, cũng không dùng danh hiệu "người giàu nhất Tây Nam" để trấn áp Lý Thanh Tịnh.

Giống như ngoại trừ chuyện sống chết, mọi chuyện đều có thể nhìn thấu. Giờ cô thầm nghĩ tìm được người cùng cô nói chuyện trong lòng rồi.

" Đi, đến phòng tôi ngồi một chút."

Mục Tuyết kéo tay Lý Thanh Tịnh, đi lên tầng.

Bình luận

Truyện đang đọc